Đối với sự xuất hiện của Lưu Thanh Tùng, Nhiễm Nhan vui vẻ lại thất vọng, người này cùng nàng hoàn toàn không có bất luận đề tài chung gì, hơn nữa dựa theo kiểu hành sự của Lưu Thanh Tùng mà nói, chỉ có thể dùng ba chữ để miêu tả -- không đáng tin! Nếu lại đổi ba chữ khác, thì là "Bệnh tâm thần".
"Nương tử." Hình Nương ở giao lộ nhìn quanh, thấy Nhiễm Nhan bước lại, vội vàng đón, "Lang quân kia điên điên khùng khùng, cử chỉ không lễ phép, nương tử cách người như vậy xa một chút mới được."
"Đích xác." Nhiễm Nhan lần này hiếm hoi mà nhất trí với Hình Nương.
Trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Lưu Thanh Tùng, Hình Nương lập tức nói: "Nương tử, đồ vật đã dọn xong, chúng ta bây giờ xuống núi luôn đi."
"Tiêu và dù ta đặt ở bên giường có cầm theo không?" Nhiễm Nhan hỏi.
Hình Nương nói: "Vãn Lục sợ đánh mất, đều ôm vào trong ngực kìa."
Nhiễm Nhan gật gật đầu, cùng Hình Nương đi xuống chân núi, đi được vài bước, lại dừng chân, "Huyễn Không hiện tại thế nào?"
"Aizz, đứa nhỏ này cũng khá đáng thương, mới vừa rồi vẫn luôn bám lấy Vãn Lục, hiện tại được sư tỷ nàng ta dẫn qua chỗ Am chủ." Hình Nương thở dài nói.
"Đi thôi." trong lòng Nhiễm Nhan rất thích Huyễn Không, nhưng nàng ta dù sao cũng là người xuất gia, Nhiễm Nhan có thể giúp nàng ta nhất thời, không thể giúp được một đời.
Theo đường mòn đá xanh xuống núi, ánh mặt trời xuyên qua rừng trúc từng chùm từng chùm phóng ra tiến vào, trên mặt đất ẩm ướt mọc ra rất nhiều măng, không khí tươi mát thấm vào ruột gan.
Địa phương thanh tĩnh hợp ý, Nhiễm Nhan lại không lưu luyến lắm, bởi vì đối với nàng mà nói, nơi này chỉ là một cái chỗ ở thôi, không phải nhà.
Nghĩ như vậy, khi Nhiễm Nhan đi đến chân núi, bỗng nhiên minh bạch tâm tình của Lưu Thanh Tùng, phân tích tâm lý một cái trạch nam cuộc sống mỗi ngày đều tràn ngập internet, hắn bỗng nhiên mất đi trụ cột tinh thần, mất đi cái ổ ấm áp, tất nhiên là muốn tìm rất nhiều chuyện tới để thay thế, nếu không sợ là sẽ nhàm chán đến chết, cũng không trách hắn có thể hình thành tính cách kỳ lạ như vậy.
Nhiễm Nhan ngồi trên xe ngựa, nhắm mắt lại điều tức. Nhiễm phủ...là nơi mà so với Ảnh Mai am còn lạnh lẽo, hung hiểm hơn.


