Thẩm Lạc vừa nghĩ đến đây, nhấc ống tay áo lên đưa đến trước mũi, trên quần áo rõ ràng còn có mùi rượu đêm qua, mà gốc lão sâm năm trăm năm trong pháp khí trữ vật đã không thấy bóng dáng.

Nơi đây, tất nhiên có chỗ cổ quái.

Thẩm Lạc lần nữa rơi vào sơn lâm, bắt đầu tìm kiếm khắp trong rừng, nhưng hao tốn ròng rã một ngày cũng không có thu hoạch gì.

Tới gần chạng vạng tối, hắn dựa vào trí nhớ, lần nữa đi vào phiến sơn lâm tối hôm qua tiến vào, nhưng nơi đó vẫn như cũ sơn lâm rậm rạp, xanh um tươi tốt, giữa núi rừng trừ gió núi chiều tối, không còn động tĩnh gì khác.

"Đủ chuyện đêm qua, tuy là ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể biết được, hơn phân nửa không phải cô lệ, chỉ là không biết dưới tình huống thế nào, mới có thể xuất hiện lần nữa." Thẩm Lạc dựa vào một gốc cổ thụ tráng kiện, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn vừa suy tư đêm qua có tình huống gì xuất hiện không giống với trước không, vừa nhìn chú ý động tĩnh xung quanh.

Nhưng càng nghĩ, càng không thấy có chỗ gì đặc biệt.

Cổ trấn đêm qua phảng phất như trống rỗng nổi lên, căn bản không có dấu vết để tìm kiếm.

"Thôi, cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ..." Thẩm Lạc thở dài, hai tay bão nguyên, bắt đầu nhắm mắt tu luyện.

Thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Nửa đêm, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, bốn bề không có tiếng côn trùng kêu.

Thẩm Lạc vô thức buông thần niệm ra dò xét chung quanh, rất nhanh trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Không phải do hắn dò xét được gì, mà là vì hắn không thể dò xét được gì, thiên địa linh khí chung quanh lại trở nên hỗn loạn.

Thẩm Lạc không chút trì hoãn, lập tức phi thân lên, nhìn sơn lâm phía dưới.

Nhưng nhìn một lát, lông mày của hắn không khỏi nhíu lại.

Toàn bộ sơn lâm đen sì, bốn phía căn bản không thấy nửa điểm lửa đèn, cũng không nghe nửa điểm thanh âm, căn bản giống như không có Nhân tộc nghỉ lại.

Thẩm Lạc ngưng thần nhìn một lúc lâu, đột nhiên đôi mắt sáng lên, thân hình rơi xuống một hướng.

Sau khi rơi xuống đất, hắn lập tức ngửa đầu nhìn lên, trước người đứng lặng một cổng chào bằng đá pha tạp tàn phá, phía trên thủng trăm ngàn lỗ, tất cả đều là dấu vết tuế nguyệt ăn mòn lưu lại.

Chữ viết chính giữa cổng chào đã trở nên thập phần mơ hồ, chỉ có thể thấy hai chữ "Lưỡng Giới" lờ mờ.

Thẩm Lạc nhếch mày một cái, trong lòng kinh ngạc không gì sánh được.

"Nơi này? Hẳn là..." Mang theo vô hạn nghi hoặc, hắn cất bước đi vào trong cổng chào, nhưng vừa quay đầu lại, cổng chào tàn phá không chịu nổi kia thình lình đã xuất hiện cách bên ngoài mười trượng.

Trong lòng Thẩm Lạc lập tức xác định, nơi đây chính là Lưỡng Giới trấn đêm qua hắn từng đi vào.

Hắn cất bước đi vào trong trấn, ánh mắt đảo qua ốc xá hai bên, đập vào mắt là cảnh đổ nát thê lương, lưu lại đều là đoạn tường đen nhánh, mà tất cả vật liệu bằng gỗ đã hư thối thành bùn.

Thẩm Lạc một đường đi vào phía trong, lần theo ký ức đêm qua, đi thẳng tới tòa phủ đệ Lư viên ngoại kia, liền thấy phỉ trạch đã từng khí phái hoàn toàn rách nát, toàn bộ trong viện không có một chỗ hoàn hảo.

"Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Làm sao mới qua một đêm, Lưỡng Giới trấn này giống như đã trải qua mấy trăm năm?" Thẩm Lạc kinh ngạc không thôi.

Đúng lúc này, phía sau hắn đột nhiên dâng lên một đạo âm ảnh khổng lồ, che phủ cả người hắn vào trong đó.

Thẩm Lạc phát giác không ổn, dưới chân tản ra ánh trăng, thân hình lập tức chợt lui lại.

Mà theo thân hình hắn vặn chuyển, âm ảnh khổng lồ xuất hiện phía sau hắn cũng lộ ra toàn cảnh, đó rõ ràng là một đầu bạch điêu hình thể to lớn bằng cả gian phòng.

Toàn thân nó trắng như tuyết, lông tóc sáng rõ, chỉ là một đôi tròng mắt lại lóe ra huyết quang hung lệ.

