Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Kẻ nào cản trở? Nhưng đã chậm rồi!" Thanh âm thư sinh trung niên từ trong hắc khí truyền ra, sau đó hừ lạnh nói.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn từ trong sông truyền đến, Kim Quang kiếm trận ầm vang sụp đổ, một đoàn hắc khí từ đó bắn ra, chính là đầu rồng kia.

Đầu rồng xoay quanh giữa không trung, sau đó mạnh mẽ rơi xuống, dung nhập vào trong hắc khí.

"Ha ha... Ha ha!"

Thanh âm cười to càn rỡ của thư sinh trung niên từ trong hắc khí truyền ra, tất cả hắc khí như cá voi hút nước cuốn ngược về, rất nhanh biến mất, hiện ra thân ảnh của thư sinh kia.

Chỉ là hình dáng thư sinh trung niên đã thay đổi, hóa thành một người mặc kim giáp, thân người đầu rồng.

Một cỗ khí tức bàng bạc vô địch từ trên thân quái vật đầu rồng phát ra, vượt xa tất cả mọi người tại đây.

Thủy khí trong hư không chung quanh điên cuồng tụ đến, cuồng phong đột nhiên nổi lên, từng đoá từng đoá mây đen xuất hiện giữa không trung, trong chớp mắt bao trùm toàn bộ bầu trời, thiểm điện thô to ở trong mây xuyên thẳng qua.

Chỉ một thoáng, thiên tượng phía trên tòa Trường An thành cải biến, bộ dạng sắp bão tố.

Thẩm Lạc lộ vẻ khiếp sợ, thực lực như vậy, so với Chân Tiên tựa hồ còn đáng sợ hơn mấy phần.

"Rốt cuộc cô đã thu hồi đầu rồng. Lý Thế Dân! Viên Thiên Cương! Lần này, cô muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu!" Quái vật đầu rồng ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng gào bén nhọn chói tai, phảng phất có thể động kim liệt thạch.

Màng nhĩ Thẩm Lạc nhói nhói, thân hình thoắt một cái bắn ngược ra sau mấy chục trượng.

Bốn người Lục Hóa Minh cũng vội vàng lui lại.

"Ta đã nói rồi, không nên nhúng tay vào việc này! Nếu ngươi khăng khăng tìm chết, cô liền tiễn ngươi một đoạn đường." Quái vật đầu rồng quay đầu nhìn về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc như rơi vào hầm băng, toàn thân băng hàn, trên mặt không khỏi nổi lên một tia kinh hãi, nhưng cũng không loạn, cổ tay rung lên!

Thuần Dương Kiếm Phôi toả sáng hào quang, Hồng Liên Nghiệp Hỏa phun ra ngoài, hình thành một đoàn hoả liên to bằng cái thớt.

Kim Giáp Tiên Y cũng đại thịnh quang mang, vòng bảo hộ hình chuông chớp mắt xuất hiện, bao phủ thân thể hắn vào trong đó.

"Thứ gì gây sóng gió?" Thanh âm hùng vĩ như kinh lôi từ đằng xa truyền đến, tiếng gầm chấn động làm mặt đất lắc lư ù ù.

Nơi xa cuối chân trời xuất hiện từng đạo độn quang, lít nha lít nhít, chừng trăm đạo đang bay vụt tới nơi này.

Ba đạo độn quang đi đầu hùng vĩ, dài chừng mười trượng, khí tức người trong độn quang dị thường khổng lồ, phô thiên cái địa, chấn động hư không.

"Nhân tộc sâu kiến, chỉ biết dựa nhiều thủ thắng. Được rồi, hôm nay thả các ngươi một ngựa." Quái vật đầu rồng nhìn nơi xa một cái, hừ lạnh một tiếng, toàn thân hiện ra kim quang loá mắt.

Một tiếng long hống kinh thiên qua đi, thư sinh vậy mà hóa thành một thần long màu vàng dài chừng mười trượng, xông thẳng lên trời, chui vào tầng mây giữa không trung, trong giây lát biến mất không thấy gì nữa.

Trái tim Thẩm Lạc căng thẳng mới buông lỏng xuống, thở dốc vài tiếng, lúc này mới khôi phục lại.

Trong hiện thực hắn chưa bao giờ cảm giác được tử vong gần mình như thế, phía sau lưng tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Quái vật đầu rồng biến mất, hắc khí trên thân bách tính hai bên bờ cũng phiêu tán theo, triệt để khôi phục bình thường.

"Cơ thể có thể động được rồi!"

"Chạy mau!"

Những người kia hét lên kinh hãi, chạy tứ tán.

Thẩm Lạc không để ý đến những người kia, con mắt nhìn về mặt đất cách đó không xa, nơi đó rơi xuống một cái chuông đồng màu vàng, chính là vật do phù lục màu vàng biến thành.

Thứ này có thể làm cho quỷ vật thất thần, bảo bối không tệ.

Hắn phất tay hút nó tới, lật xem hai lần rồi thu vào.

Giờ phút này những độn quang kia bay vụt tới, rơi xuống, hiện ra lần lượt từng bóng người.

Ba người cầm đầu có khí độ uy nghiêm, trong mắt chớp động thần quang, tu vi sâu không lường được.

