Dịch: An Lang

Thẩm Lạc không có tâm trí để ý tới câu hỏi của Thanh Ngưu Tinh, lập tức dùng toàn lực vận hành công pháp Hoàng Đình Kinh. Toàn thân đột nhiên nổi lên ánh sáng vàng, hư ảnh của sáu con rồng và sáu con voi bắt đầu xuất hiện, một cỗ khí tức vô cùng to lớn từ đó phát ra.

Nhưng trước khi hư ảnh của Long Tượng được ngưng tụ thành hình, trên sợi dây vàng quấn quanh người Thẩm Lạc đột nhiên hiện lên một ánh sáng đỏ vàng. Trong đó nhiều lớp "điểu triện phù văn" nổi lên, sinh ra một cỗ lực lượng cấm chế vô cùng mạnh mẽ.

Ngay sau đó, Thẩm Lạc cảm thấy pháp lực thoát ra từ cơ thể mình lập tức bị sợi dây vàng hấp thu, rút đi như trường hà vỡ đê, hư ảnh Long Tượng vừa ngưng tụ cũng nhanh chóng tiêu tan theo lượng pháp lực bị hao mòn.

“Chuyện gì thế này?” Trong lòng Thẩm Lạc sửng sốt.

Hắn vội vã vận hành công pháp một lần nữa, cố gắng thoát ra khỏi sự trói buộc, nhưng ngay khi phát động, pháp lực ngay lập tức lại bị các phù văn cấm chế trên sợi dây vàng hấp thu.

"Đừng lãng phí công sức, chỉ cần ngươi không phải là Thái Ất Chân Tiên, đừng nghĩ dùng man lực để thoát khỏi sợi dây vàng này. Không tin thì cứ thử xem, ta cũng muốn xem ngươi có bao nhiêu pháp lực?" Thanh Ngưu Tinh cười nói, trong tay buông lỏng Lục Trần Tiên đang nắm chặt ra.

Thẩm Lạc nghe xong trong lòng khẽ động, ánh sáng vàng trên người thu lại, không dùng Hoàng Đình Kinh để chống lại nữa, ngược lại cả người sáng lên một tầng ánh sáng xanh, tay niệm Tị Thủy Quyết.

Sau khi tầng ánh sáng màu xanh trên người Thẩm Lạc sáng lên, nó bắt đầu mở rộng ra bên ngoài, cố gắng nới rộng một chút không gian từ bên trong, để Thẩm Lạc có thể thoát ra ngoài.

Nhưng ngay khi ánh sáng màu xanh khuếch trương ra, thần thông của sợi dây vàng cũng vận chuyển, hấp thụ phần pháp lực này.

Thẩm Lạc thấy vậy trong lòng thở dài, biết đối mặt với pháp bảo như vậy, dùng pháp thuật khó có thể thoát khỏi được.

"Có vẻ như ngươi không phải loại người bướng bỉnh không hiểu chuyện. Nếu là như vậy, đừng gây chuyện nữa, mau khai ra lai lịch và mục đích của mình, và tại sao Lục Trần Tiên này lại nằm trong tay ngươi." Thanh Ngưu Tinh thấy Thẩm Lạc đã hoàn toàn thu lại pháp lực, giống như như sắp bỏ cuộc, thì chế nhạo.

“Ngươi biết cây Lục Trần Tiên này sao?” Thẩm Lạc hỏi ngược lại thay vì trả lời.

"Lúc ở trên trời, ta nhìn thấy Lý Tịnh dùng nó mấy lần. Nhưng gã đã chết rồi? Làm sao Lục Trần Tiên này lại rơi vào tay ngươi?" Thanh Ngưu Tinh nghi ngờ hỏi.

“Ngươi là bộ hạ cũ của Thiên Đình sao?” Thẩm Lạc kinh ngạc hỏi.

"Bộ hạ cũ của Thiên Đình? Haha... cũng đúng, dù sao khi tấn công Thiên Đình, nhiều kẻ ngu ngốc cũng nghĩ ta đứng về phía Thiên Đình." Thanh Ngưu Kình xì mũi coi thường.

“Hóa ra là kẻ phản bội của Thiên Đình."

Thẩm Lạc đột nhiên nói.

“Ngay lúc này, chọc giận ta khiến ngươi chết càng thêm thê thảm.” Thanh Ngưu Tinh chế nhạo.

Nghe vậy Thẩm Lạc cười cười nhìn nó, thấp giọng quát một tiếng: "Lên."

Vừa dứt lời, sau lưng hắn ánh sáng vàng lóe lên, cả người vọt thẳng lên trên cao.

