Tên cai ngục liếc nhìn thư sinh: “Nửa nén nhang.”

Thư sinh chắp tay thi lễ với tên cai ngục. Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của gã, y quay người lại, đối diện với Hứa Thất An.

Thư sinh mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh búi lên gọn gàng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc, diện mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng.

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ký ức liên quan đến người này.

Hứa Nhị Lang, Hứa Tân Niên.

Con trai ruột của nhị thúc, đường đệ của Hứa Thất An, trúng cử kỳ thi Hương năm nay.

Hứa Tân Niên nhìn thẳng vào hắn một cách bình tĩnh: “Binh sĩ áp giải huynh đến biên cương đã nhận của đệ ba trăm lượng, đây là số bạc còn sót lại trong nhà chúng ta, huynh cứ an tâm lên đường, sẽ không có gì bất trắc xảy ra đâu.”

“Vậy còn đệ thì sao?” Hứa Thất An bị ma xui quỷ khiến nên mới nói ra những lời này. Hắn còn nhớ, mối quan hệ giữa chủ cũ thân thể này và vị đường đệ trước mặt đâu có “thắm thiết” đến vậy.

Vì chuyện hắn bị thẩm thẩm ghét bỏ, mà ngoại trừ nhị thúc ra, trong cả Hứa gia chẳng có ai chào đón Hứa Thất An cả. Ít nhất thì các đường đệ, đường muội sẽ không biểu hiện quá mức thân thiết với hắn.

Trừ những thứ đó ra, trong ký ức của chủ cũ, vị đường đệ này còn có biệt hiệu là “Chúa mạnh miệng(6)”, miệng thối không ngửi nổi.

Hứa Tân Niên không kìm được nói: “Đệ đã bị tước bỏ công danh, nhưng có sư trưởng trong thư viện che chở, nên không cần đi đày. Huynh tự lo cho bản thân mình là được rồi. Đến biên cương, huynh nên thu lại tính khí nóng nảy, có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.

Hứa Tân Niên đang học tại Thư Viện Bạch Lộc tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Y khá được coi trọng, lại vừa đậu cử nhân. Do đó, sau khi nhị thúc gặp chuyện không may, y không bị bỏ tù, nhưng không được phép rời khỏi kinh thành, những ngày qua vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Hứa Thất An trầm tư, hắn không hề cảm thấy tình huống của Hứa Tân Niên tốt hơn mình là bao. E rằng không chỉ là tước bỏ công danh, mà còn phải nhập vào tiện tịch, đời đời con cháu không được tham gia khoa cử, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Vả lại, sau hai ngày nữa, nữ quyến của Hứa gia sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ty, để cho người khác làm nhục.

Hứa Tân Niên là người đọc sách, y sao còn mặt mũi mà tiếp tục sinh sống ở kinh thành chứ? Có lẽ, bị đày đến biên cương mới là lựa chọn tốt hơn dành cho y.

Hứa Thất An giật thót người, vội nhào tới, chụp lấy song sắt: “Đệ muốn tự sát ư?”

Trong lòng hắn dâng lên nỗi bi thương không thể kìm chế được… Rõ là mình không hề biết y mà.

Vẻ mặt Hứa Tân Niên không chút thay đổi, phất tay áo nói: “Có dính dáng gì đến mày đâu.”

Y hơi khựng lại, ánh mắt khẽ dời đi một chút, tránh ánh nhìn từ đường ca của mình, gương mặt cũng ôn hòa hơn: “Ráng sống sót.”

Dứt lời, y cất bước rời đi một cách kiên quyết!

“Chờ chút!” Hứa Thất An vươn tay ra ngoài song sắt, túm lấy ống tay áo của y.

Hứa Tân Niên dừng bước, lặng thinh nhìn hắn.

“Đệ có thể lấy được hồ sơ không? Hồ sơ của vụ án thuế ngân bị mất ấy.”
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Huynh cần cái này làm gì.”

Ta muốn phá án... Hứa Thất An trầm giọng nói: “Ta muốn biết tình huống vụ án xảy ra, chết cũng chết rõ ràng. Bằng không ta không cam lòng.”

Nói thẳng phá án, Hứa Tân Niên đại khái sẽ cảm thấy đầu hắn chập dây rồi, cho nên Hứa Thất An đổi cái cách nói.

Dù sao Hứa Thất An ban đầu chính là tính cách vừa bướng bỉnh vừa quật cường.

Hứa Tân Niên trầm ngâm một phen, nói: “Đệ từng xem hồ sơ, có thể nói cho huynh nghe...”

Mấy ngày nay bôn ba vì Hứa gia, án quá lớn, không ai dám ra tay giúp, hết cửa chạy chọt rơi vào đường cùng, Hứa Tân Niên đổi cách nghĩ, ý đồ từ tìm về bạc thuế phương diện này phá vỡ cục diện.

Dựa vào nhân mạch ban đầu của Hứa gia cùng quan hệ của thư viện, cùng với bạc lo lót, Hứa Tân Niên mua chuộc được nhân viên phủ Kinh Triệu, chép hồ sơ cho hắn.

Nhưng hắn không chút kinh nghiệm phán đoán, điều tra vụ án các thứ, bất đắc dĩ bỏ cuộc.

Hứa Thất An nâng tay cắt ngang, “Đệ đi viết ra, nói mồm không có ý nghĩa.”

