Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

Thẩm Lạc ở bên cạnh nhìn thấy liên tiếp biến hóa này, cũng kinh ngạc không thôi.

Chần chờ một chút, hắn đi tới, dùng chân đụng đụng, ống trúc không có bất kỳ biến hóa gì, lúc này mới cẩn thận cầm lên.

Ống trúc lẳng lặng nằm ở nơi đó, như cũ vẫn bình tĩnh, trái tim hắn đập theo lúc này mới từ từ buông lõng.

"Không ngờ Hoàng Tuyền Trúc này thu nạp âm khí mãnh liệt như thế, may mà ta ném kịp nhanh, nếu không sẽ bị hút thành thây khô rồi." Vô Danh Dã Quỷ nhìn ống trúc màu xanh trong tay Thẩm Lạc, vẫn còn khiếp sợ nói.

"Chưởng quỹ, Hoàng Tuyền Trúc là thứ gì?" Thẩm Lạc mơ hồ đoán ra cái gì, mở miệng hỏi.

"Hoàng Tuyền Trúc là âm trúc trân quý ở Quỷ giới chúng ta, trong truyền thuyết sinh trưởng gần Hoàng Tuyền Đại Hà, có thần thông thu nạp âm khí, thôn phệ hồn phách. Ống trúc trong tay ngươi là Hoàng Truyền trúc có tuổi thọ rất thấp chế thành, cần đại lượng âm khí rót vào, mới có thể dẫn phát công hiệu của nó. Bất quá cũng chính nguyên nhân này, ngươi mới nhặt được một cái mạng. Nếu mà trúc này có tuổi thọ lâu hơn nữa, trong nháy mắt ngươi chạm vào nó, âm khí toàn thân sẽ bị nó hút khô." Vô Danh Dã Quỷ nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.

Ống trúc xanh biếc này lại có lai lịch lớn như vậy, mặc dù Vô Danh Dã Quỷ này nói tuổi thọ không đủ, nhưng hẳn cũng phi thường đáng tiền.

"Thì ra là thế, đa tạ chưởng quỹ cáo tri." Hắn nhét ống trúc vào trong ngực, lục lọi thả lại vào trong hộp đá.

"Hoàng Tuyền Trúc này, đạo hữu có định bán không? Tại hạ nguyện ý ra giá 300! Không, 350 tiên ngọc." Vô Danh Dã Quỷ nhìn thấy cử động Thẩm Lạc, vội vàng nói.

"350 tiên ngọc!" Thẩm Lạc giật nảy cả mình.

Mặc dù hắn đoán ống trúc này trân quý, nhưng cũng không ngờ giá trị cao như vậy, không khỏi tâm hơi động.

Nhưng hắn lập tức đè ý nghĩ này xuống, vật này đã trân quý như thế, vậy không thể tùy ý bán đi. Mà vật này tựa hồ có tác dụng khắc chế quỷ vật, ngày sau nói không chừng còn có đại dụng, hắn không nỡ bán.

"Chưởng quỹ không cần phải nói, ống trúc này ta có chỗ dùng khác, không định bán." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

Vô Danh Dã Quỷ nhìn thấy thần sắc Thẩm Lạc kiên định, biết đối phương sẽ không cải biến chủ ý, chán nản thở dài.

"Chưởng quỹ, chúng ta tiếp tục xem kiện pháp khí này đi, ngươi có thu hay không?" Thẩm Lạc chỉ vào Hàng Ma Xử trên quầy nói.

"Đúng đúng, tự nhiên thu." Vô Danh Dã Quỷ khẽ thở một hơi, bình phục nỗi lòng, cầm Hàng Ma Xử màu vàng lên, đánh giá vài lần, trong miệng khẽ ồ lên một tiếng.

Gã lập tức rót âm khí thể nội vào trong đó, trên Hàng Ma Xử liền toả ra đạo đạo kim quang, bảy đạo phù văn hình thành quang hoàn hiện ra trong đó, tản mát ra một cỗ sóng pháp lực cường đại. Không khí phụ cận cũng theo đó rung động không thôi.

