Yến Kiêu bận việc đến nửa đêm, thật kiệt sức, nên dọc đường về ngủ cho đến khi trời sáng

X

ét biểu hiện của nàng, mọi người trong nha môn hận không thể cung phụng nàng, đương nhiên thập phần nhân nhượng, cố ý lưu lại vài hộ vệ đi theo xe ngựa từ từ đi, còn những người lại đều theo kế hoạch, chia nhau hành động

Mãi cho đến khi tới trước cửa nha môn, hậu vệ mới đánh thức nàng “Yến cô nương, tới rồi, bên ngoài trời độc, hay là vào trong rồi ngủ tiếp”

Yến Kiêu mơ màng ngồi dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt đen sì đang cười ngây ngô, hiệu quả cực kỳ cao, làm nàng nháy mắt tỉnh ngủ. Nàng vừa muốn mở miệng, chợt ngửi được mùi hôi khó hình dung, lập tức nói “Ta muốn tắm rửa”

Người nọ giống như nhận được thánh chỉ, vội vọt vào trong, vừa chạy vừa hô to “Nấu nước, mau nấu nước”

Yến Kiêu…Các ngươi có cần quá mức vậy không?

Quá mức hay không thì chưa nói, nhưng đúng là nàng đã nhận được nước ấm vượt xa tốc độ của người bình thường, ngay cả Quách ngỗ tác cũng được thơm lây

A Miêu mang bông tắm bằng mướp hương và xà bông thơm đến, sau đó đứng sau bình phong chuẩn bị xiêm y, liên tục hỏi thăm “Cô nương, ta thấy sắc mặt Triệu đại ca bọn họ hồng hào phấn khởi, án tử có phải đã phá được không?” Trải qua chuyện lần trước, nàng đối với Yến Kiêu quả thật là tin tưởng mù quáng

Ngâm mình trong nước ấm khiến Yến Kiêu thoải mái, dễ chịu thở hắt ra, nghe vậy lại thở dài, nói ‘Xác thật có tiến triển nhưng phá án đâu có dễ vậy, có lẽ còn phải đợi”

Nếu nói không có thuận tiện nhất, chính là giao thông và thông tin. Nếu là ở xã hội hiện đại, ngồi máy bay từ Bình An huyện đến Điền Dương bất quá chỉ vài tiếng, buổi sáng đi, buổi chiều đã có thể ăn cơm ở nhà. Việc liên lạc thông tin càng đơn giản hơn, vài phút nói chuyện qua điện thoại di động là xong. Nhưng hiện tại đều phải dựa vào hai chân của bộ kɧօáϊ cùng bốn chân của kɧօáϊ mã. Dù Điền Dương cách Bình An huyện không quá xa, nhưng cứ đi như vậy, dẫu không dừng lại giữa đường thì cũng phải mất hơn một tháng

A Miêu cái hiểu cái không nhưng vẫn vui vẻ nói “Triệu thẩm cũng rất cao hứng, cố ý để lại cho ngài một cái đùi gà béo ngậy, đợi lát nữa ta mang đến cho ngài”

“Ngươi và Triệu thẩm chia nhau ăn đi” Yến Kiêu ảo não nói “Lăn lộn cả ngày, ta chỉ muốn ăn chút gì đó nhẹ nhàng tươi mới” Bị mùi hủ thi ám cả ngày, lại thêm thời tiết ẩm ướt, nàng thực sự không có tâm tình ăn đùi gà béo ngậy

Nhắc tới món tươi mới ngon miệng, nàng bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo hẳn “A Miêu, có dưa chuột không? Chính là hồ qua mà các ngươi nói đó”

“Hồ qua?” A Miêu ngừng tay, cười nói ‘Có”

Yến Kiêu liền đứng dậy, đi ra khỏi thùng tắm, vội vàng lau khô người “Đi, chúng ta đi mua hồ qua, ta làm món ăn ngon cho ngươi”

Mùa hè sao? Còn không phải là mùa ăn mì lạnh?

