Dịch: Độc Lữ Hành

Trên mặt Thẩm Lạc lộ ra vẻ hưng phấn, tay thúc giục kiếm quyết. Kiếm hồng màu đỏ lập tức lóe lên, bao phủ thân thể hắn vào bên trong, sau đó vô cùng nhanh chóng lao vùn vụt trên bầu trời.

Tốc độ kiếm hồng màu đỏ cực nhanh, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy một đạo xích quang hiện lên trên thiên không, căn bản không rõ là vật gì.

Cư dân trong Xương Bình phường không nhiều, nhưng nơi này dù sao cũng là Trường An thành, kiếm quang màu đỏ lao vùn vụt giữa không trung một hồi, rất nhanh một lần nữa bắn xuống, rơi vào trong tiểu viện, hiện ra thân ảnh Thẩm Lạc.

Dưới chân của hắn giẫm lên một đạo kiếm quang màu đỏ, khắp khuôn mặt là thần sắc hưng phấn.

Thuần Dương Kiếm Phôi còn có một diệu dụng khác, chính là có thể thi triển một môn Ngự kiếm phi hành thuật được ghi lại trên Thuần Dương Kiếm Điển.

Thẩm Lạc trong mộng cảnh và hiện thực đã gặp rất nhiều người ngự không phi hành, tiêu sái không gì sánh được, trong lòng đã sớm hâm mộ.

Phi Hành Phù của hắn mặc dù có thể đằng không bay lên, nhưng tốc độ quá chậm, mà trong phù lục ẩn chứa uy năng có hạn, rất nhanh sẽ hao hết lực lượng, không cách nào phi hành trong thời gian dài.

Ngự kiếm phi hành thuật trong Thuần Dương Kiếm Điển là độc môn bí thuật của Tiểu Mao Sơn, phi kiếm nhất định phải xứng với nó mới được, Tử Mẫu Kiếm thì không cách nào thi triển được.

Bây giờ hắn luyện chế ra Thuần Dương Kiếm Phôi, rốt cuộc có thể ngự kiếm phi hành.

Lại theo uy năng Thuần Dương Kiếm Phôi tăng cường, tốc độ ngự kiếm phi hành cũng sẽ theo đó không ngừng tăng lên, cuối cùng chỉ sợ có thể đạt tới tình trạng làm cho người ta kinh hãi, tốc độ của Phi Hành Phù hoàn toàn không thể so sánh nổi.

Ngày sau nếu đi đường, không cần dựa vào hai chân chạy nữa, dùng kiếm quang,khoảng cách trăm dặm cũng có thể giây lát đã tới.

Thẩm Lạc đang muốn thử diệu dụng khác của Thuần Dương Kiếm Phôi, lông mày đột nhiên nhíu lại, sắc mặt vốn tái nhợt nhanh chóng trở nên trắng bệch, như toà giấy trắng vậy.

Hắn vội vàng thu hồi Thuần Dương Kiếm Phôi, quay người vào nhà ngồi xuống, lấy ra một viên đan dược màu ngà sữa ăn vào, sau đó vận chuyển công pháp vô danh.

Hơn nửa ngày sau, Thẩm Lạc mở to mắt ra, khuôn mặt tái nhợt đã khôi phục một chút.

"Lần này tế luyện Thuần Dương Kiếm Phôi, thật đúng là bị thương nguyên khí, không dùng hai ba năm khổ tu, đừng nghĩ triệt để khôi phục lại." Hắn thở dài.

Lúc đầu tế luyện Thuần Dương Kiếm Phôi đã tổn hại nguyên khí, hắn vì luyện hóa Hồng Liên Nghiệp Hỏa, càng thi triển phương pháp huyết tế, dẫn đến tinh huyết tổn hao nhiều.

May mắn vài ngày trước hắn phục dụng long huyết, chẳng những thọ nguyên gia tăng, khí huyết cũng thịnh vượng hơn nhiều, nếu không hiện tại đã ngã sấp mặt lờ rồi.

