Nhiễm Nhan đáy lòng vì Tang Thần mà sinh ra tức giận cũng thoáng dịu xuống, quyết định một lát nữa nhất định phải bình tâm tĩnh khí, kiên nhẫn ôn hòa mà công bằng nói chuyện với Tang Thần, khuyên hắn hủy bỏ hôn ước.
Vãn Lục cùng hòa thượng canh cửa nói vài câu, hòa thượng kia liền để nàng đi vào cửa.
Chùa Vân Tòng cũng tiếp khách hành hương đến cúng, bởi vậy cũng thường có phu nhân nương tử ra vào. Ca Lam để Vãn Lục đi vào tìm Tang Thần ra, chủ yếu là suy xét đến sự rụt rè của nương tử gia, không thể thẳng thừng mà giết tới cửa đi, huống hồ nhìn thấy trạng thái trước đó của Nhiễm Nhan, Ca Lam cảm thấy vẫn nên cho nàng một chút thời gian ổn định hòa hoãn lại mới được, miễn cho làm tổn thương thể diện Tang Thần, dù gì đối phương cũng là người của Bác Lăng Thôi thị a!
Cổng chùa có không ít tiểu sa di, hòa thượng lui tới, cũng ngẫu nhiên có vài khách hành hương, nhìn qua đều là người thường. Nhiễm Nhan cùng Ca Lam đứng dưới cây liễu cách cổng chùa không xa, lá liễu buông xuống kín mít, đem thân hình hai người che đi phân nửa.
"A di đà phật, sư thúc đã trở lại." Thanh âm thanh thúy của một tiểu sa di truyền đến.


Ngay sau đó là một câu phật hiệu réo rắt, "A di đà phật."



Mờ mịt tựa như từ đám mây truyền đến, mát mẻ như từ thác nước đổ xuống, Nhiễm Nhan cùng Ca Lam đồng thời xoay người lại nhìn, những cành liễu bị gió thổi nhẹ, qua khe hở như ẩn như hiện chỉ thấy một hòa thượng mặt một bộ tăng bào tay rộng chắp tay trước ngực đang hơi cúi người đáp lễ, một khuôn mặt nghiêng tinh xảo, cần cổ thon dài bên trên bả vai dày rộng, cả phần đầu trọc, đường cong cũng không thể bắt bẻ được.
Một người lớn lên có thực sự đẹp hay không, chỉ cần bỏ đi vật trang trí cùng tóc che lấp là có thể tinh tường mà nhìn ra, mà vị hòa thượng trước mắt này, không thể nghi ngờ là sinh đến cực đẹp.
"Hoài Ẩn sư thúc." Lại thêm một hòa thượng cùng hắn chào hỏi.
Thì ra đây là người Vãn Lục đề cập đến kia, tuấn mỹ đến thiên nộ nhân oán, Hoài Ẩn hòa thượng. Ánh mắt Nhiễm Nhan đi theo hắn, Hoài Ẩn hình như cũng cảm nhận được có người đang nhìn hắn, nên quay đầu lại.



Cành lá lay động, lộ ra gương mặt không tỳ vết, đạm nhiên mà xuất trần, mắt phượng hẹp dài chỉ cần hơi chuyển một cái liền có thể chuyển ra nhan sắc mị người, nhưng cố tình hắn chỉ hơi rũ mi mắt xuống, đôi tay chắp lại, hướng Nhiễm Nhan cùng Ca Lam ngâm một câu phật hiệu, khom người, rồi sau đó nhàn nhạt mà xoay người rời đi. Từ đầu đến cuối gương mặt xuất sắc kia của hắn cũng chỉ có vân đạm phong khinh, cặp mắt xuất sắc kia của hắn cũng chỉ có xa cách trần thế cùng đạm mạc.
Hắn nhìn người hoặc nhìn vật, đều dùng cùng một loại hờ hững mà quan sát chúng sinh muôn nghìn, cũng không có cái gì bất đồng. Trong đầu Nhiễm Nhan hiện lên bốn chữ: Đắc đạo cao tăng.


Nếu thực sự có thiên nhân mà nói, chắc cũng là cỡ đó đi.