A Miêu không biết cái gì là mì lạnh nhưng theo bản năng vẫn nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra “Đúng rồi. Chỗ cháu họ nhà chưởng quầy mà Triệu thẩm thường mua hàng hình như có không ít hồ qua, trời nóng như vậy, cô nương lại vừa trở về, đừng đi lung tung, bằng không mới tắm xong lại là một thân mồ hôi. Ta đi phía sau nói với người sai vặt một tiếng, bảo hắn truyền lời, cho người mang hồ qua đến đây là được”

Ai lại không thích lười biếng. Yến Kiêu nghe vậy, liền đồng ý, lại nói “Nha môn chúng ta nhiều người, ta muốn nhiều một chút. Nếu thuận tiện, hỏi giúp ta có dựa ngưu nhi, là loại dưa chuột nhỏ, hình dạng khó coi không? Cũng mua nhiều một chút”

A Miêu lập tức đáp ứng, còn nghi hoặc nói “Cô nương muốn thứ này làm gì?Hiện tại hồ qua cũng hai văn tiền một cân, sao không mua thứ tốt hơn?”

“Cái kia làm dưa muối rất thanh thúy ngon miệng” Yến Kiêu cười nói “Ngày mùa hè, sẽ không có khẩu vị, dùng cái kia ăn với cháo hoặc cơm đều ngon nha”

Loại tiểu dưa chuột này da nhiều thịt ít, thật ra thích hợp để làm rau ngâm nhất, vừa giòn vừa thơm. Lại cho thêm ít hoa tiêu, ớt băm làm nước tương, ngâm trong chốc lát, đảm bảo vừa thơm vừa giòn lại cay, ăn rất đã ghiền, cắn một ngụm, nước sốt văng khắp nơi, quả thật là hàng cao cấp để khai vị ăn với cơm. Nàng hầu như mỗi tháng đều làm rất nhiều, để trong tủ lạnh ăn dần. Hiện chỉ mới tưởng tượng, nước miếng cũng chảy ra

A Miêu nghe vậy, ngây ngốc nuốt một ngụm nước miếng, vui tươi hớn hở chạy đi

Hiện trêи dưới nha môn đều vô cùng tôn sùng vị nữ ngỗ tác mới Yến Kiêu này, nghe nói là nàng cần, lại nghĩ tới món tương bạo cua lần trước, mấy gã trông cửa đều tranh nhau đi, xô xô đẩy đẩy suýt chút nữa là cãi nhau

Cháu họ Đại Sơn của chưởng quầy mà Triệu thẩm thường lấy hàng, mở quầy bán đồ ăn ngay bên cạnh, nghe nói nha môn cần, vội nhờ người coi quán hộ, cõng một cái sọt lớn chạy tới

“Cô nương” Đại Sơn là người thành thật bổn phận, hàng năm làm việc trong vườn rau, ngày thường không mấy khi nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi mỹ mạo, lúc này tiếp xúc gần với Yến Kiêu, khuôn mặt hàm hậu đỏ lên, xoa xoa hai tay “Không biết ngài muốn nhiều hay ít?” Hắn lau mồ hôi trêи tay rồi mới xốc vải ướt phủ trêи mặt sọt lên “dưa ngưu nhi là có nhưng nhìn không được đẹp lắm”

Người còn phân xấu đẹp, rau dưa củ quả chắc chắn cũng có lớn lên tốt và không tốt, dưa chuột đương nhiên không ngoại lệ. Đại Sơn và thê tử, nữ nhi sáng sớm mỗi ngày hái xong rau dưa, đều dựa vào hình dáng mà phân loại, đẹp thì có giá cao, khó coi, quặt quẹo…mấy văn tiền là đủ

Yến Kiêu vừa nhìn thấy, nhất thời không biết nói thế nào. Đại khái là vì chưa qua phương án lựa chọn gen tối ưu, cho nên rau dưa trái cây thời cổ vốn không mỹ lệ động lòng người như thời hiện đại. Mà đống dưa ngưu nhi trước mặt này, hoặc cong queo, hoặc vặn thành bánh quai chèo, một cây có hai trái…Nàng lại nhìn những trái được xem là tốt, cũng là nhỏ bé gầy gầy, không thể nào so với những trái được bày bán trong siêu thị hiện đại. Có điều tất cả đều tươi mới, để sát vào mũi liền ngửi được mùi vị tươi mát đặc thù của rau dưa

“Một sọt này bao nhiêu tiền?”

Đại Sơn cười nói “Loại tốt tính ngài ba văn tiền hai cân, dưa ngưu nhi vốn không có giá trị gì, không cần tính tiền” Đây là lần đầu tiên hắn tự mình mua bán với nha môn, trong lòng vừa kính sợ vừa cao hứng, lại thấy Yến Kiêu bộ dáng như tiên nữ, càng ngượng ngùng mở miệng hét giá

Yến Kiêu bật cười “Nào có ai mua bán như ngươi, trồng rau cũng không dễ dàng, thức khuya dậy sớm, nên tính thì cứ tính. Về sau, cách hai ngày, ngươi liền mang một sọt đưa đến đây”

Đại Sơn gãi đầu “Năm nay thu hoạch được không ít, cũng không phải là đồ vật hiếm lạ gì. Đây đã là lượt thứ ba, tứ từ, trong nhà ăn không hết, heo gà cũng không thích ăn, cũng không quý giá gì”

Ta nên nói là ngươi hàm hậu hay là nói ngươi không biết nói chuyện?

