Thanh âm của thanh niên hoa phục Nhiễm Nhan xác định mình đã nghe qua ở đâu rồi, là ở nơi nào?
"Lang quân là..." Nhiễm Vân Sinh đã ẩn ẩn đoán ra thân phận của hắn.
Thanh niên hoa phục dùng cây quạt đè lên trên vai hắn, đem hắn ấn ngồi trở về, "Nhiễm Thập Lang yên tâm, ta tới tìm lệnh muội là có việc cần hỏi thăm, không có ác ý."
Hắn ho nhẹ một tiếng, bên ngoài lập tức có một gã đại hán tiến vào, đem Nhiễm Vân Sinh đè lại.
Nhiễm Vận mắt trợn trắng, thái độ cường ngạnh như vậy, nói không có ác ý ai có thể tin tưởng?
"Lang quân muốn hỏi cái gì?" Nhiễm Nhan thanh âm bình bình nói.
"Nghe nói nương tử biết nghiệm thi, còn có thể nghiệm ra thạch tín từ xương người chết...vừa vặn là ta nơi này còn có một bộ xương người chết, thỉnh nương tử bỏ công nghiệm cho một chút." Thanh âm của thanh niên hoa phục cũng không có gì đặc sắc, là nhẹ nhàng rõ ràng, mang theo hết thảy tự tin nắm giữ hết mọi thứ.



Nghiệm ra thạch tín từ xương người chết! Chẳng lẽ là kẻ thần bí yêu cầu nghiệm thi trên cánh đồng bát ngát lần trước?
Ngón tay Nhiễm Nhan vuốt ve miệng ly, giương mắt bình tĩnh nhìn hắn, "Lý lang quân, muốn thỉnh người khác hỗ trợ thì thỉnh cầu ngài khách khí một chút, ngươi ra lệnh cho người chế trụ Thập ca của ta, dù cho ta cố mà giúp ngươi nghiệm thi, kết quả ngươi có được cũng không nhất định là chân thật."
Thanh niên hoa phục sửng sốt một chút, bởi vì hắn từ đầu đến cuối đều không tiết lộ thân phận của mình, hắn tự nhận là cũng không có lộ ra chút sơ hở nào, như thế nào lại bị Nhiễm Nhan nhìn ra?



Nhiễm Nhan lời này vừa nói ra, Nhiễm Vân Sinh cũng xác định được thân phận của thanh niên hoa phục trước mắt này, Lý, là họ của hoàng tộc. Hắn chỉ thấy qua thanh niên hoa phục từ xa vài lần, vốn là nhìn đến không rõ ràng lắm, hơn nữa ngày hội trung thu, người này không nên ở trong cung ăn tết sao?
"Nương tử từ chỗ nào biết được thân phận của bổn vương?" Thanh niên hoa phục thu hồi tinh thần, rất có hứng thú mà quỳ ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Nhan.
Nhiễm Nhan thu tay xuống, liếc mắt nhìn hộ vệ bên ngoài một cái, "Không phải ngươi nói cho ta sao?"
Thanh niên hoa phục chinh lăng một chút, rồi vỗ tay cười to, "Ha ha ha, bổn vương vậy mà cũng làm một chuyện ngu xuẩn."
Nhiễm thị tuy không được xếp hạng ở trên "Thị tộc phổ", nhưng không phải ai cũng có thể bắt nạt được, mặc dù là môn phiệt đại tộc cũng không dám làm như thế.
"Ngươi nếu đã đoán ra bối cảnh của ta, có thể đoán ra luôn tên húy của ta hay không?" thanh niên hoa phục chồm người qua hỏi.
Trong đám con của Lý Thế Dân xuất chúng nhất không ai hơn Ngụy Vương Lý Thái và Ngô Vương Lý Khác, địa vị tối cao còn lại chính là Thái Tử Lý Thừa Càn. Thái Tử từ năm Trinh Quán thứ Bảy đã bị buộc tội "Ham chơi, vi phạm lễ pháp" cho đến bây giờ, vẫn luôn bị Thái Tông quản gắt gao, đương nhiên không có khả năng đang Trung thu mà chạy được đến Tô Châu, mà Ngụy Vương Lý Thái, vốn có hiền danh, người ta là gương tốt của người đọc sách thánh hiền, nếu là thật sự muốn chơi xấu, cũng sẽ không trắng trợn táo bạo như thế.