Bàn về bộ dạng, Tiêu Tụng và Tô Phục đều không thua hắn, nhưng hắn toàn thân trên dưới không có một chút hương vị khói lửa gì, cử chỉ cũng hoàn toàn tuyệt tục tiêu sái, như không dính một chút khói lửa nhân gian nào, giống như một đóa bạch liên trên trần thế phàm tục này, cao vút mà đứng một mình, không dính bụi trần.
Ca Lam cùng Nhiễm Nhan còn đang khiếp sợ, Hoài Ẩn đã phiêu nhiên mà rời đi.
Hắn mới đi không xa, lại đúng lúc đón lấy Tang Thần đang mặt đầy vui mừng vội vàng tiến đến, "Hoài Ẩn sư thúc, ngươi vân du đã trở lại!"
"A di đà phật, Tùy Viễn khi nào đến đây?" Hoài Ẩn lần này lời nói có nhiều hơn một chút, nhưng biểu tình vẫn bất biến.
Tang Thần hoàn một cái Phật lễ, cung kính nói: "Ngày hôm kia đã đến đây, đang ở trong chùa hỗ trợ chép kinh, sau khi sư thúc trở về, Tùy Viễn lại có thể cùng sư thúc đánh cờ."
Tang Thần là một cao thủ cờ vây, cơ bản là đang ở trạng thái Độc Cô Cầu Bại, chỉ có lúc đánh cờ mới có thể tìm ra chút lạc thú, rất ít kỳ phùng địch thủ, mà vị Hoài Ẩn hòa thượng này nằm trong số ít đó.
"Tùy thời xin đợi." Hoài Ẩn hơi gật đầu.



Hai người làm Phật lễ với nhau, Hoài Ẩn đi vào trong chùa, còn Tang Thần thì mặt mày vui vẻ mà đi theo Vãn Lục, tới trước mặt Nhiễm Nhan.



Thấy Nhiễm Nhan mang mịch li, Tang Thần sắc mặt đỏ lên, cào cào y phục, nghĩ tới bộ dạng không chỉnh tề của mình, vội vàng chỉnh đốn lại trang phục, ngượng ngùng mà gọi một tiếng, "Nương tử!"
Ca Lam cùng Vãn Lục đã thức thời mà thối lui ra ngoài hai trượng. Hai người đơn độc đứng với nhau, Tang Thần càng thêm quẫn bách, không lâu sau đã hồng tới cổ.
Nhìn bộ dáng hắn vừa cẩn thận vừa chờ mong, Nhiễm Nhan bỗng nhiên không biết làm sao để mở miệng, lặng im trong chốc lát, vẫn là Tang Thần nghẹn ra một câu, "Tại hạ...tại hạ đã hướng lệnh tôn cầu thân."
"Vì cái gì lại đi cầu hôn?" Nhiễm Nhan tận lực đem ngữ khí của mình điều chỉnh đến trạng thái ôn hòa nhất, nối tiếp đề tài của hắn.
Tang Thần cúi đầu, không dám nhìn nàng, nắm một vết mực nhỏ trên y phục, nhỏ giọng nói: "Tại hạ trong lòng cảm thấy nương tử tâm địa thiện lương, dịu dàng hiền thục, ngày ấy nương tử uyển chuyển ám chỉ như vậy, trong lòng tại hạ vạn phần cao hứng, tuy rằng tại hạ hiện tại không xu dính túi, nhưng tại hạ đường đường nam nhi tuyệt sẽ không ủy khuất nương tử..."
Nhiễm Nhan nghe xong một đầu mờ mịt, dịu dàng hiền thục? Nàng ám chỉ với hắn? Tuy rằng Nhiễm Nhan đã từng theo chủ nghĩa duy vật, nhưng cả chuyện xuyên qua cũng đã gặp phải, nàng không khỏi hoài nghi có phải Tang Thần gặp trúng quỷ quái hay hồ ly tinh gì, bởi vì lời hắn nói tựa hồ cùng nàng nửa điểm cũng không dính một tí tẹo quan hệ nào.
"Ngươi từ từ đã, ta dịu dàng khi nào? Hiền thục khi nào? Sao lại thành tâm địa thiện lương?" Nhiễm Nhan ngắt lời hắn.
Tang Thần vội ngước mắt lên nhìn thoáng qua Nhiễm Nhan, cả vành tai cũng đỏ lên như mã não, gần như trong veo dưới ánh mặt trời, thanh âm hắn càng thêm nhỏ, vẫn đáp: "Nương tử hỗ trợ cứu trị Chu Tam lang, trợ giúp tại hạ nghiệm thi, còn chỉ cho tại hạ ngậm lát gừng trừ tà khí, giúp tại hạ băng bó vết thương..."
"Được rồi, vậy ngươi nói coi, ta ám chỉ cái gì với ngươi?" đây mới là chỗ Nhiễm Nhan nghĩ trăm lần cũng không ra, con thỏ này là được ám chỉ mới có thể chạy đi cầu hôn, Nhiễm Nhan dám đối với trời xanh thề, nàng có thể hồi tưởng mỗi một câu mình nói với hắn, dám khẳng định là tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có bất luận ám chỉ gì.
Gương mặt anh tuấn của Tang Thần đã sắp nhỏ ra máu, hắn lấy hết can đảm nói: "Tháng trước khi tại hạ đi trả nương tử tiền, nương tử ở trong rừng trúc nói tại hạ... nói tại hạ tuấn tiếu, tuy rằng nương tử biểu đạt vô cùng uyển chuyển... cho nên mặc dù tại hạ hiện tại khốn cùng, nhưng vẫn là lấy hết can đảm đi cầu hôn, kỳ thật tại hạ trong lòng còn từng có ý tưởng xấu xa..."
Khen một câu đẹp, chính là uyển chuyển mà ám chỉ làm hắn đi cầu thân? Đây là không phải cũng quá sức uyển chuyển đi? Với ngoại hình của Tang Thần, hẳn là có không ít nữ tử sẽ nói như thế! Ít nhất với không khí phóng khoáng ở Trường An, nàng cũng có thể không phải là người thứ nhất khen hắn tuấn mỹ. Còn nữa, nhìn bộ dáng hắn thuần khiết vô hại, vậy mà còn sinh ra tâm tư xấu xa!
Thân mình Nhiễm Nhan loạng choạng, vội đỡ lấy thân cây, miễn cưỡng hỏi: "Ngươi...ngươi nói rõ ràng."


