"Ngươi tu hành ở đây đã bao nhiêu năm rồi?" Thẩm Lạc nghe xong, trong lòng dần dần suy đoán, hỏi.

"Mấy năm nay ta một mực ngơ ngơ ngác ngác sống qua ngày, đã sớm không nhớ rõ tuổi tác, bất quá ước chừng mấy trăm năm rồi." Bạch Linh hơi chần chờ, nói.

"Mấy trăm năm... Trong thời gian mấy trăm năm này, ngươi có từng rời nơi đây?" Thẩm Lạc trầm ngâm hỏi.

"Không có. Nơi này thiên địa nguyên khí hỗn loạn, căn bản chính là một chỗ vô pháp, lấy một thân năng lực tiền bối có lẽ có thể ra vào tự do, ta thì không được, không ra được cổng chào Lưỡng Giới trấn kia." Bạch Linh lắc đầu nói.

Nghe lời ấy, trong lòng Thẩm Lạc càng nghi hoặc, lúc trước làm sao ra khỏi thôn trấn hắn cũng không biết, mà làm sao đi vào nơi này, thì rất rõ ràng, chính là đi theo Bạch Linh tiến đến.

"Nếu như ta không đoán sai, nơi này chính là khu vực Ngũ Chỉ sơn năm đó. Tôn Ngộ Không thoát khốn xong, khiến ngọn núi sụp đổ, Ngũ Hành rối loạn ảnh hưởng, thời gian cùng không gian nơi này đều xuất hiện núi non trùng điệp, cùng loại với động thiên phúc địa, tạo thành rất nhiều tiểu thiên địa có thời gian đình trệ, giao thoa ảnh hưởng lẫn nhau. Cho nên trong đêm hôm trước, ở trên trấn ta mới gặp được chuyện ngươi cướp cô dâu." Thẩm Lạc cau mày nói.

Bạch Linh lộ vẻ nghi hoặc, tựa hồ cũng không hiểu lời Thẩm Lạc nói.

Thẩm Lạc thấy thế, tay vung lên, thu hồi Hoảng Kim Thằng trói trên người Bạch Linh lại.

"Đa tạ tiền bối." Bạch Linh nhảy vọt một cái, nhẹ nhàng đứng dậy, hoạt động tay chân một chút, phát hiện trước đó toàn thân ứ chắn đã hết, cả người thư thái thoải mái nói không nên lời.

Thẩm Lạc nhìn nàng một cái, ánh mắt lướt về phương xa, bắt đầu dò xét bốn phía.

"Còn không biết tiền bối, xưng hô thế nào?" Bạch Linh hỏi.

"Thẩm Lạc."

"Thẩm tiền bối sao lại tới đây?" Bạch Linh hiếu kỳ hỏi.

"Ta đi tìm toà Ngũ Chỉ sơn kia, cũng chính là Lưỡng Giới sơn mà dân trấn nói." Thẩm Lạc nói ra.

"Tiền bối muốn đi Lưỡng Giới sơn?" Bạch Linh hỏi.

"Ngươi biết ở đâu?" Thẩm Lạc hơi nhíu mày, hỏi.

"Ta còn nhớ mơ hồ, năm đó linh kết chính là từ trong Lưỡng Giới sơn, về sau trong núi nhìn một bích hoạ tre e tảng đá, sau đó không giải thích được bắt đầu có thể thu nạp thiên địa linh khí." Bạch Linh nói ra.

"Ngươi có thể mang ta tới chỗ bích hoạ ngươi thấy không?" Thẩm Lạc nghe vậy, lập tức đại hỉ, vội vàng hỏi.

"Đã qua lâu, ta cũng chỉ đi qua một lần, có thể mang Thẩm tiền bối tới hay không, ta cũng không dám cam đoan." Bạch Linh chần chờ nói.

"Không sao, cứ theo trí nhớ của ngươi, hết sức đi tìm là được rồi, chỉ cần ngươi có thể tìm tới nơi đó, ta có thể mang ngươi rời khỏi nơi này." Thẩm Lạc nói ra.

"Thật chứ?" Đôi mắt Bạch Linh lập tức sáng lên.

"Tuyệt vô hư ngôn." Thẩm Lạc bảo đảm.

"Tốt, ta dẫn ngài đi tìm." Bạch Linh vỗ vỗ ngực, nói ra.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn bốn phía, tựa hồ đang cẩn thận tìm kiếm cái gì.

"Năm đó chỗ ta lên núi, rất tương tự nơi này, chung quanh mặc dù không nhìn thấy sơn ảnh, nhưng chỉ cần có thể thấy được một gốc cây khô màu đỏ, là có thể tìm tới đường lên núi." Nhưng nhìn một hồi, khuôn mặt của nàng dần dần nhíu lại.

"Một gốc cây khô màu đỏ?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Trí nhớ của ta rất là mơ hồ, chỉ nhớ rõ năm đó từ dưới hốc cây khô màu đỏ kia đi vào, đi một đường thông đạo thật dài dưới lòng đất, sau đó mới đến Lưỡng Giới sơn." Bạch Linh nhớ lại một lát, nói ra.

"Nếu vậy, trước hết tìm xem." Thẩm Lạc nói xong, đưa tay bắt lấy cánh tay Bạch Linh, thân hình nhảy lên, trực tiếp nhảy vào không trung.

