Ngoài ra, còn có một loại thành phần Hứa Thất An đời trước chưa từng tiếp xúc, gọi là Trừ Cấu Hoàn (tên theo mặt chữ là Viên Làm Sạch).

Thứ này trực tiếp mang hiệu quả vệ sinh, làm trắng, khử mùi hôi miệng… cao răng nâng cao vài cấp độ.

Kem đánh răng đời trước thua xa bột đánh răng của thời đại này.

Không hề nghi ngờ, đây là tác phẩm của luyện kim thuật sư Ti Thiên Giám.

Luyện kim thuật sư tồn tại, khiến cuộc sống dân chúng tầng dưới chót càng thêm nhanh và tiện, khỏe mạnh.

Bọn họ thật ra rất cường đại, chỉ là hệ thống thuật sĩ lịch sử khá ngắn, chưa hình thành một bộ lý luận dạy học toàn diện.

Mà lý luận hóa học của Hứa Thất An, vừa lúc bù lại điểm yếu của luyện kim thuật sư.

Trèo tường đến nhà chính, giờ này, thẩm thẩm cùng các muội muội đã ăn xong bữa trưa.

Buổi chiều hôm nay cần thổ nạp luyện khí, nghiền ngẫm Thiên Địa Nhất Đao Trảm, liền không câu lan nghe khúc ăn cơm. Hứa Thất An bảo phòng bếp mang đồ ăn thừa làm nóng, ứng phó qua loa dạ dày một bữa.

Hắn chưa lập tức lao vào tu luyện, mà là đi nội viện chơi với Hứa Linh m một lát, lại tìm muội muội mười bảy tuổi mặt trái xoan mắt to, ngũ quan tinh xảo tán gẫu việc nhà, thảo luận một chút Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài.

“Để sau ta viết cho muội muội một ít tiểu thuyết, coi như sách báo khuê phòng.” Hứa Thất An cười nói.

“Vẫn là chuyện xưa tình yêu giống Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài sao.” Hứa Linh Nguyệt cười tươi như hoa.

“Không, kíc/h thích hơn hai người đó.”

“Là cái gì?” Nghe được hai chữ kíc/h thích, Hứa Linh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt.

“Duyên chi không (Yosuga no Sora).”

Đáng tiếc ta hành văn không tốt, rất nhiều tiểu thuyết đời trước từng đọc chi tiết cũng không nhớ rõ... Bằng không ta bây giờ đã dựa vào sách truyện kiếm cả đống bạc... Hứa Thất An bất đắc dĩ thở dài.

Đi ngang qua phòng Hứa Từ Cựu, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng đọc sách văng vẳng.

“Từ Cựu, ngươi không phải ở thư viện sao?” Hứa Thất An đứng ở bên cửa sổ, hỏi.

“Đang muốn tìm đại ca.” Hứa Từ Cựu từ trên bàn học cầm lên một quyển sách, đi đến bên cửa sổ, đưa cho Hứa Thất An:

“Đây là lão sư cùng Mộ Bạch tiên sinh, còn có Ấu Bình tiên sinh bảo ta chuyển giao cho đại ca, ta lúc buổi sáng trở về, huynh còn đang ngủ.”

Hứa Thất An tò mò mở quyển sách ra, tùy ý lật vài tờ, phát hiện nội dung trong quyển sách rất kỳ quái.

Có cái là văn tự, có cái là tranh ảnh, như là đủ loại cưỡng ép gom lại một chỗ.

Hứa Tân Niên lặng lẽ giải thích: “Trong sách này ghi lại là tuyệt học của các hệ thống tu hành lớn, ba vị đại nho mang đều tự thu thập được pháp thuật ráp ghép lại, tặng cho ngươi.”

Ta như ngửi thấy một mùi ghen tuông... Hai mắt Hứa Thất An nở rộ tia sáng kỳ dị.

Hứa Tân Niên tiếp tục nói: “Nho gia lục phẩm gọi là nho sinh, trung tâm của cảnh giới này là “học tập”, có thể mang pháp thuật từng nhìn thấy, kèm theo bút pháp, ghi lại trên giấy. Đại ca lấy khí cơ dẫn cháy trang giấy liền có thể thi triển pháp thuật ghi lại trên giấy.”

Nho gia quả thực là phụ trợ (support) vô địch. Hứa Thất An khống chế khóe miệng, đè nén sự vui sướng, gật gật đầu: “Đa tạ, thay ta truyền lời ba vị đại nho, ngày khác ta sẽ tới nhà bái tạ, cùng bọn họ tham thảo thi từ.”

Cái gọi là có qua có lại, ba vị đại nho vô duyên vô cớ tặng quà, tự nhiên là có lý do.

Hứa Tân Niên “Ừm” một tiếng, phất phất tay: “Đại ca đi đi, đừng quấy nhiễu đệ đọc sách, ngày mai đệ lại về thư viện.”

Từ Cựu đừng ghen, đại ca vẫn là yêu đệ!