Màu đỏ ửng trên mặt Tang Thần thoáng giảm xuống, vẻ nghiêm túc áy náy mà nhìn Nhiễm Nhan.
Cách một tầng tạo sa, Nhiễm Nhan cũng có thể cảm giác được hắn đang nghiêm túc, cảm giác vớ vẩn trong lòng cũng giảm không ít.
"Tại hạ không thừa nhận mình là con cháu Bác Lăng Thôi thị, chỉ là lúc đi cầu thân, trong lòng rõ ràng, mặc dù chính mình phủ nhận lại chướng mắt Thôi thị, Nhiễm bá phụ cũng rất có khả năng vì Bác Lăng Thôi thị mới đồng ý hôn sự, trằn trọc mấy đêm, trong lòng cũng âm thầm nghĩ tới mượn ánh sáng Thôi thị...trên thực tế, cũng đã làm như thế. Tại hạ hành sự xấu xa, không dám cầu nương tử tha thứ, nhưng tại hạ bảo đảm sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa." Tang Thần nắm chặt y phục chỗ chân hắn, khớp xương ngón tay hơi chuyển trắng, đôi môi trơn bóng gắt gao mím thành một đường thẳng, tỏ vẻ chính mình đã quyết tâm kiên định.
Nhiễm Nhan nhìn ra hắn đúng là cảm thấy hắn nghĩ vậy là rất xấu xa, người thuần túy như vậy, thật không biết là như thế nào có thể một mình sống sót đến tận bây giờ. Nhiễm Nhan thở dài, nàng đối với hắn cảm thấy có chút thương hại, lại không thể dùng nửa đời sau của mình đi thành toàn phần thương hại này.


Tang Thần nghe thấy tiếng nàng thở dài, trong lòng càng thêm khẩn trương.
"Tang tiên sinh, về chuyện ngươi cho rằng đó là ám chỉ, ta thực xin lỗi, ta chưa từng có ý tứ này. Nói ngươi tuấn tiếu, cũng chỉ là theo sự thật mà nói thôi." Nhiễm Nhan nói thẳng, cuối cùng sợ hắn lại suy nghĩ cong quẹo, thêm một câu: "Hoài Ẩn đại sư cũng rất tuấn, không phải sao?"
"Hoài Ẩn sư thúc là người xuất gia." Sắc mặt Tang Thần đã chuyển trắng, nhưng vẫn quật cường mà cãi.
Nhiễm Nhan rũ mắt xuống, không đành lòng nhìn hắn, nhẫn tâm nói: "Chuyện này cùng với chuyện có phải người xuất gia hay không hoàn toàn không có quan hệ."
Sắc mặt Tang Thần trắng bệch, cả đôi môi trơn bóng cũng như màu giấy, so với vui vẻ khi tới đây, thì đúng là từ trên trời rơi thẳng xuống địa ngục.



