Dịch: lumos

Hứa nhị thúc cảm động một hồi lâu, không uổng công hai mươi năm nay ông ta ở giữa điều đình. Tuy là lão bà ở nhà vẫn không thích chất nhi, nhưng tình cảm giữa mấy đứa nhỏ lại rất tốt đẹp.

Hứa nhị thúc bế tiểu nha đầu từ trong lòng con gái, an ủi: “Ninh Yến đã ra ngoài, chuyện qua rồi con.”

Hứa Linh Nguyệt không tin.

Hứa nhị thúc giải thích đủ kiểu nhưng nàng vẫn bán tín bán nghi. Nàng nhìn sang nhị ca tìm câu trả lời.

Hứa Tân Niên nói một cách hời hợt: “Chỉ là chuyện cỏn con.”

Hứa Linh Nguyệt tin ngay.

Người kiêu ngạo như nhị ca nàng, sẽ không nói dối trong những chuyện quan trọng.

Chu huyện lệnh rất quan tâm đến diễn biến của chuyện này, ông ta lập tức chạy tới khi biết tin từ chỗ tư lại.

“Các ngươi giải quyết Chu công tử bằng cách nào vậy?” Chu huyện lệnh hết sức kinh ngạc lẫn ngờ vực, trừ khi chính Chu công tử muốn bỏ qua thì chuyện mới có thể êm xuôi, nhưng ông ta lại không nghĩ là có khả năng này.

“Ta mời lão sư.” Hứa Tân Niên nói.

Thì ra là vậy… Chu huyện lệnh chợt tỉnh ngộ, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Các đại lão trên triều đình đều xuất thân từ Quốc Tử Giám. Ai cũng biết rằng, Quốc Tử Giám và Thư Viện Vân Lộc rất không ưa nhau.

Dù cho lão sư của Hứa Tân Niên là một vị đại nho, Tôn thượng thư của Hình bộ cũng chẳng thể thả người dễ dàng như thế, mà không có tranh cãi gì. Thể diện của đại nho Thư Viện Vân Lộc vẫn chưa lớn đến mức có thể giải quyết chuyện này một cách nhẹ nhõm như vậy.

“Còn có Mộ Bạch tiên sinh.” Hứa Tân Niên nói xong, tiếp tục bổ sung: “Và thêm bạch y của Ty Thiên Giám.”

“Cái gì?” Chu huyện lệnh cảm thấy kinh hãi, vẻ mặt trở nên dè dặt, thái độ dần nghiêm túc: “Hổ phụ không sinh khuyển tử, thật đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử mà.”

“Chúc mừng Hứa đại nhân, lệnh lang thiên tư thông minh, chẳng những được Thư Viện Vân Lộc coi trọng, mà còn có giao tình qua lại với bạch y của Ty Thiên Giám, tiền đồ không thể hạn lượng. Có một đứa con như thế, thật khiến Chu mỗ ghen tỵ.”

Nhị ca quen biết bạch y của Ty Thiên Giám ư? Hứa Linh Nguyệt lập tức nhìn sang Hứa Tân Niên, cảm giác an toàn dâng lên mạnh mẽ trong lòng.

Với đại đa số phụ nữ, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu, đó chính là hai nơi nương tựa của họ khi chưa kết hôn và khi đã lập gia đình.

Ở nhà thì dựa vào phụ thân, huynh trưởng cũng là một chỗ dựa.

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Mộ Bạch tiên sinh không phải do ta mời tới, đó là do có liên quan đến đại ca. Bạch y Ty Thiên Giám ta cũng không quen, cũng là do đại ca tự mình mời đến.”

Từ khi nào Hứa Ninh Yến quen biết đại nho Lý Mộ Bạch của Thư Viện Vân Lộc vậy? Chuyện này cũng có thể là do Hứa Tân Niên bắc cầu dẫn đường. Nhưng bạch y Ty Thiên Giám thì sao có thể quen biết với một tên tư lại bé bằng hạt vừng như hắn chứ?

Chu huyện lệnh sững sờ, trong đầu toàn là hai chữ “Không thể”.

Hứa Ninh Yến kiếm ăn dưới tay ông ta nhiều năm nay, vẫn luôn là một tên gần như vô hình trầm mặc ít nói. Quan hệ giữa hắn và đồng liêu coi như không tệ, nhưng cũng chưa đến mức móc hết tim gan.