Ở giữa là lão giả mặc áo vàng, thân thể còng xuống, chống một cây Hoàng Mộc quải trượng, tóc thưa thớt lại khô héo, trên mặt và làn da giống như vỏ cây già, nhìn như gỗ mục.

Nhưng mọi người chung quanh đều lấy lão làm trung tâm, không dám đi quá giới hạn chút nào.

Lão giả bên trái là một nam tử trung niên mặc kim bào tơ bạc, thân hình cao lớn, sau lưng cõng một thanh đại kiếm màu bạc.

Bên phải là một mỹ phụ váy xoè màu trắng, hai mắt như thu thuỷ, khiến cho người ta nhìn thoáng qua liền không muốn dời ánh mắt đi.

Sau lưng ba người lay động bóng người, đều là hạng người có tu vi cao thâm, nhìn phục sức phần lớn là người quan phủ Đại Đường, bất quá cũng có một ít tu sĩ Hóa Sinh tự, Phổ Đà sơn.

Bọn người Thanh Hoa tiên tử Phổ Đà sơn, Miên Nguyệt cư sĩ Hoá Sinh tự mà Thẩm Lạc đã gặp cũng ở trong đó.

Mà bên cạnh Thanh Hoa tiên tử đứng đấy một thanh niên nam tử, chính là thanh niên họ Võ từng tranh đấu với hắn trước kia, ngược lại thiếu nữ họ Lý kia lại không ở trong đó.

Thẩm Lạc lúc trước tiến vào Xương Bình phường mặc dù đã cải biến dung mạo, nhưng sau đó đã khôi phục dung nhan, thanh niên họ Võ rất nhanh chú ý tới hắn, trong mắt lập tức hiện lên quang mang thù hận.

Thẩm Lạc nhìn đối phương, ánh mắt ba động một chút, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Tu vi hắn đã tiến giai đến Ngưng Hồn kỳ, đương nhiên sẽ không xem trọng lòng thù hận của thanh niên họ Võ Tích Cốc kỳ này.

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Lão giả mặc hoàng bào mở miệng hỏi, ánh mắt giống như điện quét về phía bọn người Thẩm Lạc và Lục Hóa Minh.

"Bái kiến Hoàng Mộc tiền bối, bốn người chúng ta phụng mệnh từ Âm Lĩnh sơn trở về Trường An thành, sau khi vào thành phát hiện nơi này có quỷ vật quấy phá, lập tức chạy đến xem xét. Bất quá chuyện cụ thể, chúng ta cũng không quá rõ, vị Thẩm huynh này là một vị tán tu bằng hữu của ta, hắn đến sớm hơn chúng ta, hay là mời hắn giải thích một chút đi." Dịch tại bns. Lục Hóa Minh tiến lên thi lễ với lão giả mặc hoàng bào, sau đó chỉ Thẩm Lạc nói.

"Thẩm huynh, vị này là cung phụng quan phủ Đại Đường, Hoàng Mộc thượng nhân, địa vị phi thường cao, nói chuyện khách khí một chút, lão nhân gia ông ta ưa thích người lễ nghi chu toàn." Trong đầu Thẩm Lạc vang lên tiếng truyền âm của Lục Hóa Minh.

"Vãn bối Thẩm Lạc, bái kiến chư vị tiền bối." Ánh mắt của hắn khẽ động, tiến lên thi lễ với lão giả mặc hoàng bào một cái, lại ôm quyền thi lễ với những người khác, bất luận tư thế hay thần thái đều không kiêu không nịnh.

"Người trẻ tuổi không kiêu không nịnh, không tệ. Ngươi hãy kể lại, nơi này đã xảy ra chuyện gì?" Hoàng Mộc thượng nhân hài lòng gật đầu, hỏi.

"Khởi bẩm tiền bối, là chuyện như vầy..." Thẩm Lạc kể chi tiết chuyện đã trải qua, bắt đầu từ lúc đi quan phủ Đại Đường tìm Lục Hóa Minh, một mực nói đến hiện tại.

Chỉ là trong đó liên lụy đến chính hắn, tỉ như Ảnh Cổ, tướng quân quỷ vật, hắn đều giấu đi.

Còn có lão đạo áo bào tro kia, hắn vô thức không muốn để cho người khác biết, cũng không nói ra.

Bọn người Hoàng Mộc thượng nhân nghe xong những lời này, mặc dù tu vi bọn họ cao thâm, kiến thức rộng rãi, thần sắc cũng đại biến.

"Lục Hóa Minh, ta nhớ trước đó chuyện Tụ Bảo đường ngươi cũng tham dự vào, sau đó báo lại là đã phong ấn quỷ hồn Kính Hà Long Vương, giờ hắn hắn sao lại xuất hiện ở đây?" Thiếu phụ váy xoè hỏi Lục Hóa Minh, thanh âm mềm mại ôn nhu, để cho người ta không khỏi mềm nhũn ba phần.

"Việc này ta cũng phi thường hoang mang, có thể lần trước tại hạ phán đoán sai, chưa phong ấn được quỷ hồn Long Vương kia, cũng có thể gần đây lại có người Luyện Thân đàn tiến vào Địa Phủ, giải thoát quỷ hồn Long Vương." Lục Hóa Minh cúi đầu nói.

Thiếu phụ váy xoè nghe lời này, đôi mi thanh tú nhíu lại, hiển nhiên không hài lòng với đáp án của Lục Hóa Minh.