Thẩm thẩm đang hung hăng chặt chém cháu trai mình thì nghe thấy tiếng hô của quản gia, cao giọng nói: "Về thì về, còn muốn ta ra đón hay sao?"

Quản gia gấp đến dậm chân: "Phu nhân, trên người Linh Âm tiểu thư có vết máu, Linh Nguyệt tiểu thư hình như đã khóc. Sắc mặt lão gia và Nhị lang rất khó coi. Đại lang cũng chưa về, chắc chắn xảy ra chuyện gì đó rồi."

Trong phòng vang lên tiếng "lộp bộp” như có đồ vật gì đó bị đụng đổ, tiếp đó là giọng lo lắng của đám nha hoàn lớn tuổi: “Phu nhân…”

“Tránh ra!” Thẩm thẩm nhấc váy lên, phóng ra như bay.

Sắc mặt bà ta vô cùng lo lắng, trên mặt đầy nước mắt, chạy đến sảnh trước thì thấy vẻ trầm trọng của trượng phu đang ôm đứa nhỏ bất tỉnh, suýt nữa thì bà cũng lịm theo.

“Không sao đâu, chỉ là đang ngủ thôi.” Hứa Bình Chí vội trấn an, tiện thể đưa luôn đứa nhỏ cho bà ta:

“Bà đưa nó về phòng ngủ đi.”

Thẩm thẩm ôm chặt đứa nhỏ, rồi quan sát kỹ đứa lớn vài lần mới chịu tin là không có vấn đề gì. Nhưng vẫn chưa chịu đi, vừa khóc vừa hỏi: “Có chuyện gì vậy? Mới ra ngoài có một chút thôi mà.”

Hứa Linh Nguyệt thấy vậy cũng khóc theo.

Hứa Bình Chí thở dài, kể rõ đầu đuôi chuyện xảy ra sáng nay cho thê tử nghe.

Thẩm thẩm nghe thấy Linh Nguyệt bị ác thiếu chọc ghẹo, lập tức mày liễu dựng lên, tức không sao chịu được. Khi nghe đến đoạn Linh Âm suýt bị móng ngựa giày xéo thì sắc mặt trắng bệch, ôm đứa con gái nhỏ chặt hơn, như sợ nó thật sự biến mất vậy.

Lúc biết được, Hứa Thất An đã cứu cả hai đứa con gái, còn vì vậy mà bị thương, thì ngây ngẩn cả người.

Sau đó nghe thấy cháu trai mình bị giải tới Hình bộ, bà ta vội kéo tay trượng phu lại, mặt hoa hoảng hốt: “Ninh Yến… Nó… Nó…”

“Không sao đâu, nó ra ngoài rồi. Chuyện này coi như tạm thời giải quyết.” Hứa Bình Chí vỗ vỗ tay thê tử, an ủi.

“Bà nghĩ xem, nếu lúc đó không có Ninh Yến thì Linh Nguyệt và Linh Âm nguy hiểm ra sao. Tình tình nó có hơi ương bướng nhưng đối xử với người nhà đâu có tệ. Nếu là người khác, liệu có ai liều mạng vì con gái chúng ta như thế?”

“Bà lúc nào cũng nhìn nó không vừa mắt. Cho rằng nó luyện võ tốn nhiều bạc. Cho rằng nuôi nó lớn lên thì nói nó vài câu có làm sao. Cho rằng nó nói chuyện khó nghe, luôn muốn đối đầu với bà.”

“Nhưng bà có bao giờ nghĩ cho nó chưa? Ăn nhờ ở đậu hai mươi mấy năm chắc là dễ chịu lắm sao? Trong lòng nó không thấy buồn ư?”

“Đàn bà đúng là tầm nhìn hạn hẹp, chỉ thích những gì êm tai, không biết nghĩ cho người khác. Cũng may là lần này không có gì nguy hiểm, chứ nếu như Ninh Yến thật sự không trở về được. Bà có chắc là bà sẽ không đau lòng không?”