"Lý Khác." Nhiễm Nhan phun ra hai chữ này, sắc mặt mọi người trong phòng lập tức đại biến, tên húy của hoàng tử hậu duệ quý tộc đâu phải là ai cũng gọi thẳng được? Mặc dù là những nhân vật đại nho nổi tiếng, hay nhân vật quyền cao chức trọng, ít nhất cũng chỉ dám gọi "Ngô Vương khác".
Lý Khác cười nói: "Quả nhiên là kỳ nữ tử. Nếu đoán được thân phận của bổn vương, chỉ sợ ngươi muốn lui cũng không dễ dàng nữa."



"Vãn Lục, rót nước cho Vương gia." Nhiễm Nhan cầm một cái ly không sạch sẽ đặt lên bàn.
Vãn Lục vội vàng cầm bình rót nước. Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Lý Khác, "Chúng ta đều là ấm sành thô thiển, so không được đồ sứ tôn quý, dù có tan nhà nát cửa, cũng không thắng nổi một mình Vương gia ngài."
Nhiễm Nhan chắc chắn Lý Khác không dám làm gì bọn họ, hành vi của Thái Tử không hợp lễ pháp, không chỉ làm cả triều văn võ vô cùng bất mãn, cả Hoàng Thượng cũng thập phần thất vọng, mà huyết thống của Lý Khác trên thực tế so với Thái Tử càng thêm tôn quý, tằng tổ mẫu và bà cố ngoại của hắn đều là con gái của Đại Tư Mã Độc Cô Tín một trong tám trụ cột của Tây Ngụy, ông cố cũng là trụ cột của Tây Ngụy quốc, tổ phụ là Dương Kiên hoàng đế khai quốc của Tùy triều, ông ngoại là Tùy Dương Đế Dương Quảng, tổ phụ là Lý Uyên hoàng đế khai quốc của Lý Đường, cha thì là Lý Thế Dân. Một mình Lý Khác đã mang huyết mạch của ba đại hào môn Dương thị Tùy triều, Lý Đường, cùng với Độc Cô thị, có thể nói là thiên hạ đệ nhất. Với tình huống như vậy, khối sứ Lý Khác này, chỉ sợ so với Thái Tử còn quý giá hơn.



"Không phải sao?" Nhiễm Nhan cười nói.
"Không sai." Lý Khác ngồi thẳng chắp tay thi lễ nói: "Thỉnh Nhiễm Thập Thất Nương giúp ta."
Nếu là vào năm sáu năm trước, thái độ Lý Khác như vậy có thể là thật lòng, đáng tiếc nhiều năm trôi qua, hắn đã không còn là Thục Vương tính tình ngay thẳng kia nữa.
Sau khi hành lễ, bỗng nhiên giương giọng nói: "Người tới, thỉnh Nhiễm Thập Thất Nương!"
"Ngô Vương tới Tô Châu có công sự, Việt Chi tiếp đãi chậm trễ, kính thỉnh thứ lỗi." Thanh âm từ tính từ ngoài cửa truyền vào, rồi cửa bị đẩy ra, Tiêu Tụng một thân thường phục viên lãnh màu đỏ sậm bước vào.
Nhiễm Nhan hơi nhẹ nhàng thở ra, tĩnh xem kỳ biến.
Lý Khác ánh mắt hơi lóe, chợt cười nói: "Tiêu Thị lang tới thật là đúng lúc."
"Ta nghe nói Vương gia tới Tô châu, liền lập tức cho người đi tìm, nhưng Vương gia cứ như đang cùng ta chơi trốn tìm, thật đúng là làm ta tìm đến lâu. Nếu để Dương phi nương nương biết ta chậm trễ Vương gia, chỉ sợ sẽ không cao hứng." Tiêu Tụng cười bước vào phòng, đứng ở chỗ cách Lý Khác khoảng ba bước, ánh mắt nhìn quanh phòng một vòng, làm như là mới phát hiện mấy người Nhiễm Nhan và Nhiễm Vân Sinh, hơi lắp bắp kinh hãi, nói: "Thì ra là lang quân, nương tử của Nhiễm thị, ta còn cho là Vương gia một mình tới ngắm cảnh, không ngờ là có hẹn người, là ta đường đột, ta đây bồi tội với Vương gia."



