Ca Lam cúi đầu đứng ở gian ngoài, chờ sau khi Tiêu Tụng đi ra, chần chờ một chút, vẫn cầm lấy giấy và bút đi vào nội thất.
Nhiễm Nhan nhìn thoáng qua giấy bút trong tay nàng, nói: "Chuyện gì?"
Ca Lam quỳ ngồi trước giường, nhìn cây trâm trong hộp gấm, viết xuống: Nương tử có biết ý nghĩa của việc tặng trâm cài không?
Nhiễm Nhan nhìn chữ trên giấy, sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Ngươi không nói ta đúng là không có để ý, oản thanh ty, vãn tình ý*, là vật để đính ước đi?"


*hai cụm từ này đọc lên hơi đồng âm, oản thanh ty = vấn lên những sợi tơ xanh mượt, vãn tình ý = buộc lại tình ý, từ 'oản' và 'vãn' đều có nghĩ là [quấn lên, buộc lại], đều có thể dùng cho tóc...



Lần này đến phiên Ca Lam chinh lăng, nàng còn tưởng rằng nương tử nhà mình đối với tình yêu nam nữ quá mức ngây thơ, cho nên cũng không rõ ràng thâm ý trong việc tặng trâm cài, nhưng xem ra cũng không phải như thế. Nàng nâng bút viết: Nô tỳ cả gan, xin hỏi nương tử vừa ý Tiêu lang quân hay không?
"Vừa ý sao?" Nhiễm Nhan nhìn về phía cây trâm gỗ đào đặt ở bên gối, hơi cắn môi, "Hắn không tồi."
Nhưng mà, thích hắn sao?
"Tặng trâm chỉ là một con đường biểu đạt cảm tình, không chỉ là đính ước." Nhiễm Nhan thấy Ca Lam tựa hồ không tán đồng, tiếp tục nói: "Tiêu Tụng nếu không nghĩ vậy, hắn sẽ không lừa gạt a Vận trộm đưa một vật quan trọng như vậy tới."
Tiêu Tụng chỉ là muốn nói cho nàng, hắn là tính toán tam môi lục sính mà cưới nàng về. Lấy phong cách xử sự của Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan đưa ra kết luận như vậy.
"Đem nó thu hồi đi." Nhiễm Nhan nói.
Ca Lam không hiểu suy nghĩ của Nhiễm Nhan, lại không hỏi nhiều nữa, đem cây trâm gỗ đào tinh điêu tế trác kia cẩn thận cất giữ.



Chưa được một lúc, Vãn Lục đã trở lại, vừa vào phòng liền hét lên: "Tên tiểu hoạt đầu kia, miệng đúng là kín, không đánh hắn không chịu nói thật."
Ca Lam trách cứ mà trừng mắt nhìn nàng một cái.
Vãn Lục thè lưỡi, chạy vào nội thất, quỳ ngồi trước giường Nhiễm Nhan.
"Ngươi đánh tên sai vặt của Thập ca?" Nhiễm Nhan nhíu mày hỏi.
Vãn Lục vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Không đánh không đánh, chỉ là bức cung một chút."
Nhiễm Nhan cũng không trách cứ gì thêm, trước mắt nàng quan tâm Nhiễm Vân Sinh đã gặp phải chuyện gì hơn, "Hỏi được cái gì?"
"Nghe Lộc Nhạc nói, thật ra không phát sinh đại sự gì, chỉ là lúc ở Lạc Dương cứu một nương tử ngã từ trên ngựa xuống, sau đó Thập Lang có cùng nương tử kia nói mấy câu, liền vội vội vàng vàng thoát đi." Vãn Lục đến bây giờ còn hoài nghi là Lộc Nhạc lừa nàng, nương tử gì mà như hồng thủy mãnh thú có thể làm Thập Lang sợ tới mức chạy trối chết, Vãn Lục nói: "Nô tỳ cảm thấy, hoặc là Lộc Nhạc lừa nô tỳ, hoặc là nương tử kia có bộ dạng xấu đến không nỡ nhìn."
"Chỉ có vậy thôi?" Nhiễm Nhan kinh ngạc nói.
Vãn Lục gật đầu, "Đúng vậy, chỉ có chuyện như vậy thôi."
Tựa hồ cũng không có chuyện gì lớn đến không chịu nổi, Nhiễm Nhan quyết định chờ Nhiễm Vân Sinh bình tĩnh lại một chút, hôm nào lại hỏi lại hắn.