Toàn bộ chi tiết vụ án đều ở trong văn tự, nếu cần châm chước, nhấm nuốt, chia ra một bộ phận tinh lực đi nghe, đại não liền không thể bình tĩnh tự hỏi cùng phân tích.

Năng lực trinh thám logic của Hứa Thất An, ở kiếp trước vẫn luôn một mình một ngựa, là nhân tài kiệt xuất trong bạn cùng khóa học.

Đổi là trước kia, Hứa Tân Niên là sẽ không quan tâm hắn, niệm hai huynh đệ lần này từ biệt, có lẽ chính là vĩnh biệt.

Hắn đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của huynh trưởng, thấp giọng nói: “Chờ một lát.”

Bước nhanh rời khỏi.

Tiếng bước chân biến mất ở hành lang, Hứa Thất An dựa lưng vào hàng rào ngồi xuống, trong lòng thấp thỏm phức tạp.

Hắn cũng không có nắm chắc lật kèo, muốn phá án là nhu cầu, không cam lòng cũng là thật.

Phương pháp tự cứu có thể nghĩ đến chỉ có một cái này, dù sao cũng phải thử một lần, giãy chết một phen.

Trong thủ đoạn trinh sát phá án hiện đại, điều tra hiện trường phạm tội, camera giám sát, kiểm tra thi thể là ba bộ phận tạo thành lớn ắt không thể thiếu.

Vụ án mất bạc thuế không ai chết, cổ đại cũng không có camera, mà hắn hãm sâu lao ngục, ba yếu tố kể trên đều chưa có điều kiện đi tiếp xúc.

Cũng may hồ sơ ở trên trình độ nhất định có thể phục hồi hiện trường phạm tội.

Vừa tiêu hóa ký ức chủ nhân ban đầu thân thể, vừa bắt buộc mình bài trừ toàn bộ cảm xúc tiêu cực, chỉ có bộ não bình tĩnh, mới có thể có được suy nghĩ rõ ràng, hoàn thành trinh thám nghiêm túc cẩn thận.

“Sống hay chết, phải xem kế tiếp...” Hắn lẩm bẩm.

Một nén nhang thời gian dần dần trôi qua, Hứa Tân Niên vội vàng quay về, mang mấy tờ giấy Tuyên Thành nét mực chưa khô giao cho hắn.

“Đã đến giờ, đệ phải đi rồi.” Hứa Tân Niên do dự một phen, nói: “Bản thân huynh bảo trọng.”

Hứa Thất An không đáp lời, ánh mắt đã bị chữ viết trên giấy Tuyên Thành hấp dẫn.

Thời gian gấp gáp, chữ trên giấy là lối viết thảo, nếu không phải Hứa Thất An từng học tư thục vài năm, con mẹ nó căn bản không nhận ra được chỗ chữ như gà bới này.

“Đọc sách vẫn là hữu dụng, chủ nhân ban đầu thân thể này nếu là tên mù chữ... Kết thúc tung hoa.” Hứa Thất An tự giễu.

Tình huống vụ án mất bạc thuế là như vậy:

【giờ Mão hai khắc ba ngày trước (sáu rưỡi sáng sớm), Hứa Bình Chí vận tải một lô bạc thuế vào kinh, giờ Thìn một khắc, đi tới phố Quảng Nam, vừa qua cầu, bỗng nhiên nổi lên một trận gió quái dị, ngựa kinh hãi, nhảy vào dòng sông bên đường.

Bất chợt, tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền đến, nước sông nổ tung dâng cao sáu trượng, sóng đục ngập trời.

Binh lính phụ trách vận chuyển bạc thuế nhảy vào sông tìm kiếm bạc trắng, chỉ tìm về một ngàn hai trăm mười lăm lượng bạc, chỗ bạc trắng còn lại không cánh mà bay... 】

Trừ tình huống xảy ra vụ án, còn có phủ Kinh Triệu vơ vét lời khai người qua đường, lời khai sĩ tốt tham dự vận chuyển.

Ở trong một chuỗi lời khai, Hứa Thất An chú ý tới, một câu dùng bút chu sa màu đỏ vòng vào nói: Yêu vật quấy phá!

“Yêu vật quấy phá? !” Con ngươi Hứa Thất An co rụt lại, trái tim chìm vào đáy vực.

… …

(1)Một thạch gạo = 59.2kg gạo

(2)Triều dã: triều đình và dân gian

(3)Chế độ địa ngục: độ khó cao nhất trong các trò chơi phổ biến.

(4)Cẩu đái: xích chó. Đồng âm với go die, nghĩa là đi chết.

(5)Bất khuất bạch ngân: là tên gọi xếp hạng bậc bạc trong LMHT bên Trung Quốc. Cụ thể: anh dũng hoàng đồng, bất khuất bạch ngân, vinh diệu hoàng kim, hoa quý bạch kim, thôi xán toản thạch, siêu phàm đại sư, tối cường vương giả. Ở đây mình dịch là “bạc rách” cho nó gần gũi với LMHT Việt Nam.

(6)Chủy cường vương giả: top bậc Thách Đấu thì gọi là ‘tối cường vương giả’. Còn ‘chủy cường vương giả’ chỉ những người chơi chỉ được cái miệng nhưng kỹ năng thì kém. Theo mình hiểu nhân vật này hay mắng người.