Lý Khác mặc dù cho trong lòng hận không thể đem Tiêu Tụng đi lăng trì cho hả giận, trên mặt lại kìm chế được, "Tiêu Thị lang khách khí, chuyện bổn vương muốn làm đã xong xuôi, tối nay liền quay về Trường An, không nhọc Tiêu Thị lang chiêu đãi."
Dứt lời, nhìn về phía Nhiễm Nhan nói: "Chuyện bổn vương nói, thỉnh Nhiễm Thập Thất Nương cẩn thận suy xét, cáo từ."
Tiêu Tụng thở dài: "Trách không được bệ hạ luôn rất là vừa ý Vương gia, vất vả cần cù như vậy, thật sự là gương tốt cho đông đảo vương tử."
"Tiêu Thị lang quá khen, bổn vương không dám nhận." Lý Khác hơi cúi đầu thi lễ, bước ra ngoài.
Tiêu Tụng đi theo tiễn đến ra ngoài cửa, lại khách sáo vài câu mới quay vào.



Lý Khác bình tĩnh ngồi một lúc trong xe ngựa, bỗng nhiên cầm chén trà trên bàn lên, hung hăng ném xuống sàn xe.
'Xoảng' một tiếng, thanh âm đồ sức vỡ vụn, làm người đi đường bên ngoài đều giật nảy mình.
"Vương gia." Một người thị vệ nhảy lên xe ngựa, vén lên màn xe, quỳ gối trên sàn xe nhặt mảnh sứ vỡ.
Bọn họ đều biết tính Vương gia nhà mình, vẫn luôn nóng nảy, mấy năm gần đây cho dù đã thu liễm rất nhiều, nhưng cơn giận này thì cần phải xả ra, nếu không nghẹn càng lâu thì thời điểm bùng nổ lại càng đáng sợ.
"Thùng cơm!" Lý Khác quát: "Bên ngoài có nhiều người như vậy, vậy mà có một người cũng không ngăn cản được! Không chỉ không ngăn lại được, cả một chút thanh âm cũng không phát ra, quả thực là sỉ nhục! Các ngươi còn sống làm gì? Bổn vương đều thấy mất mặt."
"Thuộc hạ vô năng!" Thị vệ lời này là phát ra từ phế phủ, bọn họ không phải bị đánh bại, mà là bị Tiêu Tụng lừa, vậy mà thật sự tin là Vương gia nhà mình hẹn với hắn! Chuyện này làm cho trong lòng mấy hộ vệ vốn chỉ tin tưởng đao kiếm trong tay mình thật sự có cảm giác tức mà không làm gì được.
Lý Khác bỗng nhiên nhấc một chân đem thị vệ từ trên xe đạp ra ngoài, nghe thấy 'bịch' một tiếng, cùng với tiếng người kêu sợ hãi trên đường phố, trong lòng Lý Khác mới thoải mái hơn một chút.
Chưa được hai giây, thị vệ kia lại bò lên, ở ngoài mành nói: "Vương gia còn có phân phó gì không?"
"Lăn!!" Lý Khác cả giận nói.
"Dạ" thị vệ ứng tiếng, nhảy xuống xe.



Thu lại tức giận, Lý Khác vẫn hận đến ngứa răng, Tiêu Tụng người này có chút thủ đoạn, hắn biết, bởi vì duyên cớ từ Tống Quốc Công Tiêu Vũ, hắn luôn muốn mượn sức Tiêu Tụng, mà thái độ của Tiêu Tụng vẫn luôn không rõ, nhưng trước nay lại không có phản đối hắn, lần đầu tiên phản kích này đã làm hắn không xong việc còn bị ném mặt mũi...
Tức thì tức, trong lòng Lý Khác rất minh bạch, người như vậy tốt nhất là nên đứng ở vị trí không nghiêng không lệch, nếu Tiêu Tụng muốn chọn hàng ngũ, thì cần phải đứng bên Lý Khác hắn mới được, nếu không thì cần phải sớm nghĩ biện pháp trừ bỏ.
Trong Lâm Giang Tiên, thức ăn đã được bưng lên, Nhiễm Vân Sinh dùng tiệc rượu cảm tạ Tiêu Tụng đã trượng nghĩa tương trợ.
"Tiêu Thị lang lần này đắc tội Ngô Vương, có thể hay không..." Nhiễm Vân Sinh lo lắng nói. Tiêu Tụng tuy rằng nhìn qua giống như cái gì cũng không có làm, kỳ thật đã làm một chuyện cực kỳ mạo hiểm.