Thẩm Lạc lập tức nghĩ đến tạp dịch Lư phủ đêm qua nói tới yêu quái, trong lòng không khỏi xiết chặt, hẳn là kẻ cầm đầu khiến nơi đây biến hóa long trời lỡ đất như vậy, chính là con điêu này?

Hắn lập tức vung tay lên, lấy ra Lục Trần Tiên nắm trong tay.

Cẩm Mao Bạch Điêu kia thấy hắn lấy ra binh khí, trong mắt đại thịnh hung quang, nâng lên một cự trảo, đập xuống hắn.

Trên cự trảo bạch điêu chớp động hàn quang, ở trong hư không xẹt qua năm đạo phong nhận, bao phủ về phía Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc vung tay lên, trên Lục Trần Tiên chớp động ô quang, một cỗ khí thế cường đại từ trên đó bộc phát ra, trong nháy mắt va chạm khiến phong nhận triệt để xé nát.

Thân thể cao lớn Cẩm Mao Bạch Điêu bị nguồn lực lượng này xông lên, lập tức bay ngược ra sau, trong miệng phát ra một tiếng rú thảm, khóe miệng tràn ra đại lượng máu tươi.

Thẩm Lạc thấy thế, hơi nhíu mày, hiển nhiên có chút ngạc nhiên, tu vi bạch điêu này so với hắn yếu hơn không ít.

Thân hình hắn vội xông thẳng đến bạch điêu.

Thụ thương ngã xuống đất, quanh thâ bạch điêu lồng lên một tầng quang mang, thân hình trực tiếp chui vào mặt đất, độn địa trốn.

"Còn muốn trốn?" Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, tay kẹp lấy một tấm Độn Địa Phù, cũng theo sát phía sau chui vào lòng đất.

Trốn vào lòng đất, thân hình bạch điêu cực tốc thu nhỏ, trở nên chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, quanh thân bao phủ một tầng ánh sáng màu trắng hình xoắn ốc, không ngừng xoắn nát bùn đất xung quanh ném ra sau lưng, trong lòng đất cực nhanh đánh ra một địa động uốn lượn.

Thẩm Lạc toàn lực thôi động Độn Địa Phù, gia tốc đuổi theo bạch điêu, nhưng tốc độ lại không bằng bạch điêu, bị nó dứt bỏ hơn mười trượng, từ đầu đến cuối không thể đuổi kịp.

Bất quá Thẩm Lạc cũng không vội, Bạch Điêu kia đã bị thương không nhẹ, cho dù có thể dựa vào bản mệnh thần thông tạm thời trốn chạy, chỉ cần hắn một mực đi theo phía sau, bạch điêu nhất định không cách nào chèo chống quá lâu.

Quả nhiên, theo thời gian trôi qua từng chút từng chút, Thẩm Lạc một mực đuổi theo ra hơn trăm dặm, tốc độ Cẩm Mao Bạch Điêu rõ ràng chậm lại, khoảng cách giữa hai bên cũng đang nhanh chóng rút ngắn.

"Nghiệt súc, ngươi trốn không được."

Thẩm Lạc cười lạnh một tiếng, tay vung lên, Hoảng Kim Thằng lập tức như Linh Xà bay ra, trong lòng đất quấn ra một vòng tròn, chụp xuống bạch điêu.

Cẩm Mao Bạch Điêu thấy thế, trong đôi mắt sáng lên hào quang màu đỏ, thân hình bỗng nhiên vọt tới trước, trực tiếp xuyên qua thòng lọng Hoảng Kim Thằng, một đầu đâm tới phía trước.

Thấy Cẩm Mao Điêu tinh muốn thoát thân ra, trong nháy mắt Hoảng Kim Thằng đột nhiên cực tốc co vào, trói lại đuôi dài Cẩm Mao Bạch Điêu.

Pháp lực toàn thân Cẩm Mao Bạch Điêu lập tức bị Hoảng Kim Thằng hấp thụ hơn phân nửa, đã thành cá trong chậu.

Thẩm Lạc kéo tay một cái, muốn bắt nó trở về.

Đúng lúc này, dị biến nảy sinh.

Trong hai mắt màu đỏ của Cẩm Mao Bạch Điêu đột ngột sáng lên một vòng quang văn màu vàng, thân thể đã dần thoát lực bỗng không biết từ nơi nào bộc phát ra một cỗ lực lượng cường đại, vậy mà lần nữa nhảy lên trước, cơ hồ tránh thoát Hoảng Kim Thằng trói buộc.

Mà cùng lúc đó, trong hư không truyền đến một trận ba động cổ quái, Thẩm Lạc liền thấy Cẩm Mao Bạch Điêu phía trước vậy mà lọt vào một tầng huyễn quang màu trắng cổ quái mới loé lên, thân ảnh biến mất từng chút từng chút trước mắt của hắn.

Thẩm Lạc căn bản không kịp ngẫm nghĩ, thân thể lnhảy lên, theo sau Cẩm Mao Bạch Điêu lọt vào trong tầng màn sáng kia.