Không có bản lĩnh gì lớn, trừ việc biết đánh nhau.

Đúng là gần đây bỗng nhiên trở nên cơ trí và lém lỉnh, xưng huynh gọi đệ với Vương bộ đầu, nâng cốc nói chuyện vui vẻ với đồng liêu.

Nhưng bất kể thế nào cũng đâu đến mức được đại nho chú ý, được bạch y Ty Thiên Giám kết giao như vậy chứ.

“Nếu là thật thì thân phận và địa vị của Hứa Ninh Yến đã không còn như trước. Dù là mình chắc cũng phải khách khí với hắn một chút… Đợi ngày mai hắn đến điểm danh, mình thăm dò thử, xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.” Chu huyện lệnh nghĩ trong lòng.

Hứa Linh Nguyệt trừng lớn đôi mắt to của mình, không dám tin đây là sự thật.

Nhưng nhờ sự thông minh, nàng lập tức liên tưởng, là do bài thơ kia ư? Đại ca làm cho nhị ca bài thơ đưa tiễn, được đại nho tán thưởng nên mới đáp ứng đến hỗ trợ hòa giải.

Có điều, thần tiên ở Ty Thiên Giám sao lại quen biết với đại ca… Người đại ca này của mình thật là càng ngày càng thần bí.

… …

Hứa Thất An theo Tống Khanh đi dọc hành lang, lỗ thông khí trên vách tường bên phải phát ra từng chùm tia sáng, đem đến ánh sáng cho hành lang.

Quan Tinh Lâu không có cửa sổ, Hứa Thất An cảm thấy hơi tiếc vì không được ngắm cảnh.

Không lâu sau, bọn họ đi vào một căn mật thất. Tống Khanh móc chìa khóa ra mở cửa và thắp nến trong mật thất lên.

Trong mật thất bày đủ món đồ chơi cổ quái, có vài món là cung nỏ binh khí, còn có vài món thì không nhìn ra là thứ đồ vật gì.

Hứa Thất An đi dạo như đi tiệm quần áo, quan sát từng cái một, đột nhiên bị một món đồ nào đó dọa hết hồn.

“Đây là thứ gì?”

Nó là một cái bình lưu ly cực lớn, bên trong có chứa dung dịch, ngâm một sinh vật kỳ quái. Hình dáng của nó giống như mèo nhưng cơ thể lại phủ đầy hoa văn gỗ, thậm chí trên bụng còn có bướu gỗ(*).

*Bướu gỗ: được sinh ra từ những vết dị tật, vết thương trên những cây có tuổi thọ lớn do bị chặt chém, bị gãy, bị sét đánh hoặc do những vết mối mọt sâu trong thân gỗ. Từ đó, nguồn nhựa và dinh dưỡng nuôi cây bị gián đoạn, cản trở và tích tụ tại vết thương đó, dần dà hình thành phần mắt gỗ, bướu gỗ sần sùi trên cây.

Càng kỳ quái hơn chính là nó còn sống, khối bướu gỗ lồi ra kia nhấp nhô nhẹ nhàng như trái tim vậy.

“Đây là một hạng mục thí nghiệm vĩ đại.” Tống Khanh trầm giọng nói: “Bản thể của nó là mèo, ta cố gắng dung hợp nó với cây, để nó có được năng lực chặt đi mọc lại. Thực tế thì ta đã gần như thành công, dù cho ngươi chặt đứt đầu nó, nó cũng sẽ mọc lại trong vòng 3 ngày, chỉ có nhược điểm duy nhất là trái tim.”

“Nhưng ta thất bại ở chỗ, nó hoàn toàn biến thành cây, không động đậy, không biết suy nghĩ, chỉ có thể nuôi trong nước.”

… Mẹ nó, ngươi là ma quỷ ư? Hứa Thất An theo dõi sự biến đổi trong ánh mắt gã.

“Ngươi cảm thấy ý tưởng này của ta thế nào?” Tống Khanh hỏi bằng giọng thăm dò, thấy ánh mắt Hứa Thất An không đúng lắm, gã nhíu mày, có chút thất vọng:

“Ngươi cũng cảm thấy có vấn đề ư?”