Đêm đã khuya.
Nhiễm Nhan nằm ở trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, rốt cuộc mới có chút buồn ngủ, liền xê dịch thành một tư thế ổn thoả, chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
Thời điểm ý thức mơ mơ màng màng lại nghe thấy thanh âm ồn ào văng vẳng bên ngoài, Nhiễm Nhan mở mắt, phát hiện bên ngoài ẩn ẩn có ánh lửa.
"Vãn Lục." Nhiễm Nhan lên tiếng gọi Vãn Lục ngủ bên giường nhỏ.
Vãn Lục còn đang ngái ngủ vẫn mơ mơ màng màng, liền vội vàng bò dậy, nói: "Nương tử muốn đi tiểu đêm sao"
"Không phải, ngươi nhìn xem bên ngoài phát sinh chuyện gì" Nhiễm Nhan nói.
"A." Vãn Lục ngáp dài, phủ thêm y phục, mở cửa ló đầu ra nhìn, sau một lúc lâu mới lùi về, đáp lời: "Nương tử, không phải chúng ta bên này, là nha môn bên kia."
Nhiễm Nhan suy đoán, có thể là Tiêu Tụng thiết kế bẫy rập dụ địch, cũng không hỏi nhiều nữa, gọi Vãn Lục trở về ngủ tiếp.



Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Tụng sai người lại đây nói cho Nhiễm Nhan, đã bắt được Trang Doãn.
Chờ dùng xong đồ ăn sáng, Nhiễm Nhan bắt đầu đối diện với nóc nhà phát ngốc. Ước chừng non nửa canh giờ sau, uống một lần dược, lại tiếp tục đối diện với nóc nhà phát ngốc.
Sau buổi trưa, sắc trời dần dần âm u xuống. Lưu Thanh Tùng hiện tại đang làm rùa đen rút đầu, Nhiễm Vân Sinh phảng phất cảm xúc không tốt, cả buổi sáng cũng không thấy bóng người. Các chủ tử tâm tình không tốt, phó tì cũng không dám lớn tiếng ồn ào. Vì thế trong tiểu viện rõ ràng tràn đầy người, lại có vẻ hết sức an tĩnh.
Cho đến hết buổi trưa, Tang Thần mới từ trong phòng ra ngoài, đứng ở trước cửa phòng Nhiễm Nhan ngượng ngùng xoắn xít một lúc lâu, vừa mới giơ tay chuẩn bị gõ cửa, liền nghe thấy trong phòng Nhiễm Nhan sâu kín thở dài: "Aizz, đã lâu không có tiếp thi khí..."



Huyết sắc trên mặt Tang Thần rút lui từng chút một.
Tiêu Tụng xong xuôi công sự, vừa mới đi vào nội môn, liền nhìn thấy một cái bóng xám giống như gặp quỷ, như con thỏ mà lủi từ cửa phòng Nhiễm Nhan lủi thẳng về phòng mình, tốc độ cực nhanh, thật là làm người líu lưỡi.



Tiêu Tụng khựng lại một lúc, mới gõ vang cửa phòng Nhiễm Nhan, bên trong truyền ra một thanh âm hữu khí vô lực, "Cửa không có khóa."
"Như thế nào, mới tỉnh một ngày liền cảm thấy nhàm chán?" Tiêu Tụng vào nhà liền hỏi.
Nhiễm Nhan lười nhác mà liếc mắt nhìn hắn một cái, giật giật môi, không đáp mà hỏi ngược lại: "Ngươi tặng ta cây trâm là muốn cùng ta đính ước à?"
Ca Lam cùng Vãn Lục vừa mới chịu đựng nỗi kinh hoàng tên "tiếp thi khí", hồn còn chưa ổn định, Nhiễm Nhan lại làm tiếp một vố.
Câu hỏi trực tiếp đánh phủ đầu như vậy, đem Tiêu Tụng hỏi đến có chút ngốc, hắn chinh lăng một lát mới trả lời: "Chỉ là muốn tặng mà thôi."
Nhiễm Nhan không chịu nhận vân trâm, Tiêu Tụng liền biết nàng đối với mình còn chưa tới mức đính ước, cho nên đương nhiên sẽ không tự mình đâm đầu vào tường.
"Ô, ta cũng cảm thấy như vậy, bất quá vẫn nên hỏi rõ ràng mới tốt, miễn cho ngày sau nói không rõ." Nhiễm Nhan chậm rãi nói.
Tiêu Tụng vén lên áo choàng, rầu rĩ mà ngồi ở trước giường, "Tại sao cứ phải đem chuyện nói rõ ràng ra như vậy? Quá mất hứng."



