Thứ nhất, Đồng la công kích Ngân la là tội lớn, dù là giết chết ngay tại chỗ cũng là gieo gió gặt bảo.

Nói cách khác, họ Chu mang thiếu nữ kéo tới trong sân làm nhục trước mặt mọi người, thật ra là đang kíc.h thích Hứa Thất An, buộc hắn ra tay.

Đây là muốn dồn Hứa Thất An vào chỗ chết.

Thứ hai, Luyện Khí cảnh làm sao đánh Luyện Thần cảnh?

Địa vị cùng thực lực đều không cho phép.

Hứa Thất An chưa bỏ qua, nghiêm túc lặp lại: “Ngươi dám động vào ta, ta liền hướng Ngụy Công cáo trạng.”

Chu Ngân la cười điên cuồng nói: “Ngươi có thể đi cáo trạng, nhưng ở sau khi ta hưởng dụng tiểu mỹ nhân.”

Đồng la khác có lẽ sẽ kiêng kị Hứa Thất An uy hiếp, hắn không sợ.

Có một phụ thân làm Kim la chống lưng, lại thêm mình làm việc có chừng mực, cơ bản sẽ không gặp phiền toái, hoặc là tai họa không giải quyết được.

Lăng nhục mấy gia quyến phạm quan làm sao, chuyện bé như con kiến.

Hơn nữa, cũng không phải một lần hai lần. Hàng năm nhiều phạm quan như vậy xét nhà lưu đày, nữ quyến trong nhà cho dù không bị tội liên đới, thật sự có thể bình an thoát thân?

Chung quy phải trả giá chút gì đó.

Chu Ngân la khinh miệt cười một tiếng, bày ra tư thế muốn lăng nhục.

Có Đồng la quay đầu đi, có người thì huýt sáo, phát ra tiếng cười quái dị.

Vận mệnh thiếu nữ vừa tới tuổi vào cấp hai này sắp đối mặt, kí.ch thích thật sâu linh hồn thế kỷ 21 xuyên việt đến.

“Buông ra!”

Tống Đình Phong nghe thấy lời đồng nghiệp mới nói, giọng điệu rất nhẹ.

Nhưng vẻ mặt hắn là kiên định cùng quyết như vậy tuyệt, ma xui quỷ khiến, Tống Đình Phong lui về một bước.

Hứa Thất An con ngươi trầm tĩnh, khí tức trầm tĩnh, toàn bộ cảm xúc lắng đọng lại, hắn ở nháy mắt tiến vào trạng thái tốt nhất.

Hắn ngón cái đè chuôi đao, nhẹ nhàng đẩy lên phần che tay trường đao hắc kim, để nó ra khỏi vỏ một tấc.

“Keng!”

Trong tiếng trường đao ra khỏi vỏ quanh quẩn, Chu Ngân la bùng nổ, ánh mắt sắc bén, ra tay dứt khoát, bổ một đao về phía Hứa Thất An.

Hắn đã sớm chuẩn bị.

Khí cơ cuồng bạo mãnh liệt ập đến, tựa như thủy triều. Hứa Thất An thì như bàn thạch, đồ sộ bất động.

Tập trung một điểm, đăng phong tạo cực!

“Keng!”

Lại một tiếng ra khỏi vỏ.

Mọi người chỉ nhìn thấy một ánh đao như sợi dây nhỏ chợt lóe qua, chỉ nhìn thấy cái tay Hứa Thất An ấn đao tựa như khẽ động.

Thanh đao tỏ ra hơi thẳng tắp đó vẫn như cũ ở trong vỏ, vừa rồi tiếng vang leng keng có lực giống như là ảo thính.

Chu Ngân la bất động, hai mắt trừng trừng cứng ngắc ở tại chỗ.

Vài giây sau, cái chiêng ở ngực hắn vỡ ra, “keng” rơi xuống đất.

Ngay sau đó, ngực toác ra vết đao, máu tươi phun trào ra, ở trên mặt, trên người Hứa Thất An.

Ở trong một mảng tĩnh mịch, hắn vô lực hướng phía sau ngã xuống.

Chỉ chớp mắt, Tống Đình Phong phản ứng lại trước hết, sắc mặt trắng bệch bổ nhào tới bên cạnh Chu Ngân la, sờ sờ động mạch cảnh.

“Chưa chết, chưa chết...” Tống Đình Phong khàn giọng hô: “Mau cứu người, cứu người.”

Trường hợp lập tức đại loạn, một bộ phận Đồng la tiến hành cứu giúp đối với Chu Ngân la, vận chuyển khí cơ, trút đan dược. Sau đó nâng hắn đi, tính đưa về nha môn Đả Canh Nhân cứu chữa.

Một bộ phận khác rút đao, trong tiếng leng keng liên miên không dứt, bao vây Hứa Thất An nhiều vòng.

Chu Quảng Hiếu lặng lẽ ít lời đè chuôi đao, bảo vệ ở trước mặt Hứa Thất An.