Thanh Ngưu Tinh kinh ngạc khi thấy một cây trụ lớn màu vàng đột nhiên từ mặt đất mọc lên trước mặt mình, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, biến thành vùa to vừa dài.

“Đây là… Như Ý Kim Cô Bổng?” Lão Mã Hầu nhìn lên trời, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

Bóng dáng của Thẩm Lạc liên tục lên cao cùng với sự lớn lên nhanh chóng của Tấn Thiết Côn, chẳng mấy chốc đã bay vào trong mây, Tấn Thiết Côn dán đằng sau lưng hắn cũng biến thành to lớn như núi.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng là sợi dây vàng quấn quanh trên người và Trấn Hải Tấn Thiết Côn, cũng dài ra gấp trăm lần. Nó vẫn buộc chặt vào cơ thể hắn, không có dấu hiệu bị kéo đứt, ngược lại điểu triện phù văn trên đó càng siết càng chặt thêm.

Thẩm Lạc thấy vậy nhỏ giọng nói "Thu".

Ngay khi hắn vừa dứt lời, Trấn Hải Tấn Thiết Cô nhanh chóng co lại, từ độ cao một vạn mét đến một nghìn mét, một trăm mét, mười mét...

Nhưng điều khiến Thẩm Lạc kinh ngạc là sợi dây vàng quấn quanh người thậm chí còn chuyển động cùng lúc, khi cây côn co lại nó cũng thu lại nhanh chóng, từ đầu đến cuối vẫn luôn quấn chặt lấy hắn.

Cho đến khi Tấn Thiết Côn thu về, Thẩm Lạc cũng không tìm được kẽ hở nào để chui ra.

"Ta sớm nghe nói sau khi Trấn Hải Thẩm Châm của Đông Hải bị Tôn Ngộ Không lấy đi, đã luyện chế ra một vật thay thế khác, xem ra chính là thứ trong tay ngươi? Đáng tiếc nó khác với bản chính, dù sao cũng chỉ là một bản sao mà thôi." Thanh Ngưu Tinh chậm rãi nói.

“Lục súc trong Thiên đình cũng không có nhiều hiểu biết như ngươi. Chẳng lẽ ngươi là… thú cưỡi của Lão Quân?” Thẩm Lạc nhíu mày nghe xong câu này có chút suy nghĩ, nói ra.

Thanh Ngưu Tinh nghe xong thì sửng sốt, gã còn chưa biết rõ thân phận của Thẩm Lạc, nhưng thân phận của mình đã bị đoán ra.

"Làm kẻ ác độc xấu xa, đúng thật không thể nói quá nhiều. Bây giờ, hãy thành thật trả lời câu hỏi của ta, nếu không ta nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết." Thanh Ngưu Tinh cười nhạo.

"Ta là một đệ tử còn sót lại của Phương Thốn Sơn, đến từ Đông Hải, tới Hoa Quả Sơn chỉ để hoài niệm về Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, chứ không có mục đích nào khác." Thẩm Lạc nói thẳng không chút do dự.

Thanh Ngưu Tinh nghe xong thì hơi giật mình, còn tưởng rằng Thẩm Lạc sẽ tiếp tục ngẩn ngươi, không ngờ lần này hắn lại trả lời gọn gàng, ngược lại làm bản thân có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.

"Lục Trần Tiên của ngươi từ đâu lấy được? Ngươi và Lý Tịnh có quan hệ gì?" Gã do dự một chút, tiếp tục hỏi.

"Lý Tịnh là ai? Ta không biết, Lục Trần Tiên này nhặt được từ một đống đổ nát trong chiến trường, khi ta đi du ngoạn." Thẩm Lạc trả lời mà không cần suy nghĩ.

“Còn cây côn bản sao của Trấn Hải Thần Châm là như thế nào?” Thanh Ngưu Tinh hỏi.

"Lúc trước Đông Hải Long Cung bị yêu ma công phá, ta lợi dụng lúc hỗn loạn để trộm ra ngoài." Thẩm Lạc đáp.

Hắn chắc chắn rằng Thanh Ngưu Tinh không biết chuyện gì về Trấn Hải Tấn Thiết Côn, nên dựa theo một tin đồn bịa ra.

Thanh Ngưu Tinh nghe xong lời này, trầm mặc một lát, đột nhiên cười khẩy nói: "Mấy câu này, sợ rằng không có câu nào là thật. Xem ra ngươi chưa thấy quan tài, thì chưa đổ lệ."

Dứt lời, nó xoay cổ tay, trong tay hiện ra một cái lư hương to bằng bàn tay, trong đó có chút ánh lửa đỏ rực, nhưng không có khói.

Nó cầm lư hương trên tay há miệng thổi một hơi về phía Thẩm Lạc.