Nhìn bộ dáng hắn bực mình, tinh thần Nhiễm Nhan tức khắc tốt lên rất nhiều, hứng thú bừng bừng bắt đầu hỏi về vụ án, "Trang Doãn bị bắt rồi? Vụ án đã phá rồi?"
Tiêu Tụng bất đắc dĩ mà thở dài trong lòng, theo đề tài của nàng: "Ừm ta lập mưu, vốn định là nghiệm chứng coi Thạch Bình Trị lão bản của khách điếm Duyệt Lai có động cơ giết người hay không, không ngờ, lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Còn nữa, trong phòng của khất cái Lưu Vấn tìm được một tờ giấy."
Tiêu Tụng đem giấy mở ra trước mặt Nhiễm Nhan, mặt trên viết mấy chữ to mơ hồ không rõ: Các ngươi đáng chết.
"Ở trong phòng hắn còn tìm được bức họa của một nữ tử, sau khi nhận diện, là một tú nương tên La Linh." Tiêu Tụng đem trang giấy xếp gọn, dùng vải trắng bao lại, nhét trở lại tay áo, đây chính là vật chứng quan trọng.
"Linh nương?" Nhiễm Nhan vẫn luôn ẩn ẩn cảm thấy, La Linh này cùng Lưu Vấn không có khả năng là xưa nay không quen biết, "Nói như vậy, bọn họ là người yêu? Nếu là vậy, nàng chẳng phải là có hiềm nghi cực lớn?"
Nếu năm đó Lưu Vấn bắt gặp chuyện xấu xa của đám người Trang Doãn, bị bọn họ hãm hại, vì báo thù cho Lưu Vấn, Linh Nương cũng không phải không có khả năng điên cuồng.


Tiêu Tụng gật đầu.
Nhớ tới Linh nương kia nhút nhát sợ sệt, nhưng có ánh mắt kiên nghị đã từng nói: Hắn cảm thấy chính mình đã thành phế nhân, không muốn liên lụy ta, hắn chung thân không cưới, ta liền chung thân không gả, như vậy chúng ta cũng coi như bên nhau.
"Ta muốn gặp Linh nương kia." Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm Tiêu Tụng. Nàng biết mình yêu cầu như vậy có chút quá phận, nếu là bình thường, nàng quả quyết sẽ không làm ra chuyện không đúng mực như thế, nhưng nàng cũng biết Tiêu Tụng sẽ đáp ứng.
"Được." Tiêu Tụng nghĩ cũng không nghĩ đáp ứng luôn.
Nhiễm Nhan không phải người rộng lượng vô biên, nàng bị thương thành như vậy, ngoại trừ Trang Doãn, còn có hung thủ gian ác kia, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua. Mặt khác, nàng là muốn tự mình kiểm tra.