Tang Thần thích Nhiễm Nhan, không biết bắt đầu từ khi nào, không biết vì sao, hắn thậm chí còn không biết đây là thích, chỉ là muốn tới gần nàng, muốn gặp nàng, chẳng sợ lần nào cũng bị hung dữ, trong lòng luôn rất cao hứng, gặp một lần có thể làm hắn cao hứng mấy ngày, cũng lén lút nghĩ tới nếu là về sau có thể nắm lấy tay người bạc đầu bên nhau, chỉ nghĩ thôi cũng vui đến không ngủ được.


Nhưng hắn thật sự cảm thấy mình không xứng với Nhiễm Nhan, không có nhà không có thân nhân, phiêu bạc khắp nơi, có đôi khi còn không đủ cơm ăn, cho nên chưa bao giờ dám có ý tưởng không an phận, thẳng đến hắn cho rằng là được Nhiễm Nhan "ám chỉ", mới lấy hết can đảm đi Nhiễm thị cầu thân, còn sợ đưa một hai khối nghiên mực sẽ làm người ta chướng mắt, nên không ngủ không nghỉ mà cực khổ mấy ngày làm mười khối, tuy rằng cũng không đáng giá tiền nhưng ít nhất chính hắn cho là như vậy. Tang Thần cũng không biết nghiên mực mình làm giá trị bao nhiêu, hắn chỉ cảm thấy công nghệ có chút phức tạp, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mấy khối bùn nung ra, chỉ sợ cũng không đáng giá mấy đồng, khi Nhiễm Văn nhìn thấy những nghiên mực kia vui mừng lộ rõ trên mặt, hắn còn cho rằng đây là vì Bác Lăng Thôi thị nên mới cho hắn mặt mũi.



"Nương tử dịu dàng hiền thục có rất nhiều, nhân phẩm của ngươi như vậy, tất nhiên có thể tìm được người tri tâm tri ý, biết săn sóc ấm lạnh." Nhiễm Nhan thực sự không cho rằng câu này có tỷ lệ phần trăm cự tuyệt cao gì bao nhiêu, nhưng nàng nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Tang Thần, vẫn không nhịn được thật tình thành tâm mà nói một câu an ủi.
Tang Thần vô thức mà gật gật đầu, xoay người trở về, đi hai bước miễn cưỡng ổn định lại thân mình, không quay đầu lại, chỉ nói: "Nương tử mau trở về chút đi, gần đây không yên ổn."
Nhiễm Nhan ừ một tiếng, nhìn bộ dáng hắn phiêu phiêu hốt hốt, vừa khổ sở vừa buồn cười, dáng vẻ hắn ngay cả sau khi chịu đả kích cũng nhị như vậy. Nghĩ đến về sau có lẽ cả bằng hữu cũng không làm được nữa, Nhiễm Nhan cũng cảm thấy có chút mất mát.
Nhiễm Nhan trong lòng khựng lại, chính mình không phải thường xuyên bị hắn chọc tức đến muốn giết người phanh thây sao? Từ khi nào đã đem hắn coi như bằng hữu? Nàng lắc lắc đầu, gọi Ca Lam và Vãn Lục cùng nhau quay về Ảnh Mai am.
Ca Lam không nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng nàng thấy thần sắc biến hóa của Tang Thần, bèn kéo tay Nhiễm Nhan, viết vào lòng bàn tay nàng từng nét: Hắn đối với ngươi dùng tình rất sâu.
Nhiễm Nhan gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Ca Lam do dự một chút, tiếp tục viết: Nếu gả cho hắn, hắn tất nhiên sẽ đem ngươi phủng trong lòng bàn tay.
Nhiễm Nhan khẽ cười nói: "Ta biết."
Chỉ là đôi tay kia của hắn có thể phủng đến an ổn cả đời hay sao? Nhiễm Nhan vẫn luôn biểu hiện ra tư thái một người phụ nữ mạnh mẽ, nàng kiếp trước chỉ có công tác, phàm là công tác được giao vào tay nàng, đều là ở trong tầm khống chế của nàng, nếu nàng muốn, cũng có thể dùng sức mạnh đó của mình để bảo hộ chính mình, thậm chí bảo hộ nửa kia của mình. Có điều những thứ đó đều là biểu tượng, nàng cũng có thời điểm vô cùng mỏi mệt, cũng từng hy vọng, lúc nàng mệt mỏi có người có thể vì nàng mà tạo ra một vùng an toàn, lúc nàng hàng đêm bừng tỉnh vì ác mộng, có thể cho nàng thêm sức mạnh.


Đáng tiếc, kiếp trước nàng chưa bao giờ gặp được người như vậy.