Bất quá Thẩm Lạc tự nhiên đã sớm chuẩn bị tâm lý, dù sao có thể luyện thành Thuần Dương Kiếm Phôi lợi hại như vậy, thực lực bản thân sẽ tăng lên cực lớn, bỏ ra hết thảy đều đáng giá.

Hắn ổn định lại tâm thần, đứng dậy đóng kỹ các cửa lại, ở bên ngoài phủ đặt lệnh bài đóng cửa từ chối tiếp khách, sau đó quay người trở về phòng tiếp tục tu luyện.

Nửa tháng sau.

Trong phòng, Thẩm Lạc khoanh chân ngồi trong một cái thùng gỗ, toàn thân bị một tầng lam quang bao phủ.

Lam quang ba động cùng một chỗ, nhanh chóng thu liễm, hiển ra thân ảnh của hắn.

Sắc mặt của hắn đã khá hơn nhiều, tối thiểu không còn trắng bệch nữa, nhìn giống thường nhân.

Bất quá trong lòng hắn biết, đây chỉ là khôi phục mặt ngoài mà thôi, hao tổn tinh huyết còn cần từ từ tĩnh dưỡng mới có thể phục hồi như cũ.

Thẩm Lạc khẽ thở ra một hơi, đình chỉ tu luyện, đứng lên.

Hắn không định tiếp tục tu luyện nữa, ước định thời gian một tháng với Đan Dương Tử đã đến, không biết đan dược luyện có tốt không.

Hắn đi ra ngoài, rất mau tới sân nhỏ.

Một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài, bên cạnh xe ngựa còn đứng một người, chính là hán tử áo bào tro Tôn Đồng.

"Thẩm công tử." Tôn Đồng nhìn thấy Thẩm Lạc đi ra, vội vàng tiến lên thi lễ một cái.

"Ngươi sao lại ở đây, có chuyện gì sao?" Thẩm Lạc nhìn người nọ, lông mày cau lại.

"Hôm nay là ước định một tháng với Đan Dương Tử đại sư, tiểu thư nói Thẩm công tử hôm nay tất nhiên sẽ đến nơi Đan Dương Tử đại sư hỏi thăm, cho nên để tiểu nhân ở nơi này chờ công tử." Tôn Đồng nói gấp.

Thẩm Lạc nghe vậy, thầm khen Mã Tú Tú thông minh, đoán được tâm tư của mình.

Đã có có sẵn xe ngựa thay đi bộ, hắn tự nhiên không khách khí, lên xe đi.

Tôn Đồng lái xe tiến lên, rất mau tới trước nơi ở Đan Dương Tử ở Diên Thọ phường.

Thẩm Lạc vừa mới xuống xe, ánh mắt liền nhìn lướt qua đình nghỉ mát cách đó không xa, bên trong chính là năm người Mang Sơn Ngũ Hữu đã gặp trước đây.

Mang Sơn Ngũ Hữu hiển nhiên cũng nhìn thấy Thẩm Lạc, trừ lão giả nho bào cầm đầu, sắc mặt bốn người khác nhìn về phía Thẩm Lạc đều có chút bất thiện.

Thẩm Lạc không thèm để ý năm người này, tiến lên gõ cửa.

"Kẹt kẹt" một tiếng, đại môn mở ra, nữ đồng tên là Tiểu Tô kia thò đầu ra.

"Là ngươi à, vào đi." Thẩm Lạc đang muốn nói rõ ý định đến, Tiểu Tô vậy mà trực tiếp mở cửa để hắn đi vào.

Thẩm Lạc gật đầu chào Tiểu Tô, bước nhanh vào, đi dọc theo đường trước đó, rất mau tới cửa phòng khách.

"Ha ha, Thẩm đạo hữu thật đúng là nóng tính như lời Mã tiểu thư nói, thời hạn một tháng vừa tới, lập tức đến đây." Hắn vừa tới cửa phòng khách, tiếng cười Đan Dương Tử đã truyền tới.

