Dịch: Độc Lữ Hành

Lúc hai người trở lại Âm Minh, Chung Quỳ đang chờ ở nơi đó, nhìn thấy bọn hắn đồng thời xuất hiện, còn cảm thấy ngạc nhiên.

Chỉ là nghe hai người Thẩm Lạc báo cáo hết thảy những gì chứng kiến, thần sắc y trở nên càng thêm ngưng trọng.

"Những bàng môn tà đạo này, cũng dám có ý đồ với Kính Hà Long Vương, quả nhiên là chán sống." Chung Quỳ xếp lại quạt xếp trong tay, trợn mắt nói ra.

"Tiền bối, việc này liên quan đến Âm Dương lưỡng giới, Minh Phủ và quan phủ Đại Đường không thể khinh thị." Lục Hóa Minh ôm quyền nói.

"Gần đây khắp Minh giới cũng không yên ổn, làm cho quỷ tâm hoang mang rối loạn, nên cần đại lực chỉnh đốn một phen." Ánh mắt Chung Quỳ ngưng lại, gật đầu nói.

Cuối cùng, ánh mắt của y quét qua hai người Thẩm Lạc, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng, lại mở miệng nói ra:

"Lần này giải trừ nguy cơ phong ấn, lại chém giết con Quỷ Tướng kia, hai người các ngươi đạt được công lớn lao, ban thưởng lúc trước sẽ gấp bội, xem như Âm Ti khen thưởng thêm cho các ngươi."

"Đa tạ tiền bối." Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh nhìn nhau cười một tiếng, ôm quyền nói.

Lĩnh phần thưởng xong, hai người được Chung Quỳ đưa ra Âm Minh.

...

Cửa ra vào miếu thành hoàng, mặt trời ngay đỉnh, đã là giữa trưa ngày thứ hai.

Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh cùng đi ra khỏi miếu, đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

"Giáp Trình huynh, ngươi đến Trường An khi nào, vì sao không tới tìm ta?" Lục Hóa Minh duỗi lưng một cái, mở miệng hỏi.

"Lục huynh, thực không dám giấu giếm, ta kỳ thật không phải là Thẩm Giáp Trình, bản danh là Thẩm Lạc." Thẩm Lạc nghe vậy, có chút áy náy nói.

Lục Hóa Minh nghe vậy nhíu mày một cái, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc đành phải kể lại chuyện ngày đó mình giả danh, giải thích với Lục Hóa Minh.

"Thẩm huynh lại còn có nhàn thú này, thực có ý tứ, ha ha..." Lục Hóa Minh nghe vậy, cũng không tức giận, ngược lại thoải mái cười to.

"Lục huynh, tên của ngươi?" Lông mày Thẩm Lạc cau lại, cố ý đùa hỏi.

"Tên của ta là gia phụ ngàn chọn vạn tuyển, có một ngày hóa rồng, một tiếng hót làm kinh người, tuyệt không phải giả." Lục Hóa Minh khoát tay áo, giải thích.

Thẩm Lạc sờ lên cằm, cười không nói.

"Thẩm huynh, không đùa giỡn nữa, lần này chuyện Địa Phủ không thể coi thường, cần báo cáo Trình quốc công. Thẩm huynh liên lụy vào việc này, làm phiền ngươi theo giúp ta một chuyến." Lục Hóa Minh nghiêm mặt nói.

"Tốt, không biết Trình quốc công là..." Thẩm Lạc đã sớm nghic đến tình huống này, cũng không cự tuyệt, chỉ là có chút tò mò hỏi.

"Thẩm huynh chưa nghe qua đại danh Trình Giảo Kim Trình quốc công sao? Lão nhân gia ông ta theo tiên đế chinh chiến thiên hạ, khai sáng Đại Đường thịnh thế. Hôm nay thiên hạ thái bình, bây giờ quốc công được bệ hạ phong chưởng quản quan phủ Đại Đường." Lục Hóa Minh khẽ giật mình, giải thích.

"Tam Bản Phủ Trình Giảo Kim! Ta đương nhiên nghe nói qua, rất nhiều tiên sinh thuyết thư kể về kỳ văn dật sự của lão, nguyên lai quan phủ Đại Đường hiện tại do lão chấp chưởng." Thẩm Lạc vỗ tay một cái, nói.

"Đúng vậy, Trình quốc công mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng làm người hiền hoà vui vẻ, là người tốt vô cùng, Thẩm huynh gặp sẽ biết, đi thôi." Lục Hóa Minh vừa cười vừa nói, sau đó mang theo Thẩm Lạc đi về hướng hoàng thành.

"Chúng ta đi hoàng thành?" Thẩm Lạc hỏi.

Bây giờ mặc dù hắn là tu sĩ, nhưng thân là con dân Đại Đường, quan niệm "Thiên địa quân thân sư" vẫn thâm căn cố đế, vẫn có một tia cố kỵ triều đình.

"Không phải đi hoàng thành, là quan phủ Đại Đường." Lục Hóa Minh lắc đầu, đi lệch về phía tây hoàng cung.

Thẩm Lạc nghe vậy, cũng không nói thêm gì, trong lòng có hút hiếu kỳ với quan phủ Đại Đường, nhưng vẫn không có cơ hội tới xem, hôm nay ngược lại là có thể đáp ứng tâm nguyện.

Không bao lâu, hai người tới trước một toà phủ đệ cực lớn gần hoàng thành.