......................
Trên gác mái chùa Vân Tòng, một bộ áo tím dựa vào song cửa sổ, nhìn theo xe ngựa Nhiễm phủ đi dọc theo đường nhỏ bên ngoài rừng.
"Lang quân." Bạch Nghĩa chắp tay hành lễ, nói: "Bổn gia gởi thư, hỏi khi nào thì nghênh thú Nhiễm thị nương tử."
Tiêu Tụng khẽ nhíu mày, hừ lạnh nói: "Bọn họ vậy mà còn gấp hơn cả ta."
Bạch Nghĩa không nói gì.
Yên lặng một lúc, Tiêu Tụng nói: "Ngươi kêu Bôn Tiêu tự mình truyền tin cho lão thái thái, nói ta không vừa ý Nhiễm Thập Thất Nương, mặt khác, ngươi tự mình đưa Thư nương về Kỳ Châu, nói là để nàng hầu hạ lão thái thái, không cần trở lại nữa."
Bạch Nghĩa phịch một tiếng quỳ xuống, "Thuộc hạ không dám"
Đùa sao? Thư nương chính là ngự tứ song đao, nàng nếu không muốn đi, ai dám cứng rắn ép buộc, không nói đến chuyện ngự tứ, chỉ bằng công phu, Bạch Nghĩa tự nhận cũng không phải là đối thủ của Thư nương.
"Ngươi nói với Thư nương, ta chỉ cho nàng một cơ hội lựa chọn, nếu nàng quyết định lưu lại, ta sẽ rất cao hứng." Tiêu Tụng nói như vậy, biểu tình trên mặt một chút cao hứng cũng không có.
Bạch Nghĩa có được những lời này của Tiêu Tụng, trong lòng thêm nắm chắc, đối mặt với lửa giận của lang quân, người ở Tiêu phủ hơn phân nửa sẽ lựa chọn đi Kỳ Châu trốn một thời gian cái đã, hơn nữa Thư nương khẳng định là người chạy đầu tiên.
Tiêu Tụng cơ hồ có thể khẳng định, hung thủ làm hắn phải đội cái mũ "khắc thê" là xuất phát từ bổn gia, hắn trong lòng cũng đã liệt ra mấy người khả nghi, chỉ là vì chuyện đã qua rất nhiều năm, chứng cứ khó tìm.
Nếu lúc này hắn hồi âm cho bổn gia, nói mình không thích Nhiễm Nhan, chỉ sợ hung thủ cũng sẽ không tin tưởng, chỉ có làm ầm ĩ một trận với lão thái thái người chủ trì cầu hôn lần này thì may ra.
Trước kia Tiêu Tụng đối với việc này cũng không quan tâm lắm, mang cái danh khắc thê này, giúp hắn thấy rõ bộ mặt thật xấu xí của nhiều nữ nhân, bởi vậy hắn đối với nữ nhân từ trước đến nay cũng không quá để bụng, nhưng lúc này đây, không thể kéo dài nữa! Hắn đem Tang Thần trói về Trường An, lâu nhất cũng chỉ có thể kéo thêm được một hai tháng. Để Nhiễm Nhan treo tạm trên tên tuổi Tang Thần, cũng không phải là thượng sách, tuy rằng miễn trừ tai họa cho Nhiễm Nhan, lại làm Nhiễm thị không thể tùy ý đem nàng hứa cho người khác, nhưng Tiêu Tụng sao có thể yên tâm? Phu nhân mình coi trọng, vẫn phải nhanh một chút mà cưới về nhà mình mới thỏa đáng.
Trải qua chuyện của Hoài Ẩn lần này, Tiêu Tụng sâu sắc cảm thấy, đời này hắn cưới Nhiễm Nhan là định rồi, thần chắn sát thần, Phật chắn sát Phật. Giống Hoài Ẩn buồn bực mà thủ cả đời như vậy, cuối cùng chết cũng chết không sảng khoái, nhìn thấy mà nghẹn khuất.
Có điều, Nhiễm Nhan hình như không động tâm với hắn, chuyện này mới là khó giải quyết nhất...Ngón tay thon dài của Tiêu Tụng gõ nhịp lên song cửa gỗ tùng.
Suy nghĩ một lúc lâu, giương giọng nói: "Người tới!"
"Lang quân" một hắc y nhân từ trên xà nhà hạ xuống.
"Đi tìm Lưu Thanh Tùng." Tiêu Tụng lời vừa ra khỏi miệng, lập tức lại hối hận, nói: "Thôi, lui ra đi."
Lưu Thanh Tùng ở trên phố được thiếu nữ cùng với phụ nữ trung lão niên yêu thích, nhưng nghĩ tới hắn luôn được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, làm việc thì thích đi đánh lẻ, Tiêu Tụng kiềm chế xuống gấp gáp trong lòng, vẫn nên đi từng bước chắc chắn mới tốt, hắn từ trước đến nay thích nắm chắc thắng lợi, huống chi, Nhiễm Nhan chỉ có một, chuyện này hắn không dám đánh cuộc.