Lúc này Đan Dương Tử đang đứng trong phòng khách, bên cạnh còn có một người, chính là Mã Tú Tú. Nàng cũng mỉm cười nhìn lại.

"Mã cô nương thông minh, điểm tiểu tâm tư ấy của Thẩm mỗ, há có thể thoát khỏi hai mắt của nàng." Thẩm Lạc đi vào phòng khách, lên tiếng chào hỏi Mã Tú Tú.

"Thẩm công tử quá khen." Mã Tú Tú nở nụ cười xinh đẹp.

"Nếu Đan Dương Tử biết tại hạ là người nóng tính, vậy ta cũng không quanh co lòng vòng, không biết đan dược luyện chế thế nào?" Ánh mắt Thẩm Lạc rất nhanh chuyển qua hướng Đan Dương Tử, trên mặt lộ ra một tia vội vàng.

"Lão phu nếu đáp ứng Thẩm đạo hữu, đương nhiên sẽ không nuốt lời. Ba loại đan dược đều đã luyện thành." Đan Dương Tử cười nhạt một tiếng, phất ống tay áo về phía trước bàn.

Trên mặt bàn hiện lên bạch quang, trống rỗng thêm ra ba bình thuốc trắng, xanh, đỏ.

"Trong bình thuốc màu trắng đựng Diên Thọ Linh Nhũ Đan, trong bình thuốc màu xanh chính là Thác Mạch Linh Nhũ Đan, trong bình thuốc màu đỏ là Liệu Thương Linh Nhũ Đan." Không đợi Thẩm Lạc hỏi thăm, Đan Dương Tử đã giải thích trước.

Thẩm Lạc cầm lấy bình thuốc màu trắng mở ra, bên trong là ba viên đan dược màu trắng lớn chừng ngón cái, nhìn óng ánh sáng long lanh, giống như ba viên băng tuyết, tản mát ra nồng đậm thanh hương Linh Nhũ cùng hàn khí nhàn nhạt.

"Lúc luyện chế Diên Thọ Nhũ Linh Đan sử dụng Hàn Tủy trăm năm, cho nên đan dược mang theo mấy phần hàn ý." Thanh âm Đan Dương Tử truyền đến.

Thẩm Lạc khẽ vuốt cằm, con mắt vẫn không rời ba viên đan dược, khóe miệng lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn mặc dù chưa thấy qua Diên Thọ Nhũ Linh Đan, bất quá nhìn dược khí từ bề ngoài có thể phán đoán, ba viên đan dược này không thể coi thường.

Hắn cũng không nhìn lâu, rất nhanh đậy nắp bình thuốc màu trắng lại, cầm lấy hai bình xanh, đỏ mở ra.

Trong bình thuốc màu xanh chứa bảy, tám viên đan dược màu xanh biếc, kích cỡ so với Diên Thọ Linh Nhũ Đan nhỏ hơn một chút, mùi thuốc cũng khác biệt, trừ mùi thơm Linh Nhũ, còn có mùi cỏ khô.

Mà trong bình thuốc màu đỏ là Liệu Thương Linh Nhũ Đan hiện ra màu đỏ nhạt, cũng có bảy, tám viên, tản mát ra một cỗ mùi vị tươi mát.

"Thác Mạch Linh Nhũ Đan cùng liệu thương này có dược hiệu như thế nào?" Thẩm Lạc nhìn về phía Đan Dương Tử.

"Dược hiệu Thác Mạch Nhũ Linh Đan không tốt lắm, dù sao tình huống mở pháp mạch thế nào, tùy theo từng người. Bất quá chỉ cần pháp mạch bình thường, ăn tám khỏa Thác Mạch Đan này vào, hẳn là có thể mở rộng ra ba đến bốn thành." Đan Dương Tử nói như thế.