Hai người lơ lửng trên không trung ngàn trượng, nhìn về nơi xa phía dưới, đập vào mi mắt là một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Chỉ thấy thảo nguyên phía dưới xanh tươi chiếm diện tích không hơn trăm dặm, toàn bộ trên thảo nguyên bao phủ một tầng ngũ thải huyễn quang nhàn nhạt, thân ở trong thảo nguyên, căn bản không thể phát giác được những ánh sáng này tồn tại, chỉ có khi phi thân ở trên không trung mới có thể nhìn thấy.

Hai mắt Thẩm Lạc nhìn chăm chú, ý đồ trong ngũ thải huyễn quang tìm ra cây khô màu đỏ kia, nhưng mặc kệ hắn chăm chú thế nào, thủy chung vẫn không thể nhìn thấy.

"Thế nào, ngươi có nhìn thấy không?" Thẩm Lạc dò hỏi.

Bạch Linh cau mày, nửa ngày không nói chuyện, thật lâu lông mày mới nhướn lên, chỉ vào một vùng khu vực phía dưới nói: "Bên kia nhìn có vẻ quen mắt."

Thẩm Lạc lần theo hướng nàng chỉ, cũng không thấy cây khô màu đỏ nào cả, chỉ thấy trên mặt đất có một đoạn quái thạch kéo dài màu đen sẫm, liền nhảy xuống phía dưới, mang theo nàng bay đến đó.

Theo thân hình hai người không ngừng rơi xuống, huyễn quang trong hư không phía trước biến mất từng chút từng chút không thấy gì nữa. Lúc hai người sắp tiếp cận, Thẩm Lạc bỗng nhiên phát giác không đúng, còn chưa kịp dừng lại, phía trước bỗng thêm ra một vách đá cao hơn mười trượng.

"Bành" một tiếng vang trầm.

Hai người đâm vào trên vách đá, văng ngược lại rơi xuống.

"Đây là có chuyện gì? Làm sao đang yên đang lành, đột nhiên thêm ra một vách đá vậy?" Bạch Linh kinh ngạc hỏi.

Thẩm Lạc trầm ngâm không nói, lần nữa bắt lấy cánh tay Bạch Linh bay lên không trung.

Lần này lại xuống nhìn, hai người không khỏi ngẩn ở đương trường, chỉ thấy thảo nguyên phía dưới đã biến mất, thay vào đó xuất hiện bãi sa mạc hoang vu không gì sánh được.

Trên bãi sa mạc, khắp nơi đều đứng lặng từng vách đá dốc đứng, có vách cao hơn mười trượng, có vách cao mấy trăm trượng, trong hư không phía trên cũng bao phủ một tầng ngũ thải huyễn quang.

"Nhìn lại xem, còn có thể tìm ra nơi vừa rồi nhìn thấy không?" Thẩm Lạc hỏi.

Ánh mắt Bạch Linh ngưng tụ, lại bắt đầu tìm tòi cẩn thận.

Qua thật lâu, nàng mới chỉ qua phía một khu vực mảnh đá vụn khắp nơi: "Ở bên kia".

Thẩm Lạc trông về phía xa, quả nhiên lại thấy được bãi quái thạch kéo dài lúc trước.

"Đi." Hắn khẽ quát một tiếng, thân hình cực tốc hạ xuống, thẳng đến đám quái thạch kia.

Thân hình hai người ha xuống, rất mau tới trên quái thạch, lần này huyễn quang tiêu tán cũng không xuất hiện dị dạng.

Mũi chân Thẩm Lạc rơi xuống đất, dưới chân lại trống không, đột nhiên tóe lên một bụm nước, cả người trực tiếp rơi vào trong nước, mà quái thạch liên tiếp vừa rồi giống như trăng trong gương tiêu tán ra.

Hắn nhẹ nhàng vung tay lên, dòng nước lập tức phun trào lên, chậm rãi nâng thân thể hắn cùng Bạch Linh lên, đứng ở trên mặt nước.

Chờ gợn sóng trên mặt nước dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Lạc lại nhìn, quái thạch liên tiếp kia vẫn như cũ lẳng lặng đứng lặng ở trên mặt nước, phảng phất tay có thể chạm vào.

"Ở phía trên." Bạch Linh bỗng nhiên kêu lên.

Thẩm Lạc nghe vậy, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lúc này trên đỉnh đầu, lại không phải bầu trời ánh nắng, mà xuất hiện một mảnh sa mạc loạn thạch kéo dài trăm dặm, thình lình đúng là mảnh sa mạc bọn họ nhìn thấy vừa rồi.

Trên loạn thạch sa mạc núi non đứng thẳng, như lưỡi đao dùi nhọn treo ngược, khiến cho người thấy trong lòng run sợ, hoàn toàn phản chiếu mặt nước phía dưới, trên dưới hai bên xen kẽ như răng lược, tựa như một tấm miệng lớn thôn thiên.

"Âm Dương điên đảo, Ngũ Hành loạn tự, xem ra Ngũ Chỉ sơn sụp đổ xong, nơi này bị tận lực cải tạo thành một toà đại trận thiên địa, chỉ là không biết là ai làm? Chẳng lẽ là Tề Thiên Đại Thánh kia..." Thẩm Lạc nhìn kỳ cảnh này, không khỏi trầm ngâm.

"Thẩm tiền bối, ngài mau nhìn." Lúc này, Bạch Linh đột nhiên kinh hô một tiếng.