Nửa khắc sau, hai nha dịch áp giải một nữ tử đi vào.
Cách màn trúc, có thể mơ hồ thấy nàng ta có vóc người cao gầy, gương mặt dài ốm, dưới đôi mày lá liễu cong cong là cặp mắp hồ thu, phần mũi hơi dài, môi có chút mỏng. Búi tóc đơn giản, toàn thân không có một món trang sức nào.
La Linh vừa ngước mắt lên liền thấy Tiêu Tụng đang ngồi dựa vào kỷ, tưởng là sắp thẩm vấn, liền quỳ xuống ngoài mành.
"Đứng lên đi, có người muốn giải oan cho ngươi, đi vào trả lời." Tiêu Tụng nói.
La Linh ngẩn ra một chút, mới xác định mình không nghe lầm, đứng dậy cúi đầu cẩn thận vén mành ra, đi vào, đứng trong cái góc cách xa Tiêu Tụng nhất, bả vai ngăn không được run rẩy.
Nhiễm Nhan không khỏi liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái: Ngươi sao lại hù dọa cô nương nhà người ta
Tiêu Tụng đưa qua một ánh mắt vô tội.
"Linh nương, mời ngồi." Nhiễm Nhan tận lực làm thanh âm của mình nhu hòa xuống, nàng tự thấy là đã rất ôn hòa, không nghĩ là người ngoài nghe vào tai, vẫn còn khá lạnh nhạt.
La Linh đối mặt một tôn sát thần, một tòa băng sơn, nào dám nói một chữ 'không', Nhiễm Nhan nói nàng ta ngồi, nàng ta liền thành thành thật thật mà quỳ ngồi xuống tịch ở chỗ xa nhất.
"Có thể nói với ta, ngươi và Lưu vấn là quan hệ gì không?" Nhiễm Nhan hỏi.
La Linh rũ mắt, thanh âm nhỏ mà run rẩy, "Ta không biết. Thời điểm hắn vẫn là học sinh Châu học, từng nói sau khi khảo xong khoa cử liền đến nhà ta hạ sính, nhưng trải qua một lần biến cố, hắn chỉ làm bộ như không quen biết ta."
Nhiễm Nhan tiếp tục đặt câu hỏi: "Ngươi cảm thấy Lưu Vấn là dạng người gì? Nghe nói hắn tài hoa hơn người, ngươi cảm thấy hắn nếu là khảo trúng khoa cử, sẽ thực hiện lời hứa sao?"
"Hắn trước nay nói chuyện luôn giữ lời." trong thanh âm của La Linh mang theo nghẹn ngào, nói đến Lưu Vấn, trong lòng nàng ta lại tràn ngập bi thương, quên cả sợ hãi, "Mười ba năm trước ta quen biết hắn, hắn là người tốt, thường xuyên tới giúp ta chiếu cố tổ mẫu, bao nhiêu việc nặng trong nhà đều ôm..."
Nhiễm Nhan ngắt lời nàng ta, "Một khi đã như vậy, vì sao hàng xóm của ngươi đều không biết hắn?"
"Hắn...hắn sợ bị trong nhà trách phạt, chỉ lén đến." La Linh một lời nói ra đều mang vô tận chua xót. Trước kia Lưu Vấn tuy là con vợ lẽ Lưu thị, nhờ có tài hoa hơn người mà được thị tộc coi trọng, so với thân phận của nàng ta đương nhiên là khác nhau như trời với đất, sau đó hắn gặp biến cố, nàng ta cho rằng vậy có thể kết làm vợ chồng, nhưng hắn lại lâm vào tuyệt vọng.
"Ngươi biết hắn tao ngộ cái gì không?" đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
La Linh lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà, tràn thành từng đóa hoa nhỏ ở trước mặt nàng ta.
Bên ngoài cũng không biết khi nào trời lại mưa, phảng phất như muốn làm nổi bật tâm tình hiện tại của La Linh, trong phòng dần dần tối xuống, thấy không rõ bóng người, chỉ nghe tiếng khóc kìm nén của La Linh.



"Người tới, thả nàng đi." Thật lâu sau, Tiêu Tụng lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
Nhiễm Nhan có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn, Tiêu Tụng cũng không giống một người làm việc theo cảm tính, không có khả năng nghe xong một đoạn chuyện xưa bi đát thì lòng thông cảm tràn lan. Nhưng nghĩ lại, nàng liền minh bạch. La Linh tình ý chân thực như thế, không hề có sơ hở, nếu là nàng ta chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra với Lưu Vấn, nàng ta liền không có động cơ giết người.



Tiêu Tụng đứng ở cửa sổ, nhìn bóng dáng nha dịch mang theo La Linh đi ra ngoài, nhẹ giọng nói: "Bạch Nghĩa, đi theo nàng ta."
Trên hành lang phát ra một thanh âm: "Dạ."
Nhiễm Nhan nói: "Ngươi cảm thấy nàng là hung thủ?"
"Không biết, trước khi chưa tra được manh mối gì, bất luận người nào có liên quan đều có khả năng là hung thủ. Ta chỉ là cảm thấy hôm nay cảm xúc vừa rồi của nàng ta rõ ràng kích động hơn so với lúc huyện nha." Tiêu Tụng quay đầu lại nói.
Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút, nói: "Có phải là ngươi quá dọa người hay không? Nàng ta ở nơi này của ta thả lỏng hơn?"
"Ngươi?" Tiêu Tụng nhìn biểu tình nghiêm túc của nàng, phát hiện nàng căn bản không phải đang nói đùa, không khỏi nói: "Ngươi như thế nào lại không biết xấu hổ còn chó chê mèo lắm lông, mới vừa rồi Tang Tùy Viễn còn bị ngươi hù sợ tới mức hồn phi phách tán."