“Ninh Yến...” Tống Đình Phong sắc mặt trắng bệch, hắn gian nan từ trong cổ họng bật ra: “Ngươi chạy đi.”

Một đao đã rút cạn khí cơ Hứa Thất An lắc lắc đầu, mặt mày đầy sự mỏi mệt, cố cười nói: “Ta chạy rồi, thúc thúc thẩm thẩm của ta làm sao bây giờ.”

Tống Đình Phong nổi điên, hắn túm chặt áo Hứa Thất An, chỉ vào thiếu nữ mờ mịt không biết làm sao, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng giá sao, vì một nữ tử không quen, đáng giá sao.”

“Nó vẫn là đứa trẻ...” Hứa Thất An nhìn thẳng vào hắn: “Luôn có vài thứ, phải cao hơn sinh mệnh.”

Hắn bước chân phập phù đi ra ngoài, không ai dám ngăn cản, hắn đi một bước, các Đả Canh Nhân lui một bước.

Sau mười bước, Hứa Thất An tháo xuống yêu bài cùng bội đao, ném xuống đất, sau đó, hắn làm một động tác mọi người đều xem không hiểu.

Hắn nhìn bầu trời xa xa, nâng tay, hành quân lễ.

Cách nhiều năm, trên mặt Hứa Thất An một lần nữa dâng lên tinh thần phấn chấn khi bước ra khỏi trường cảnh sát.

Tuy hắn cả người đẫm máu.

Không có ai xem hiểu quân lễ kiếp trước của Hứa Thất An, nhưng Tống Đình Phong xem hiểu sát ý của bộ phận Đồng la, đến từ thủ hạ lệ thuộc trực tiếp Chu Ngân la.

“Bắt lấy hắn, đừng để hắn chạy.” Tống Đình Phong hét lớn một tiếng, dẫn đầu lao lên, đè ngã Hứa Thất An, hai tay bẻ ở sau người, sau đó nhìn quanh mọi người:

“Đồng la Hứa Thất An tập kích thượng cấp, trong mắt không có kỷ cương, phải giao cho nha môn thẩm tra xử lí.”

Chu Quảng Hiếu như hũ nút đi tới, tháo xuống dây thừng bên hông, tự mình trói đồng nghiệp.

Thấy hai người đã bắt Hứa Thất An, Đồng la chung quanh hơi nhẹ nhàng thở ra.

Tống Đình Phong sắc mặt khó coi, nói nhỏ ở bên tai Chu Quảng Hiếu: “Ngươi dẫn hắn về nha môn, ta đi trước một bước, mang việc này bẩm báo cho đầu nhi. Nhớ lấy, đừng để thủ hạ của Chu Ngân la áp giải, trông coi kỹ hắn.”

Nói xong câu này, Tống Đình Phong ôm quyền nói: “Người này và ta cùng ở dưới trướng Lý Ngân la, phạm vào tội lớn cỡ này, chúng ta cũng có trách nhiệm. Chúng ta sẽ áp giải hắn quay về nha môn, các vị tiếp tục xét nhà.”

“Được!”

“Làm phiền rồi.”

Các Đồng la nói.

Tống Đình Phong đã đáp ứng, như vậy trách nhiệm phạm nhân chạy thoát cũng sẽ đồng thời gánh vác, chuyện này không liên quan bọn họ nữa.

Còn nữa, nhiệm vụ xét nhà còn chưa hoàn thành, mọi người đều còn cần kiếm bạc.

Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu tìm mấy đồng nghiệp đêm qua chơi cò quay Nga ở Giáo Phường Ti, cùng nhau áp giải Hứa Thất An.

Lão Tống có lẽ là tức giận, dọc theo đường đi không quan tâm Hứa Thất An, còn đạp hắn hai phát.

Ra phủ, ra roi thúc ngựa đi trước một bước.

Hứa Thất An bị dây thừng trói, ngồi ở trên lưng ngựa, do bốn vị Đồng la áp giải, tới nha môn Đả Canh Nhân.

Lúc này, sự hăng hái qua đi, Hứa Thất An mới bắt đầu lo lắng cho bản thân.

Sợ chết là sợ chết, chỉ là không hối hận. Gia quyến phạm quan kia không bị tội liên đới, các nàng vốn có thể an toàn đầy đủ rời khỏi.

Hứa Thất An vẫn luôn thích ứng quy tắc thời đại này, cố gắng để mình dung nhập trong đó, hòa vào đám đông, là lời hắn từng nói với Hứa Tân Niên.

Đồng thời cũng là nói với chính mình.

Ít nhất bây giờ là bát phẩm võ phu, mình chỉ có thể học thích ứng hoàn cảnh.

Thẳng đến nhìn thấy vận mệnh đứa trẻ kia gặp được, tín ngưỡng dần dần nguội lạnh của Hứa Thất An bỗng nhiên nóng rực tươi sáng hẳn lên. Hắn đã tìm về tâm tính ban đầu của mình.