Ngoài cửa sổ mặt trời lên cao, nhưng mưa liên tiếp hai ngày, đường ruộng lầy lội khó đi, đoàn người của Nhiễm Nhan sau khi vào thành từ cửa Tây, đi gần tới chợ đông, Nhiễm Vân Sinh lệnh cho xe ngựa hồi phủ trước, hắn thì mang theo chủ tớ Nhiễm Nhan tìm một tửu lâu gần đó dùng cơm trưa.
"Quá ngọ đã lâu, nếu lại trễ nữa, đường vùng ngoại ô càng khó đi, ủy khuất A Nhan." Nhiễm Vân Sinh nói.
Nhiễm Nhan nhìn tửu lầu này, tuy không tinh xảo hoa lệ như Thiên Hương Lâu, cũng rất lịch sự tao nhã, vách tường bốn phía lầu một treo vài bức tranh chữ, cửa sổ phía nam bày các loại nhạc cụ, vừa trang nhã, cũng rất thú vị. Khách khứa trong tửu lầu phần lớn cũng là học trò.
Thấy Nhiễm Vân Sinh bước vào, chưởng quầy vội vàng tự mình ra đón, chắp tay hàn huyên: "Nhiễm Thập Lang đại giá quang lâm, tiểu điếm thật là bồng tất sinh huy a"
"Bành lão bản quá khách khí, xá muội thích thanh tĩnh, ta liền dẫn nàng tới nơi này, trong thành ngoại trừ nơi này của ngài, cũng không có chỗ tốt hơn." Nhiễm Vân Sinh cười sáng rỡ, làm cho cả gian nhà sáng lên vài phần.
Bành lão bản nói với Nhiễm Nhan đang mang mịch li: "Vị này e chính là Nhiễm Thập Thất Nương đi, cửu ngưỡng cửu ngưỡng!"
Nhiễm Nhan hơi khom người, thanh âm thanh lãnh từ phía sau tạo sa truyền ra, "Không dám nhận, Nhiễm thị Thập Thất Nương gặp qua Bành lão bản."
Ba người đơn giản hàn huyên vài câu, Bành lão bản tự mình dẫn bọn họ lên một nhã gian ở lầu hai.



Người trong sảnh nghị luận sôi nổi, có người nhỏ giọng nói: "Đây là Tô Châu đệ nhất mỹ nhân Nhiễm Thập Thất Nương? Quả nhiên có phong phạm quý nữ."
"Nghe nói cực đẹp, nhưng nữ tử như thế, ta cũng không dám cưới về nhà đâu!" một người tiếp lời nói.
"Xuy! Với thanh danh nhà ngươi, sợ là cọng tóc của người ta cũng không chạm được, ngươi không dám cưới, có người của Lan Lăng Tiêu thị, Bác Lăng Thôi thị dám cưới là được, nghèo còn lo lắng cái gì hả?"
Người nọ đỏ mặt lên liền nói: "Nữ tử này làm bạn với tử thi, sao có thể so được với Tề Lục nương cao khiết như nguyệt! Ta bất quá cũng là việc nào ra việc đó thôi."
"Đôi mắt của môn phiệt đại tộc nào không phải sáng như tuyết, Tề Lục nương đội danh Tô Châu đệ nhất mỹ nhân rất nhiều năm, cũng không được người của Ngũ tính Thất gia coi trọng. Nhiễm Thập Thất Nương cân quắc hồng nhan, có mấy nam nhi còn không bằng nàng, nữ tử tầm thường có thể so sánh sao? Người bình thường có thể nhìn thấy chỗ tốt của nàng sao?"
Trong lúc nhất thời, học trò Châu học trong đại sảnh chia làm hai phe, bắt đầu tranh luận.


