Dịch: Độc Lữ Hành

***

Thẩm Lạc vừa mới tiến vào khu phường này, liền cảm thấy linh khí nơi đây nồng đậm hơn không ít so với nơi khác, mà khu vực bên trái ẩn ẩn truyền đến một cỗ uy áp khổng lồ, như Cự Long chiếm cứ, như vực sâu biển lớn, nguyên lai bên kia là hoàng thành.

Trí nhớ của hắn không sai, quan phủ Đại Đường cũng ở gần đây, có hai nơi này là Thái Sơn trấn áp, nơi này quả nhiên rất an toàn.

"Nơi đây linh khí nồng hậu dày đặc, hoàn cảnh thanh tĩnh, càng gần hoàng thành, phương diện an toàn đủ đảm bảo, dùng luyện đan hoặc tu luyện rất tốt. Thẩm công tử nếu ưa thích nơi này, cũng có thể ở lại đây, ta có thể tìm kiếm giúp ngươi một chỗ ở." Mã Tú Tú nói.

"Cái này không cần, Thẩm mỗ luôn tùy ý đã quen, ở tại phường khu quy quy củ củ này sẽ ngủ không yên." Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.

"Không ngờ Thẩm công tử cũng biết nói đùa." Mã Tú Tú che miệng cười một tiếng.

Hai người vừa nói chuyện phiếm đã đi tới trước một phủ đệ. Mỗi hai bên đại môn phủ đệ đặt một pho tượng hoả sư cao cỡ một người.

Bên cạnh đại môn xây dựng một đình nghỉ mát, chung quanh bàn đá bên trong đang ngồi năm người.

Cầm đầu là lão giả nho phục râu dài hoa râm, bốn người kia đều có nam nữ, thỉnh thoảng nhìn về phía đại môn đóng chặt, giữa thần sắc ẩn hiện vẻ lo lắng.

"Những người này là?" Thẩm Lạc tò mò hỏi.

"Đan Dương Tử đại sư luyện đan nổi tiếng khắp Trường An thành, những người này cũng đến xin nhờ đại sư luyện đan, không cần phải để ý." Mã Tú Tú cũng không nhìn những người kia chút nào, đi thẳng tới trước cửa phủ đệ, gõ cửa một cái.

Sau một lát, cửa lớn đóng chặt cọt kẹt một tiếng, mở ra một khe hở, một nữ đồng cột bím tóc nhỏ nhô cao thò đầu ra, nhìn khoảng bảy tám tuổi, dáng dấp mũm mĩm hồng hồng, giống như búp bê, nhìn khiến người ta ưa thích.

"Mã tỷ tỷ." Nữ đồng nhìn thấy Mã Tú Tú, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ hưng phấn, tựa hồ cùng khá thân với Mã Tú Tú.

Nhưng nó lập tức nhìn thấy Thẩm Lạc phía sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện ra vẻ cảnh giác, nhìn trên dưới đánh giá hắn

"Vị này là Thẩm công tử, là bằng hữu của ta, chúng ta tìm Đan Dương Tử đại sư có việc, trước đó đã ước hẹn. Tiểu Tô, đại sư hiện tại có rảnh không?" Mã Tú Tú vuốt vuốt đầu nữ đồng, hỏi.

"Nguyên lai là Thẩm tiền bối, tại hạ thất lễ, gia gia vừa luyện đan xong, hiện tại đang ở phòng nghỉ ngơi, hai vị xin mời theo ta." Nữ đồng nghe vậy, chỉnh đốn trang phục thi lễ một cái với Thẩm Lạc, mang theo hai người đi vào trong cửa, một bộ dạng tiểu đại nhân.

Trong lương đình bên ngoài, năm người nhìn thấy cảnh này, lập tức rối loạn tưng bừng.

Thuật luyện đan của Đan Dương Tử đại sư nổi danh, nhưng tính tình Đan Dương Tử cổ quái mọi người đều biết, nếu lão nhìn thấy ai thuận mắt, có thể luyện đan miễn phí cho họ.

Nhưng nếu là người lão thấy ngứa mắt, dù lấy ra nhiều tiên ngọc, lão cũng không động tâm.

Năm người bọn họ ở bên ngoài đã đợi chờ hơn mười ngày, ngay cả bậc cửa cũng chưa bước vào được, Thẩm Lạc và Mã Tú Tú vậy mà trực tiếp tiến thẳng vào.

"Đại ca, ngươi kiến thức rộng rãi, có biết hai người là ai không?" Trong năm người, một thiếu phụ váy xanh nhịn không được mở miệng hỏi lão giả nho bào kia.

"Nhìn tướng mạo hai người, cùng đối thoại của bọn họ, thiếu nữ kia hẳn là nhân vật tân tú Tụ Bảo đường tên là Mã Tú Tú. Bất quá nam tử kia ta cũng không nhận ra." Lão giả nho bào hơi trầm ngâm, sau đó nói.

"Hai người này tuỳ tiện tiến vào, xem ra có chút giao hảo với Đan Dương Tử đại sư. Nếu như thế, sự kiện kia có lẽ vào tay hai người bọn họ nơi đó." Bên cạnh lão giả, một thanh niên mặc bạch bào cầm trong tay một cây quạt mạ vàng đột nhiên nói ra.