"Bảy đạo cấm chế, thượng phẩm pháp khí! Chất liệu cũng rất tốt! Khách quan lấy ra quả nhiên đều là đồ tốt. Vật này ta thu, 130 tiên ngọc, như thế nào?" Vô Danh Dã Quỷ lộ vẻ vui mừng, báo ra cái giá.

Thẩm Lạc nghe lời này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

Những ngày qua hắn liên tiếp tiếp xúc cùng Mã chưởng quỹ, các thương gia, tương đối hiểu một ít đồ vật tu tiên giới, giá cả pháp khí cũng biết một chút.

Dựa theo kế hoạch, hắn vốn cho là có thể bán 120 khối tiên ngọc là tốt rồi, dù hơi rẻ, 100 tiên ngọc cũng có thể tiếp nhận. Hiện tại Vô Danh Dã Quỷ này báo giá, so với hắn mong muốn cao hơn một chút, xem như niềm vui ngoài ý muốn.

Thẩm Lạc vốn định đi thêm mấy cửa hàng nữa để so sánh một chút giá cả rồi hẵng bán, nhưng Vô Danh Dã Quỷ này thẳng thắn như vậy, hắn cũng không định chạy đi nhà khác.

"Bán!" Hắn gật đầu nói.

Trên mặt Vô Danh Dã Quỷ lộ vẻ vui mừng, thu hồi Hàng Ma Xử, sau đó từ dưới mặt quầy lấy ra ba mươi khối tiên ngọc cùng một một khối tiên ngọc lớn hơn, đẩy tới.

Đuôi lông mày Thẩm Lạc khẽ động, tiên ngọc lớn hơn kia không chỉ lớn hơn, linh lực ẩn chứa trong đó so với tiên ngọc phổ thông còn cường đại hơn rất nhiều, cách thật xa cũng có thể cảm ứng được.

"Cái này hẳn là trung phẩm tiên ngọc?" Trong lòng của hắn nói thầm một tiếng, dò xét viên tiên ngọc lớn không thôi.

Tiên ngọc là tiền tệ thông dụng ở tu tiên giới, giống như pháp khí, cũng có phân chia đẳng cấp, dựa theo ẩn chứa linh lực bao nhiêu, chia làm bốn đẳng cấp, theo thứ tự là hạ phẩm tiên ngọc, trung phẩm tiên ngọc, thượng phẩm tiên ngọc, cực phẩm tiên ngọc.

Bình thường hắn tiếp xúc đều là hạ phẩm tiên ngọc.

Tiên ngọc tăng lên mỗi một cấp bậc, bên trong ẩn chứa linh lực lại tăng lên mấy chục lần, mà lại càng thêm tinh thuần, giá trị cũng lớn hơn. Tiên ngọc có đẳng cấp khác nhau thì hối đoái sai biệt càng lớn. Dựa theo giá thị trường, một khối trung phẩm tiên ngọc trọn vẹn có thể đổi lấy 100 khối hạ phẩm tiên ngọc.

Về phần hối đoái giữa thượng phẩm tiên ngọc và trung phẩm tiên ngọc, hắn cũng không biết. Trên thị trường lưu chuyển trung phẩm tiên ngọc cũng rất ít, hôm nay là lần đầu hắn nhìn thấy, chớ nói chi là thượng phẩm tiên ngọc.

Thẩm Lạc nghĩ như vậy, động tác trên tay không ngừng, thu những tiên ngọc này vào, cáo từ rời đi.

Vô Danh Dã Quỷ ân cần tiễn Thẩm Lạc ra cửa, vẫn chưa từ bỏ ý định với cây Hoàng Tuyền trúc kia, lặp đi lặp lại căn dặn nếu dự định bán, nhất định phải tới nơi này, giá tiền tuyệt không để Thẩm Lạc thất vọng.