Nói là phủ đệ, nhưng nơi đây nhìn lại giống một trang viên to lớn, bên trong kiến trúc theo dãy, kéo dài liên miên, nhìn chỉ sợ trên trăm mẫu.

Chỗ đại môn phủ đệ, đứng chừng gần trăm tên thiết giáp binh sĩ chia ra hai bên, thân mang đao kiếm đại kích, ánh mắt mỗi một binh sĩ đều lăng lệ, sát khí quanh thân, hiển nhiên đều là chiến sĩ thiết huyết trên chiến trường.

"Nơi này chính là quan phủ Đại Đường?" Thẩm Lạc dò xét phủ đệ trước mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Nơi đây uy nghiêm có thừa, nhưng không giống với thế lực tu tiên cỡ lớn mà hắn tưởng tượng.

"Quan phủ Đại Đường tuy là thế lực tu tiên, nhưng cũng là một trong công sở của triều đình, đúng ra là thuộc Binh bộ, cho nên cửa ra vào có binh sĩ trấn giữ." Lục Hóa Minh giải thích.

"Thì ra là thế." Thẩm Lạc giật mình.

Lục Hóa Minh mang theo Thẩm Lạc tiến lên, lấy ra một khối lệnh bài màu vàng, tiện tay lắc lắc.

Hộ vệ trước đại môn quan phủ Đại Đường lập tức nhường ra một lối đi, hai người tiến nhập vào trong đó.

Tiến vào phủ đệ, Thẩm Lạc cảm thấy mấy cỗ khí tức cường đại từ bốn phương tám hướng truyền đến, khóa chặt hắn.

Hắn có thể cảm nhận được, những khí tức này khá cường đại, đều là tu sĩ Ngưng Hồn kỳ, khí cơ mấy người kia lại biến hóa theo nhịp, không có một tia xen vào nhau, giống như binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt.

Trong lòng của hắn run lên, thành thành thật thật đi sau lưng Lục Hóa Minh, ánh mắt cũng dừng lại trước người gã, không dám nhìn loạn xung quanh.

Hai người xuyên qua đại sảnh trước phủ đệ, sau đó tiến vào một hành lang gấp khúc.

Vừa tới nơi này, mấy đạo khí tức cường đại kia chợt biến mất, khiến cho Thẩm Lạc không khỏi thầm thả lỏng.

"Mấy vị kia là hộ vệ thủ vệ, chỉ cần trung thực một chút sẽ không sao." Lục Hóa Minh nói.

Thẩm Lạc khẽ vuốt cằm, nhưng trong lòng thất kinh với thực lực quan phủ Đại Đường, tu sĩ Ngưng Hồn kỳ ở bên ngoài tùy tiện gia nhập một tông môn, cũng có thể giữ được một chức trưởng lão, ở chỗ này cũng chỉ là hộ vệ.

Quanh hành lang gấp khúc mọc đầy hoa cỏ, phía trên cũng bò đầy dây thường xuân xanh biếc, đập vào mắt tràn đầy xanh tươi, khiến cho lòng người sảng khoái.

Mà xung quanh hành lang gấp khúc là vườn hoa, hồ nước, đình nghỉ mát, như là một lâm viên, hoàn cảnh dị thường ưu mỹ.

Trong những đình nghỉ mát, vườn hoa kia, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một hai tu sĩ ở chỗ này hoặc nhàn tản tản bộ, hoặc đánh cờ đánh đàn, giống như người trong chốn thần tiên.

Thẩm Lạc nhìn kỹ những người này, khí độ thần sắc không dưới bọn người Kim Khôi tướng quân, Thanh Hoa tiên cô, vậy mà đều là cao nhân Xuất Khiếu kỳ, trong lòng càng thêm chấn kinh.

"Những người kia là khách khanh trưởng lão quan phủ Đại Đường, triều đình bỏ ra trọng kim mới mời tới, mỗi người đều không đơn giản, mà có nhiều người tính cách cổ quái, không nên tùy tiện đắc tội bọn hắn." Lục Hóa Minh thấp giọng nói bên tai Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc nghe lời này, vội vàng thu tầm mắt lại.

Hai người tiếp tục đi tới, rất nhanh xuyên qua hành lang gấp khúc, từng toà kiến trúc hoa mỹ xuất hiện ở phía trước, phong cách ưu nhã.

"Những nơi này là Tri Khách đường, Thủ Tĩnh đường, Minh Nhân đường, đều là nơi tiếp đãi khách quý." Lục Hóa Minh vừa đi, vừa giới thiệu cho Thẩm Lạc những địa phương này.

Kỳ thật dựa theo quy củ, khách từ bên ngoài đến thăm, muốn đến những địa phương này báo cáo, cần phái người đi vào thông báo, được cho phép mới có thể đi vào.

Thẩm Lạc bởi vì đi cùng Lục Hóa Minh, đã giảm bớt những trình tự này, trực tiếp tiến vào.

Xuyên qua những nơi này, kiến trúc phía trước lại biến đổi, trở nên cao lớn trang trọng lên.

Nơi này đã là khu vực hạch tâm quan phủ Đại Đường, nghe Lục Hóa Minh giới thiệu, nội bộ quan phủ Đại Đường chia làm đường khẩu khác nhau, tỉ như Thiên Cương đường, Địa Sát đường, Tứ Hải đường, Phích Lịch đường, mỗi đường khẩu có nhiệm vụ cũng không giống nhau.