Hứa Linh Nguyệt càng nghe, nước mắt lại càng chảy ra ào ào, khóc nấc lên từng cơn. Nàng cảm thấy cả đời này phải báo đáp đại ca thật tốt.

“Tôi…” Mũi thẩm thẩm sụt sịt, cúi đầu ôm mặt khóc.

Hứa Tân Niên thấy mẫu thân đó giờ rất hung hăng, nhưng trong mắt lúc này lại tràn ngập ân hận, thì giật mình.

Tuy rằng lúc nào cũng gọi đại ca là “thằng ăn bám” “thằng xui xẻo”, nhưng thật ra mẫu thân dù sao vẫn để đại ca ở trong lòng.

Nói thế nào cũng đã nuôi nấng gần hai chục năm, sao không có tình cảm được kia chứ.

Hứa Bình Chí liếc sang con trai, lại hừ một tiếng: “Nếu đổi thành thằng con của bà đi cùng, nói không chừng ngay cả nó cũng bị người ta ức hiếp luôn đấy chứ.”

Hứa nhị lang: “???”

… …

Thẩm thẩm giao tiểu nha đầu cho nha hoàn chuyên môn trong phủ chăm sóc, sau đó vỗ về trưởng nữ một lúc, rồi mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng.

Bà nhìn một lượt đám nha hoàn lớn tuổi đang may y phục mùa đông, đột nhiên nói: “Lục Nga, giảm đồ của lão gia và Nhị lang một bộ. Đợi Đại lang trở về thì kiếm nó lấy số đo.”

Lục Nga ngẩng đầu kinh ngạc, tưởng mình nghe lầm: “Phu nhân đổi ý rồi ư?”

Thẩm thẩm hừ một tiếng: “Trong mắt ngươi, ta là cái loại thẩm thẩm khắc nghiệt đó hay sao?”

Thì đúng vậy mà… Trong lòng đám nha hoàn lớn tuổi đều nghĩ như thế.

… …

Hứa Thất An rời khỏi Quan Tinh Lâu, thuê một chiếc xe ngựa bên đường, mất một canh giờ mới về được Hứa phủ.

Lúc nấu nước tắm, hắn phát hiện ra vết thương ở eo đã gần khép lại.

Hắn tự bôi một chút kim sáng dược, rồi trở về phòng, mài mực, viết mấy trăm chữ về tri thức hóa học. Sau đó hắn theo thói quen, bắt đầu viết nhật ký.

“Ngày 16 tháng 11, đây là một ngày đáng nhớ. Bởi vì cuối cùng mình cũng quyết định từ bỏ cuộc sống vô vị và tẻ nhạt của kẻ có tiền. Mình cần quyền lực, cần vũ lực. Về chuyện này thì mình có vài ý tưởng:

Thứ nhất: Đổi con đường tu hành sang Nho đạo. Chỉ cần làm hài lòng hai vị đại nho, chắc hẳn bọn họ sẽ ủng hộ mình mạnh mẽ. Tốt hơn nhiều so với việc tự mình mày mò trên con đường luyện võ.

Haizz, người khác xuyên việt thì đều dùng thơ để khoe mẽ, còn mình thì dùng thơ để giao dịch. Chắc mình là ‘người may mắn’ nên khác với mọi người đây.

Thứ hai: Cố gắng hơn chút xíu, dụ dỗ Thải Vi cô nương lên giường. Có Giám Chính đại nhân làm chỗ dựa, cho dù mình không nỗ lực, cuộc sống của mình cũng sẽ trôi qua suôn sẻ.

Thứ ba: Bán một món pháp khí lấy được từ Ty Thiên Giám, đổi lấy cơ hội mở Thiên Môn.

Nhược điểm của cái thứ nhất là lại phải trải qua sự kinh khủng của cuộc sống bị áp đặt thời cấp ba, mà chưa chắc mình có thể đọc sách được. Mình sắp hai mươi tuổi rồi, hơi trễ để đổi con đường tu hành.