Thẩm Lạc tự nhiên cười trừ, rất nhanh liền đi ra ngoài.

Vô Danh Dã Quỷ đưa mắt nhìn Thẩm Lạc đi xa, thở dài, trở về trong tiệm.

Trên thân Thẩm Lạc nhiều thêm 130 khối tiên ngọc, đi trên đường, cái eo cũng thẳng không ít (dg: ý nói tự tin hơn đấy)

Hắn ra cửa hàng, mặt lộ vẻ do dự, không đi Vô Thường các, mà tiếp tục tìm kiếm trong những cửa hàng này, rất nhanh dừng lại trước một cửa hàng gần quảng trường.

Trong cửa hàng này bày đầy các loại thư tịch, ngọc giản, lại là một cửa hàng bán công pháp điển tịch.

Thẩm Lạc đi vào, không nhìn những công pháp, bí thuật, các loại thư tịch trân quý kia, mà đi thẳng tới chỗ điển tịch ghi chép các loại linh tài. Hắn bỏ ra ba khối tiên ngọc, mua một bản thư tịch danh xưng là ghi chép tất cả thảo mộc linh tài ở Quỷ giới.

Bất quá quyển sách này cũng không nói khoác, nội dung bên trong xác thực rất nhiều, phải xem « Tiên Linh Bách Thảo » từ góc độ Quỷ giới. Linh tài cỏ cây được chia theo chủng loại cây, quán, dây leo, thảo, quyết, mấy chục chủng loại, để cho người ta liếc qua là thấy ngay. Mà đặc tính công dụng mỗi loại linh tài, đều ghi chép phi thường rõ ràng.

Hắn lật đến loại linh tài cây trúc, rất nhanh tìm đến bài giới thiệu liên quan tới Hoàng Tuyền Trúc.

"Thì ra là thế, Hoàng Tuyền Trúc và linh trúc phổ thông khác biệt, bình thường tuổi thọ linh trúc càng lâu, cây trúc càng thô. Hoàng Tuyền Trúc lại tương phản, vừa mới nảy mầm sinh trưởng cây trúc rất thô, về sau tuổi thọ càng lâu, đường kính càng mảnh, khó trách Vô Danh Dã Quỷ kia nói ống trúc này có tuổi thọ thấp." Thẩm Lạc âm thầm suy nghĩ.

Hắn đọc tiếp xuống dưới, ánh mắt rất nhanh dừng lại, con mắt sáng lên, sau đó mặt lộ vẻ suy tư, bước nhanh ra tiệm sách, đi vào một hẻm nhỏ không người.

Sau một lát, Thẩm Lạc từ bên trong đi ra, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, không tiếp tục đi dạo ở chỗ này nữa, mà đi về hướng Vô Thường các.

Mới vừa đi mấy bước, một trận thanh âm ồn ào từ phía trước truyền đến, tựa hồ tranh chấp cái gì. Không ít quỷ vật hiếu kỳ vây lại phụ cận, ngăn trở con đường phía trước.

Thẩm Lạc nhíu mày, đang muốn lách qua đám người.

"Món đồ này chúng ta đã thoả thuận giá xong, chủ quán ngươi sao lại lật lọng bán cho người khác!" Một thanh âm khàn khàn truyền đến.

"Ha ha, việc này không quan hệ với chủ quán! Các ngươi thoả thuận giá tiền xong, nhưng còn chưa thanh toán, chưa trả tiền không coi là thành giao, làm sao lại không thể bán cho người khác? Muốn trách, thì trách chính ngươi xuất thủ quá chậm đi." Một thanh âm thô kệch khác vang lên, cười lạnh phản bác.

Bước chân Thẩm Lạc bỗng nhiên dừng lại, thanh âm khàn khàn kia nghe quen tai, quay đầu nhìn vào trong đám người, quả nhiên là người áo bào tro kia. Giờ phút này gã đang ở một cái quán ven đường phía trước.