Lời tác giả: chương trước vừa mới up lên, Tụ tử đã biết sẽ có người thích người giận, có điều đó không phải là trọng điểm, ước chừng sẽ có người lo lắng Tụ tử càng viết càng lạc đề, đem "Mãn đường" viết thành một bộ lừa đảo phi lý.


Mọi người cứ yên tâm, Tụ tử không phải ko biết giới hạn, tinh thần của bộ này chủ yếu vẫn là nghiêm túc, nhưng Tụ tử vẫn có vài lời muốn nói với mọi người, tại sao lại có sự sắp xếp như vậy.


Thứ nhất – bộ này không phải chỉ có đấu đá bên trong mấy tiểu môn hộ, nữ chủ tương lai phải làm việc lớn. Đại Đường dùng võ lập quốc, tôn sùng vũ lực, hơn nữa đối với nữ tử lại không khắc nghiệt. Địa vị của chính thê khá cao, không giống như đa số người vẫn nghĩ, nam nhân muốn nạp thiếp thì nạp thiếp, mà không cần phải có sự đồng ý của chính thê (đây là có văn bản trích dẫn). Nhưng rốt cuộc đây vẫn là xã hội phong kiến, nữ tử cổ đại vì chữ đức, vì thanh danh gia tộc v.v. quá nửa đều phải chấp thuận cho nạp thiếp. Còn có nam nhân nuôi ngoại thất, cũng có nữ nhân cũng bao nam nhân bên ngoài, chuyện này ở Đường triều không coi là phạm tội, lại càng có nhiều sư tử Hà Đông như lão bà của Thừa tướng Phòng Huyền Linh.


Đây là chi tiết phụ trợ cho việc đem kiến thức nghiệm thi phát triển rộng rãi, có rất nhiều chuyện nữ chủ không tiện làm hoặc không làm được. Với tính cách của Nhiễm Nhan, ko phải chuyện gì cũng đều dựa vào phu quân, lần này thì cần phải có trợ thủ, một người đồng bạn cùng mục tiêu.


Thứ hai – tính cách của nam chủ cũng không thể thiết lập một cách cứng nhắc, nếu khoát lên cho nam nhân này một tính cách mang khát vọng hùng tâm, điều đó đối với Nhiễm Nhan mà nói, chỉ tóm lại trong vài kết cục như sau: hoặc là cả đời ẩn giấu đi tài năng của bản thân (chuyện này không có khả năng), hoặc là bị chinh phục, hoặc là bị giết, hoặc là chia tay đối phương. Làm một người có lý tưởng có dã tâm, sẽ không chấp nhận có ai đó biết rõ mình chân tơ kẽ tóc, để cho mình từng bước đi đều nằm trong ý liệu của ai đó.


Nam hiện đại làm nam chủ? Đừng có ngây thơ, nhìn mấy bộ ngựa giống đi, tâm lý nam giới xuyên qua a! mộng tưởng tam thê tứ thiếp, Nhiễm Nhan khẳng định sẽ không đồng ý, lúc này, cả hai bên vừa chung tay nỗ lực, lại vừa đề phòng nhau. Đừng quên Nhiễm Nhan là chết trong tay người trợ lý thông minh của cổ, cổ nhất định sẽ rất mệt mỏi, mà truyện cũng sẽ quá áp lực.


Trợ thủ cổ đại? Cũng được, nhưng nếu không có bác sĩ hiện đại câu thông được với Nhiễm Nhan, sau này xuất hiện từ ngữ chuyên ngành thì sao đây? Nhiễm Nhan cần có phiên dịch...


Nếu nam tử xuyên qua tính cách quá mềm yếu, chuyện này đối với Nhiễm Nhan là vô duyên vô cớ mà có thêm một cục nợ, nếu là một người qua đường giáp nào đó, thì sự tồn tại của một vai nam xuyên qua cũng quá mờ nhạt rồi.