Tiêu Tụng cười, lại chưa trực tiếp trả lời, "Lý Khác là người rõ ràng, hắn biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm."
"Cũng phải." Nhiễm Vân Sinh hơi buông tâm, nâng chén nói: "Tóm lại, hôm nay vẫn đa tạ Tiêu Thị lang ra tay tương trợ."
Nhiễm Vân Sinh đưa mắt ra hiệu cho Nhiễm Nhan cùng Nhiễm Vận, hai người cũng nâng chén nói: "Đa tạ Tiêu lang quân cứu giúp."
"Ta quấy rầy Nhiễm phủ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì." Tiêu Tụng trả về một câu, ngửa đầu uống cạn rượu.
Bên bờ Bình Giang không thiếu nhất là thủy sản, Tiêu Tụng và Nhiễm Vân Sinh đều là người quen xã giao, một người không hợp kiểu cách nhà quan, một người cũng không cảm thấy mình hèn mọn, trong bữa tiệc hai người đều nói chuyện đến rôm rả.
Tiêu Tụng là người rất biết nói chuyện, kể toàn những chuyện thú vị, dù là Nhiễm Nhan người vốn không hay cười, cũng đều ngăn không được phải cong môi.
"Không biết Tiêu lang quân khi nào quay về Trường An? Nếu là thời gian không sai biệt lắm, không bằng đồng hành?" rượu đến thời điểm, Nhiễm Vân Sinh mới hỏi.



Tiêu Tụng như có như không mà liếc mắt nhìn Nhiễm Nhan một cái, trong lòng hắn rất là muốn đồng hành, nhưng về mặt thời gian thì khẳng định không kịp, "Sáng sớm ngày mai, sau khi qua Giang Ninh liền đổi qua đường bộ, một đường đi gấp, nếu là đồng hành chỉ sợ cũng chỉ có thể đến Giang Ninh."
"Vừa lúc chúng ta cũng là sáng sớm ngày mai đi, sau khi tới Giang Ninh lại tách ra, như thế nào?" Nhiễm Vân Sinh nhiệt tình mời mọc.
"Nếu vậy...lại phải quấy rầy Thập Lang." Tiêu Tụng cười nói.



Trên sông Bình Giang trống đàn dập dìu, tiếng nhạc lả lướt được gió sông đưa đến, Nhiễm Nhan bưng lên ly rượu mới vừa rồi rót cho Lý Khác chậm rãi đi đến bên cửa sổ, cả ly cả rượu cùng nhau ném xuống.
Tiêu Tụng cười bất đắc dĩ, hắn nếu lúc nãy đến chậm một bước, Lý Khác nói không chừng đã bị ly rượu này quật ngã.
Mọi người ngồi trong chốc lát, vì ngày mai còn phải dậy sớm lên đường, vì thế liền hồi phủ sớm nghỉ ngơi.



Đoàn người lên xe ngựa, vẫn chưa nhìn thấy trên sông Bình Giang, một thiếu nữ mặchồng y đứng trên một con thuyền hoa nhìn chằm chằm bóng dáng Nhiễm Nhan, lạnhlùng nói: "Nhiễm Thập Thất..."
Không làm cho ngươi thân bại danh liệt, ta liền không phải Nhiễm Mỹ Ngọc.
Nhiễm Mỹ Ngọc đem những lời này nuốt vào trong bụng, nàng lúc trước dù cho hậnNhiễm Nhan chiếm vị trí đích nữ, lại không hận đến thấu xương giống như hiện tại,từ sau khi Nhiễm Nhan trở về, mọi chuyện đều thay đổi, Thập ca yêu thương nàng ta,lang quân nàng ta coi trọng...hết thảy đều bị Nhiễm Nhan chiếm đi.
"Hạ tiện phôi." Nhiễm Mỹ Ngọc oán hận nói.