Nhược điểm của cái thứ hai là mình sẽ phải vĩnh biệt cuộc sống tam thê thiếp, vĩnh biệt niềm vui đi câu lan nghe hát, hi sinh hơi lớn quá thì phải.

Nhược điểm của cái thứ ba là Luyện Khí cảnh vẫn không chơi lại Hộ bộ Thị Lang. Hơn nữa, không có chỗ dựa, rất khó tiến xa trên con đường luyện võ. Nhị thúc kẹt ở Luyện Khí cảnh đỉnh phong 10 năm chính là ví dụ tốt nhất.

Bây giờ cứ ôm chặt Ty Thiên Giám và Thư Viện Vân Lộc cái đã, sau này có gì tính tiếp. Mình có linh cảm, sóng gió của vụ án thuế ngân sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.”

… …

Hoàng hôn, sảnh trước, Hứa phủ.

Hứa Thất An lại trèo tường sang nhà Nhị thúc kiếm cơm. Ở trong sân sảnh trước, trông thấy Hứa Linh Âm đang lung la lung lay đứng trung bình tấn. Nắm đấm nhỏ của nó trái một quyền, phải một quyền, “hư hư, hơ hơ…” vừa đấm vừa lồng tiếng.

Nó mặc một cái áo khoác màu cánh sen, bọc như bọc bánh trưng, trên đầu cột một búi tóc hình củ tỏi độc quyền của bé gái.

“Muội lên cơn gì đó?” Hứa Thất An đá nhẹ một cái vào cái mông tròn nhỏ của nó.

“Bộp!” Tiểu nha đầu ngã sấp mặt xuống đất.

“Muội đang tập võ nhá.” Hứa Linh Âm bò dậy, chống nạnh, ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo ra, cực kỳ bất mãn với hành vi đánh lén của đại ca, hàng lông mày nhỏ dựng lên: “Đại ca đang khiêu khích muội đó ư?”

Chắc là trải qua chuyện sáng nay, trong tâm hồn bé nhỏ của nó sinh ra bóng đen. Đứa nhỏ năm tuổi này cảm thấy mình nên tập võ.

“Ừ! Đúng đó!” Hứa Thất An nói.

“Cha nói, một điều nhịn chín điều nhục. Cái này gọi là… Tôn… Tôn…”

“Tôn Nghiêm?”

“Ừm! Ừm!” Hứa Linh Âm gật đầu lia lịa, sau đó nhìn đại ca hầm hầm: “Muội muốn khiêu chiến huynh.”

Dứt lời, nó lạch bạch chạy tới, vừa vung vẩy nắm đấm vừa la hét trợ uy.

Hứa Thất An dùng một tay chặn trán nó. Tiểu nha đầu nóng nảy, vừa la ó vừa đánh lung tung quyền.

Nhưng làm cách nào cũng không chạm vào được đại ca.

Nó sốt ruột đến nỗi gương nhỏ nhăn nhúm cả lại.

Hứa Thất An thấy nó phiền phức, đành thương lượng: “Cho muội một cái đùi gà, muội phải đầu hàng.”

“Được ạ.” Quả nhiên Hứa Linh Âm không đánh lung tung quyền nữa, vẻ mặt hớn hở.

“Tôn nghiêm của muội đâu?”

“Đại ca, tôn nghiêm là gì vậy ạ?”

“... Có tiền đồ.”

Hắn dắt tiểu nha đầu vào sảnh, không lâu sau tiệc tối được mở. Bữa tiệc rất phong phú, cứ như ăn tết vậy.

Đám nha hoàn lớn tuổi chẳng biết vô tình hay cố ý mà đặt những món ngon nhất trước mặt Hứa Thất An. Hắn không nhịn được liếc sang thẩm thẩm. Thẩm thẩm mặc một bộ y phục được thuê hoa văn chìm, khuôn mặt tinh tế, một đôi mắt dịu dàng như nước phối hợp với hàng lông mi dày, ẩn chứa vẻ quyến rũ chỉ có phụ nữ lập gia đình mới có, chẳng khác gì một đóa hoa hải đường xinh tươi mơn mởn.

