Tiễn Thanh Thư nôn nóng nghe vậy, nhịn không được muốn mở lời quát lớn, Vương Trinh Văn bên cạnh trước một bước nói:

“Đợi Hứa Ngân la trở về, nguy cơ tự giải.”

Vẻ mặt lão khẳng định, giọng điệu thong dong, tuy nét mặt ngưng trọng, nhưng không có bất cứ kinh hoảng cùng tuyệt vọng gì.

Thấy thế, trong lòng chưởng ấn thái giám lập tức yên ổn, chắp tay cười nói:

“Ta còn cần đi nha môn Đả Canh Nhân một chuyến, cáo lui trước.”

Lúc hắn chắp tay hành lễ, trong đầu nghĩ là chiến tích, sự tích Hứa Ngân la trước kia, cùng với nghe nói đạt tới vị cách nửa bước Võ Thần trong lịch sử võ phu Trung Nguyên chưa có.

Trong lòng liền dâng lên sự tự tin cường đại, tuy vẫn như cũ có chút thấp thỏm, lại không lo sợ bất an nữa.

Vương Trinh Văn nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, sắc mặt rốt cuộc suy sụp, mỏi mệt day day mi tâm, nói:

“Cho dù khó thoát khỏi đại kiếp, ở trước khi một khắc cuối cùng tiến đến, bản quan cũng hy vọng kinh thành, cùng với các châu có thể giữ ổn định.”

Mà điều kiện tiên quyết của ổn định, là lòng người có thể ổn.

Triệu Đình Phương khó nén khuôn mặt u sầu nói:

“Tâm phúc bên cạnh bệ hạ đều có lòng tin với Hứa Ngân la, huống chi là dân chúng phố phường, chúng ta không loạn, kinh thành liền không loạn được.”

Trải qua một lượt tẩy bài mới sau khi nữ đế đăng cơ, đại học sĩ lên chức, hoặc bảo lưu lại, không nói phẩm tính cao nhã, ít nhất đạo đức cá nhân không có vấn đề lớn, hơn nữa lòng dạ cực sâu, có tâm cơ, bởi vậy đối mặt cục diện không ổn như thế, còn có thể bảo trì bình tĩnh trình độ nhất định.

Đổi thành thời Nguyên Cảnh, giờ phút này đã sớm triều dã rung chuyển, lòng người hoảng sợ.

Vương Trinh Văn nói:

“Lấy điều tra mật thám Tây Vực làm lý do, đóng cổng thành, dọn trống khách nhân khách sạn, quán rượu cùng chỗ chơi bời, thi hành câm đêm, chặn con đường lời đồn truyền bá.”

Chư công biết đại kiếp không nhiều, nhưng cũng không tính là ít, tin tức tiết lộ không thể tránh được, hành động như vậy là phòng ngừa tin tức khuếch tán, đưa tới khủng hoảng.

Về phần nha môn bố chính sứ các châu, sớm ở mấy tháng trước đã thu được công văn bí mật triều đình hạ đạt, nhất là nha môn bố chính sứ, nha môn quận huyện châu dưới quyền nó mấy nơi tới gần Tây Vực, đông bắc.

Bọn họ tiếp thu được mệnh lệnh là, khói báo động vừa dâng lên, di chuyển cả lãnh thổ.

Trăm hộ một lý*, mười lý một đình, mười đình một hương, phân do lý trường đình trưởng hương trưởng phụ trách dân chúng mình quản hạt, lại do huyện lệnh trù tính chung.

Đương nhiên, tình huống thực tế khẳng định càng thêm phức tạp, dân chúng chưa chắc nguyện ý di chuyển, quan viên các cấp cũng không nhất định có thể ở trước mặt đại kiếp ghi nhớ chức trách.

Nhưng những thứ này là chuyện không có cách nào.

Đối với triều đình mà nói, có thể cứu bao nhiêu người là bấy nhiêu người.

Tiễn Thanh Thư thấp giọng nói:

“Tận sức người, nghe mệnh trời!”

Nghe vậy, mấy vị đại học sĩ đồng thời nhìn về phía nam, mà không phải phương bắc có Vu Thần càn quét đến.

...

Nha môn Đả Canh Nhân.

Khi Nam Cung Thiến Nhu hông đeo bội đao, lòng tràn đầy lo âu chạy lên Hạo Khí Lâu, phát hiện Ngụy Uyên không trong phòng trà.

Điều này làm hắn mang những lời kiểu “Nghĩa phụ, làm sao bây giờ” nuốt trở vào, sau khi hơi trầm ngâm, Nam Cung Thiến Nhu bước về phía đài quan sát bên trái phòng trà, nhìn về phía hoàng cung.

Cung Phượng Tê.