Hứa Thất An vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi, lắc đầu: “Chẳng qua là ta thấy ngươi đi lạc hướng. Bởi ta cũng đã suy nghĩ qua phương diện luyện kim thuật này, có điều ta gọi nó là kỹ thuật lai giống.”

Kỹ thuật lai giống… Tống Khanh nghiền ngẫm cụm từ này, ánh mắt ngày càng sáng hơn.

“Chúng ta nên bắt đầu từ những bước nhỏ trước, lai tạo những vật đồng loại. Như là lai tạo 2 cá thể mèo khác loài chẳng hạn, để chúng tạo ra một loài hoàn toàn mới.” Hứa Thất An nói.

“Tạo ra loài khác ư? Sẽ tạo ra loài gì chứ?” Tống Khanh vội hỏi tới.

“Không biết, có thể sẽ là một loài hoàn toàn mới, tốt hơn, hoặc có thể là ngược lại.” Hứa Thất An nói: “Nhưng đây chính là sự hấp dẫn của luyện kim thuật, đúng không?”

“Ngươi vừa mới nói luyện kim thuật, ngươi vừa mới nói đây là luyện kim thuật phải không?” Tống Khanh đột nhiên cực kỳ kích động.

“Sao vậy?” Lòng Hứa Thất An trùng xuống, nghi ngờ mình đã nói sai cái gì đó.

“Ta cho rằng luyện kim thuật không chỉ giới hạn trong những vật không có sự sống, mà còn bao gồm tất cả sinh vật. Vì vậy, ta biến đổi con mèo này, nhưng lão sư lại không đồng ý. Lão sư nói sự sống không nằm trong lĩnh vực luyện kim thuật, còn vì chuyện này mà giam ta lại rất lâu nữa.”

Giám chính đại nhân thật là anh minh mà… Mặt Hứa Thất An hơi sượng, nói: “Phải hay không phải, hãy để thời gian kiểm chứng đi.”

Suy nghĩ một lúc, hắn nói tiếp: “Nếu như ngươi muốn phản bác lại Giám Chính đại nhân, mà không bị giam, ta có một đề nghị.”

“Ngươi nói đi.” Tống Khanh đã xem Hứa Thất An như người đồng đạo.

“Ngươi nên bắt tay từ phương diện thực vật.” Hứa Thất An nói: “Thực vật cũng có sự sống, nhưng tính chất lại giảm đi rất nhiều. Ta đã thấy qua trong luyện kim cổ tịch có một loại luyện kim thuật tình cờ trùng hợp với ý tưởng của ngươi...”

Hắn đột nhiên ngừng lại.

“Ngươi nói tiếp đi mà.” Tống Khanh cảm thấy hết sức bức bối khó chịu, đôi mắt sưng húp trừng lên tròn xoe.

“Tống sư huynh, mấy đồ chơi ở đây thật không tệ.” Hứa Thất An nhắc nhở: “Nguyên tắc bất biến của luyện kim thuật…”

“Ta hiểu rồi, ta sẽ đưa ngươi ba món lễ vật. Với cảnh giới Luyện Tinh cảnh hiện giờ của ngươi, ta cảm thấy chúng sẽ rất phù hợp.” Tống Khanh lập tức hiểu được ý của Hứa Thất An. Gã không phản cảm với nguyên tắc trao đổi đồng giá, thậm chí còn rất tán thưởng.

“Vật liệu làm thành chiếc nỏ này là do trong một lần tình cờ ta đã luyện chế ra. Nó cứng rắn hơn sắt bình thường, độ linh hoạt cũng hơn hẳn, nhưng bởi vì luyện chế khá khó khăn, nên không thể nào sản xuất số lượng lớn. Dây nỏ được làm từ hỗn hợp tơ nhện của nhện độc sáu mắt ở Nam Cương và tơ của tằm bảy màu. Trong tình huống đánh lén, nó có thể phá tan chân khí hộ thể của người luyện võ Luyện Khí cảnh, không bao gồm Luyện Khí cảnh đỉnh phong.”

“Chỗ đáng giá nhất của nó chính là chiếc nỏ quân dụng này được khắc trận pháp. Trận pháp sẽ tăng cường uy lực của mũi tên, tạo nên uy hiếp với cao thủ Luyện Thần cảnh. Nhưng chỉ có thể sử dụng 3 lần, sau đó trận pháp sẽ biến mất.”

Hứa Thất An giật mình: “Đây là pháp khí ư?”