Vẫn phong thái lạnh lùng như thế, cứ như việc hôm nay Hứa Thất An làm chỉ là vụn vặt không đáng kể.

Nhưng nếu như không có sự đồng ý của bà, đám nha hoàn lớn tuổi nào dám ưu ái Hứa Thất An như thế.

Hứa Linh Nguyệt cứ chọc chọc đũa mãi, cuối cùng cũng gom hết can đảm nói: “Ca ca, mẹ đang làm y phục mùa đông cho cả nhà. Lát nữa muội sẽ đo cho huynh. Muội muốn tự tay may cho huynh một bộ.”

Ca ca… Ối mẹ nó… Hứa Thất An cảm thấy cả người mềm nhũn. Muội muội vừa thay một bộ y phục khá lộng lẫy, bên trên thêu đầy hoa sen rực rỡ, khoác một tấm lụa màu vàng nhạt có hoa văn hình mây phức tạp. Nàng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, mặc trang phục diễm lệ như vậy chẳng những không át đi khuôn mặt tinh tế xinh đẹp của nàng, mà còn lộ ra một vẻ hồn nhiên ngây thơ.

“Được… được không vậy…” Da mặt Hứa Linh Nguyệt mỏng, thấy hắn không nói tiếng nào thì cúi đầu đỏ mặt.

Nếu là thằng tồi Bảo Ngọc sẽ trả lời như thế nào nhỉ… Hứa Thất An tự trách mình lúc trước không coi Hồng Lâu Mông nhiều, gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Hứa Linh Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, giao thoa với thẩm thẩm ở bên cạnh.

Hứa Thất An thu lại ánh mắt, nói: “Nhị thúc, Nhị lang, ăn cơm xong đến thư phòng. Con có việc muốn nói với hai người.”

… …

Thư phòng.

Lục Nga mang lên ba chén trà nóng thì cáo lui.

Hứa Thất An nâng chén trà lên thấm giọng, lại than thở về việc thức ăn không có bột ngọt, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.

“Về sự việc chiều nay, hai người cảm thấy thế nào?” Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề, trưng cầu ý kiến của đường đệ và Nhị thúc.

Không phải đã qua rồi à… Vẻ mặt Hứa nhị thúc hơi mờ mịt.

Hứa Tân Niên hơi nhíu mày: “Ý huynh là, Chu công tử đó có khả năng sẽ trả thù ư?”

Đường đường là công tử của Hộ Bộ Thị Lang, bị một tên tư lại bé tí cho một vố đau, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Hứa nhị thúc phẩy phẩy tay: “Không đâu không đâu, nếu là bình thường thì có thể, nhưng hôm nay có đại nho của Thư Viện Vân Lộc và bạch y của Ty Thiên Giám ra mặt. Thúc nghĩ tên họ Chu đó không dám gây thêm sóng gió gì đâu.”

Nói vậy cũng không sai, hợp tình hợp lý.

Nha nội hiếp đáp bách tích chẳng phải là việc gì lạ lùng, nhưng dính đến quan trường hoặc thế lực lớn thì sẽ trở nên khá dè chừng.

Một nửa là do kinh nghiệm lăn lộn, nha nội có hống hách đến cỡ nào cũng biết nước kinh thành rất sâu. Nửa kia là do được cha chú cảnh báo.

Hứa Tân Niên lắc đầu: “Cha, đại ca đã nói như vậy, chắc là có lý do.”

Y nhìn sang Hứa Thất An.

Hứa Thất An trầm giọng nói: “Hôm qua con vừa mới biết được một tin từ Ty Thiên Giám. Kẻ đứng đằng sau vụ án thuế ngân là Chu Thị Lang.”