Thái hậu tâm tình không tệ đang dựa vào trên giường, đang cầm một quyển sách đọc, bàn trà nhỏ trước người bày trà lài, bánh ngọt.

Bên trong ấm áp như mùa xuân, thái hậu mặc trang phục cung đình thiên về tươi đẹp, lông mày nhạt, dung mạo nghiêng thành, tỏ ra càng thêm trẻ tuổi.

Khi nàng buông sách trong tay xuống, bưng chén trà lên chuẩn bị nhấm nháp, đột nhiên phát hiện ngoài cửa có thêm một bóng người, mặc áo bào màu xanh đen, hai bên tóc mai hoa râm, ngũ quan tuấn tú.

“Sao ngươi lại tới đây.”

Trên mặt Thái Hậu không tự giác triển lộ nụ cười.

Ngụy Uyên bình thường sẽ không ở buổi sáng đến cung Phượng Tê, trừ phi là ngày nghỉ.

“Rảnh rỗi không có việc gì!”

Ngụy Uyên đi đến bên giường mềm ngồi xuống, nắm một bàn tay của thái hậu, ôn hòa nói:

“Muốn ở bên ngươi nhiều hơn chút.”

Thái hậu đầu tiên là nhíu nhíu mày, tiếp đó giãn ra, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nhẹ nhàng rúc vào trong lòng hắn, thấp giọng “Ừm” một tiếng.

Hai người ăn ý uống trà, đọc sách, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm một câu, hưởng thụ thời gian yên tĩnh.

Cũng có thể là thời gian cuối cùng.

...

Lôi Châu.

Vật chất máu thịt màu đỏ sậm, tựa như cơn lũ diệt thế, bao phủ mặt đất, núi, sông.

Pháp tướng đen sì của Thần Thù liên tục lui về phía sau, từ lúc ban đầu giao thủ đến nay, hắn và cường giả siêu phàm bên Đại Phụng đã lui gần trăm dặm.

Tuy rất tuyệt vọng, nhưng bọn họ ngăn chặn, chỉ có thể chậm lại tốc độ Phật Đà tằm ăn rỗi Lôi Châu, không làm được ngăn cản.

Nếu không có cường giả nửa bước Võ Thần giúp đỡ, Lôi Châu thất thủ là chuyện sớm hay muộn.

Nếu nhớ không lầm, lui tiếp bảy mươi dặm chính là một tòa thành, dân chúng trong thành không biết rút đi hay chưa, không, không có khả năng mọi người đều rút lui... Lý Diệu Chân đảo qua A Tô La, Khấu Dương Châu liều mạng chiến đấu với Già La Thụ.

Đảo qua đám người Triệu Thủ không ngừng gây trạng thái cho Thần Thù, nhưng bản thân lại bồi hồi ở bên bờ vực cái chết, sẽ bị Lưu Ly Bồ Tát đánh lén bất cứ lúc nào.

Đảo qua Lạc Ngọc Hành liên tiếp mang mục tiêu tập trung Quảng Hiền, lại bị Lưu Ly Bồ Tát lần lượt cứu đi, không thu được gì mà quay về.

Cảm giác lo âu từng chút một từ trong lòng dâng lên, không khỏi nghĩ đến Hứa Thất An ra biển.

Ngươi nhất định phải sống sót nha... Ý niệm của nàng lóe lên, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc truyền đến.

Lý Diệu Chân ý niệm khẽ động, triệu ra mảnh vỡ Địa Thư, mắt đảo qua, tiếp đó đột nhiên biến sắc, bật thốt lên nói:

“Vu Thần giãy thoát phong ấn rồi.”

Thanh âm của nàng không lớn, lại khiến hai bên kịch liệt giao chiến vì thế chậm lại, tiếp đó ăn ý tách ra.

Tiếp theo, A Tô La cả người đẫm máu nhưng nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, Kim Liên đạo trưởng ánh mắt đã hiện ra mỏi mệt, Hằng Viễn cánh tay phải gãy xương, đều lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, xem xét truyền thư.

Nội dung số 4 Sở Nguyên Chẩn truyền thư hiện lên ở mặt gương ngọc thạch.

Lòng thành viên Thiên Địa hội trầm xuống, sắc mặt theo đó ngưng trọng.

Mà vẻ mặt bọn họ, khiến siêu phàm cường giả đám Triệu Thủ Dương Cung trong lòng thấy lạnh đi một nửa.

Chuyện không muốn xảy ra nhất vẫn đã xảy ra.

Vu Thần chọn ở lúc này giãy thoát phong ấn, ở lúc phòng thủ của Trung Nguyên trống rỗng nhất, gã giãy thoát phong ấn của Nho Thánh.