Cuối cùng, Đại Sơn vẫn chỉ tính tiền dưa chuột, là ba văn tiền hai cân nhưng Yến Kiêu yêu cầu, từ lần sau sẽ tính theo giá thị trường là hai văn một cân

Nửa sọt dưa chuột loại tốt không đến mười cân, tốn của Yến Kiêu mười ba văn tiền, còn lại đám dưa ngưu nhi được tạo hình như sắp đặt nghệ thuật là cho không

Mua dưa chuột xong, Yến Kiêu cả người thần thái phi dương, vừa nhỏ giọng hát vừa đi về phía phòng bếp

Triệu thẩm vừa nhìn thấy nàng, cười nói “Yến cô nương, đây là lại muốn làm món mới lạ gì?"

Yến Kiêu cười đáp “Cái này a, rất hợp với tình hình, cứ chờ xem”

Chưa tới giờ cơm, Triệu thẩm cũng rảnh, liền hỏi nàng có cần hỗ trợ gì không

Yến Kiêu cũng không khách khí “Đúng là có, nhưng hiện cũng không vội, chờ cơm nước xong, làm phiền ngài và A Miêu lột ít tỏi rồi giã giúp ta”

Sau đó nàng đi nhào bột mì, theo nước ngày càng trắng, cục bột trong tay nàng cũng ngày càng nhỏ, dần hiện ra màu vàng nhạt vốn có của tiểu mạch, cũng càng thêm mềm dẻo

Thời tiết quá nóng, đồ vật rất mau hư, Yến Kiêu nghĩ nghĩ, đặt cục bột vào trong tô sứ nhỏ, sau đó bịt kín miệng, rồi đem bỏ xuống giếng cùng với dưa hấu phòng bếp vừa mua

Tinh bột cần vài giờ lắng đọng, ăn xong cơm trưa, ngủ trưa dậy, là vừa đúng lúc

Làm xong mấy cái này, Yến Kiêu lại rửa sạch đám dưa chuột nhỏ, sau đó cắt thành từng đoạn ngắn. Dưa ngưu nhi quá nhỏ, ruột ít, võ thô ráp, càng lợi cho việc hấp thu gia vị, tiết kiệm hơn so với bào sạch vỏ

Lúc này Yến Kiêu mới phát hiện ra trong phòng bếp lại không có hoa tiêu, ớt bộ, đành phải trước đem, tỏi, ớt lát bằm nhuyễn, sau đó cho vào nồi phi lên, còn cón nước tương, để nguội thì bỏ vào một bình gốm sạch sẽ, ném toàn bộ dưa ngưu nhi vào đó, cuối cùng cũng thả xuống giếng

Giữa trưa, theo thường lệ, Triệu thẩm lại nấu món sở trường: cà tím luộc, thịt luộc miếng lớn, rau dại xào. Chỉ nghe thôi liền thấy kinh tâm động phách. Đừng nói là Yến Kiêu bị dưỡng đến kén ăn, ngay cả Nhạc phu nhân cũng không thể động đũa

Thấy Yến Kiêu lộ vẻ lo lắng, lão thái thái lại hòa khí cười nói “Người già rồi, ăn uống liền không tốt, vừa lúc cũng là mùa hè giảm cân”

Lời còn chưa dứt, trong bụng đã vang lên tiếng trống, tình cảnh vô cùng quen thuộc. Tươi cười trêи mặt lão thái thái liền cứng đờ, có chút ngượng ngùng

Yến Kiêu cố nén cười, tiến lại gần, nhỏ giọng nói “Ta cũng không thể nuốt nổi”

Lão thái thái cầm tay nàng, không nói nên lời, có chút ủy khuất. Nàng đúng là khổ cả đời mà, năm đó theo quân chinh chiến nam bắc cũng thôi đi, các chiến sĩ ăn cỏ trấu, không có lý nào nàng cẩm y ngọc thực nhưng đến đây, ăn còn không bằng trong quân doanh ah. Vốn dĩ địa phương mới, có chút không quen khí hậu và ẩm thực, càng muốn mạng hơn là đầu bếp nữ