Hứa Thất An vui vẻ rời khỏi.

...

Hoàng hôn, Hứa Thất An thay sai phục của Đả Canh Nhân, ngựa không dừng vó chạy tới nha môn.

Ở trước khi cửa nội thành đóng đến nha môn, chạm trán hai vị đồng nghiệp Tống Đình Phong, bắt đầu ca đêm của ‘trâu cày’.

Nội thành ban đêm rất bình tĩnh, mãi cho đến đêm khuya, ba người bọn Hứa Thất An chỉ bắt được hai tên tiểu tặc may mắn tránh được Ngự Đao vệ tuần tra.

Dựa theo cách nói của Tống Đình Phong, loại công trạng nho nhỏ này, nhiều lắm cũng chỉ năm chỉ bạc.

Hứa Thất An đứng ở nóc một tửu lâu, quan sát kinh thành trong màn đêm.

Tống Đình Phong ăn lạc rang, hỏi: “Ninh Yến, tuyệt học của ngươi là gì, có đặc điểm gì.”

Hứa Thất An bẩm báo theo sự thật: “Tính thực chiến rất mạnh, sức bật càng mạnh, chỉ là không quá kéo dài... Ừm, sau khi ra một đao, ta sẽ tiến vào giai đoạn suy yếu ngắn ngủi.”

Trên đời không có gì là một đao chém không đứt, nếu có, vậy thì chạy... Hứa Thất An ban đầu còn tưởng là tác giả chém một câu.

Không ngờ là lời vàng ngọc, bộ tuyệt học này bản chất chính là đàn ông đích thực một giây, chém xong liền hư thoát.

Ưu việt là sức bật mạnh, Hứa Thất An hoài nghi tu hành đến chỗ cao thâm, có thể vượt cấp chém người.

Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu đồng thời liếc tới, người trước cười ha ha nói: “Chuyện ngươi sức kéo dài không được, Phù Hương cô nương biết không.”

Hứa Thất An là tiện nhân, dựng ngón tay giữa, cảm khái nói: “Chúng nó gần đây đều mọc nốt chai rồi.”

Chu Quảng Hiếu chưa nghe hiểu, Tống Đình Phong dại ra hai giây, mắng: “Con bà nó, tiểu tử ngươi quả thực là tên yếu sinh lý.”

Hàn huyên vài câu, hắn thừa dịp Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu không chú ý, từ trong gương ngọc thạch nhỏ lấy ra quyển sách các đại nho đưa tặng, xé xuống một tờ.

Trên trang giấy vẽ một đôi mắt tràn đầy hào quang, pháp thuật tương ứng là Vọng Khí Thuật của Ti Thiên Giám.

Loại pháp thuật cấp thấp này trong sách có rất nhiều, thuộc loại pháp thuật phụ trợ, không quý giá cho lắm.

Hứa Thất An tính đã ghiền chút, làm quen một chút sử dụng quyển sách.

“Phốc!”

Khí cơ dẫn cháy trang giấy, ánh lửa lập tức sáng lên, cũng hấp dẫn Chu Quảng Hiếu và Tống Đình Phong chú ý.

Hứa Thất An cảm giác mắt tê rần, trong tầm mắt, xuất hiện đủ loại màu sắc, toàn bộ thế giới như biến thành bức tranh sắc thái dày đặc.

Lấy màu trắng nhiều nhất, dày đặc nhất, từng luồng phát tán. Tiếp theo là màu đỏ, màu hồng, đỏ thẫm; Sau đó là màu tím.

Trong đỏ có tím; tím nhạt; tím đậm... Thứ cuối cùng đến từ phương hướng hoàng thành.

Đây là khí... Thiên địa vạn vật đều có khí. Trong lòng Hứa Thất An tràn ra ‘hiểu’.

Lúc này, hắn thấy một màu sắc kỳ lạ, vị trí ở phương hướng hoàng thành, đó là một màu sắc rực rỡ, tựa như cầu vồng.

“Nhiều màu sặc sỡ... Hoàn toàn khác với khí tím đại biểu hoàng gia, lại ở hoàng thành... Kim Liên đạo trưởng từng nói, ta cùng với vị nữ tử ngồi xe ngựa chuyên dụng hoàng gia kia sẽ có một đoạn sâu xa. Mà đạo trưởng cho vị nữ tử đó đánh giá là, khí tượng rực rỡ ngàn vạn, thế gian hiếm thấy...”

“Thanh khí... Cũng ở phương hướng hoàng thành, ta nhớ rõ Thải Vi từng nói, thanh khí đại biểu cho nho gia hoặc là đạo môn... Ừm, đó là Nhân tông?”

“Ồ, màu sắc của Giáo Phường Ti sao lại là màu xanh biếc... Nữ tử Giáo Phường Ti rất nhiều người đều là gia quyến tội thần... Hẳn là ta nghĩ nhiều rồi, quay đầu hỏi Thải Vi một chút, ánh sáng màu xanh lá đại biểu cho cái gì... Ồ, không thấy nữa?”