"Nhị ca nói rất đúng." Mấy người khác nghe vậy, đôi mắt đều sáng lên.

...

Giờ phút này Thẩm Lạc và Mã Tú Tú được nữ đồng kia dẫn theo, đi vào trong một gian phòng.

Trong sảnh bố trí lịch sự tao nhã, ngay chính giữa là một bộ gỗ tử đàn, khắc chế cực kỳ tinh xảo chi tiết, xem ra chính là tác phẩm của người nổi tiếng. Mà trên vách tường đại sảnh lại treo mấy tấm tranh sơn thủy, bốn góc gian phòng còn điểm huân hương, ngửi thấy liền cảm giác tâm bình khí tĩnh, hiển nhiên là hương liệu thượng đẳng.

"Mã tỷ tỷ ngươi ở đây chờ lát, ta đi mời gia gia tới." Nữ đồng nói chuyện đãi khách rất có chương pháp, mang cho mỗi hai người một chén linh trà, sau đó bước nhanh vào bên trong.

"Thật là một hài tử cơ linh, hẳn là cháu gái Đan Dương Tử đại sư?" Thẩm Lạc nhìn bóng lưng nữ đồng, không khỏi nhớ tới tiểu muội trong nhà.

"Không phải, Đan Dương Tử đại sư dành tinh lực và thời gian cả đời dâng hiến cho Đan Đạo, không thành thân sinh con, đứa nhỏ này là Đan Dương Tử đại sư một lần ra ngoài nhặt được, đại sư thấy nó cơ khổ, liền mang theo trở về." Mã Tú Tú nói.

"Đan Dương Tử đại sư thật sự là người thiện tâm." Thẩm Lạc khen.

"Cho nên thiện hữu thiện báo, Tiểu Tô không chỉ có tính cách cực kỳ nhu thuận, trên thuật luyện đan thiên phú cũng cực cao, đợi một thời gian nữa, không chừng lại là một vị đại sư đó." Mã Tú Tú tán thành cười nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Thuật luyện đan yêu cầu thiên phú cực cao, theo hắn biết, muốn trở thành một Luyện Đan sư, đầu tiên phải có một loại hỏa diễm lợi hại, sau đó là cần tinh thần lực cường đại, cuối cùng còn phải có đủ ngộ tính, đồng thời có tài lực cường đại duy trì, trải qua vô số lần luyện đan tích lũy, trên Đan Đạo mới có thành tựu.

Hắn mặc dù có mộng cảnh tương trợ, có thể nhanh chóng lĩnh ngộ rất nhiều thứ, cũng không dám thử trở thành Luyện Đan sư.

"Ha ha, Tú Tú nói sai rồi, xưng hô người thiện tâm, lão phu không dám nhận. Chỉ là năm đó hữu duyên với đứa nhỏ này nên mới cứu nó, nếu như lão phu cảm thấy vô duyên với nó, dù nó quỳ khóc ba ngày ba đêm trước mặt ta, lão phu cũng sẽ không động một ngón tay." Vào thời khắc này, một thanh âm từ trong nhà truyền đến.

Lời còn chưa dứt, một lão giả hồng nhan hạc phát vóc người cao lớn đi ra.

"Đan Dương Tử đại sư." Mã Tú Tú lập tức đứng lên, chắp tay chào, thái độ cung kính dị thường.

Thẩm Lạc cũng vội vàng đứng dậy, chắp tay tham kiến.

"Ngươi chính là Thẩm Lạc?" Đan Dương Tử hơi gật đầu với Mã Tú Tú, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Không sai, tại hạ chính là Thẩm Lạc." Thẩm Lạc gật đầu.

"Thẩm đạo hữu, bởi vì do lão phu, vài ngày trước để cho ngươi lâm vào hiểm cảnh, lão phu ở đây tạ lỗi với ngươi." Đan Dương Tử lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu thi lễ với Thẩm Lạc.

"Đan Dương Tử đại sư đừng nói như vậy, việc này đã qua, mà ngày đó cũng chính ta quyết định đi, không liên quan quá nhiều tới đại sư ngài." Dịch tại bns. Thẩm Lạc vội vàng đỡ đối phương lên, sau đó đáp lễ lại.

Đan Dương Tử là trưởng giả lớn tuổi, mà địa vị Luyện Đan đại sư tôn sùng, chịu cúi đầu với người trẻ tuổi như hắn, đã phi thường khó có được.

Mặc kệ đối phương là thật tâm thực lòng tạ lỗi với hắn, hay do quan phủ Đại Đường gây áp lực bức bách mới làm như thế, hắn đều không dám tiếp nhận.

Huống chi hắn còn muốn nhờ người này luyện đan, càng phải giữ gìn quan hệ.

"Thẩm đạo hữu không trách tội ta thì tốt rồi, ta nghe Tú Tú nói, Thẩm đạo hữu muốn mời lão phu dùng Linh Nhũ ngàn năm luyện chế đan dược. Để tỏ lòng thành ý, lão phu nguyện ý không điều kiện luyện chế Nhũ Linh Đan cho đạo hữu." Đan Dương Tử không tiếp tục kiên trì, dừng một chút rồi nói.