" IM LẶNG!!!"

Tiếng hét vang vọng cả khu rừng, đến nỗi muông thú phải giật mình, cây phải rung chuyển ( phóng đại thôi nhé ae). Mục Thiên xanh mặt, cúi hầm mặt xuống, nhẹ nhàng bước đi. Cô nương dẫn Mục Thiên đi cả nửa ngày trời nhưng chưa thấy đến Lạc Thành, Mục Thiên mồ hôi nhễ nhại, thở dốc hỏi cô nương phía trước vẫn chưa dừng bước:

" Bao lâu nữa mới tới vậy cô nương! Mệt chết ta rồi này!"

Cô nương vẫn bước tiếp, chỉ nghe tiếng nói vang vọng về phía sau:

" Nói nhiều! Khi nào đến thì tự khắc ngươi sẽ biết! Không cần hỏi nhiều!"

Mục Thiên nghe xong câu trả lời mà ngán ngẩm, lầm bầm:

" Trả lời như vậy, đừng trả lời còn hơn! XÌ! Đúng là khó ưa!"

Dứt lời, phía trước, cô nương bỗng chợt dừng bước, xoay đầu nhìn Mục Thiên, cặp mắt đầy Sát Khí, nhấn mạnh từng chữ:

" NGƯƠI NÓI GÌ?"

Mục Thiên nhìn cô nương, bất giác ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh tuôn ra liên hồi. Mục Thiên lắp bắp:

" Không...có.....nói......gì...cả....hết.....á"

Cô nương nhìn vẻ mặt sợ sệt của Mục Thiên, không nhịn nổi mà bật cười, sau đó liền quay ngoắt đi, tiếp tục bước:

" Nhanh đi nào! Trời gần tối rồi! Chúng ta cần tìm chỗ nghỉ ngơi!"

Mục Thiên ở phía sau, mồ hôi lạnh vẫn chưa ngừng tuôn, chờ cô gái đi khá xa mới đứng dậy, nói nhỏ:

" Vãi! May tè ra quần! Đúng là...Lòng dạ đàn bà sắc hơn lưỡi kiếm"

Sau đó nhìn lên, thấy cô gái đã khuất bóng mới la lên:

" ẤY! Đợi ta!"

Trời trở tối, lúc con người nghỉ ngơi, chính là lúc phần tối trỗi dậy, những con yêu thú bắt đầu hoạt động. Những thợ săn ban ngày đi săn yêu thú,, vào ban đêm sẽ....BỊ SĂN ngược trở lại. Đây chính là Luật Rừng

Lúc này, Mục Thiên và cô gái cuối cùng đã tìm được một chỗ để nghỉ ngơi, cô gái lại bên một tảng đá duổi thẳng lưng ngồi xuống, nói với Mục Thiên đang ngồi ở phía đối diện:

" Cậu đi kiếm củi về nhen lửa"

Mục Thiên chẳng hiểu mô tê gì nhưng cũng đành làm theo. Cô gái từ đầu chí cuối chỉ ngồi yên khoa chân múa tay:

" Cậu kiếm thức ăn

Cậu dựng lều

Cậu nướng lên

Cậu ở đây

Cậu lại chỗ kia..."

Cuối cùng cô nương cũng cho Mục Thiên nghỉ ngơi, mới ngồi xuống định chén con gà rừng mới bắt trước đó thì phát hiện trước mắt mình chỉ còn lại khung xương, đến cả cái bồ câu gà cũng chẳng còn, Mục Thiên nhìn cô nương đang ngồi đối diện, không nhịn đượn mà mắng thầm:

" Đệch! Con gái gì mà như ăn như heo! HuHu! Con gà quay của tôi!"

Cô nương nhìn Mục Thiên đang ngắm nghía thành quả của mình mà hãnh diện nói:

" Sao? Ngưỡng mộ không? Sạch sẽ không chút tì vết đúng không? Ha Ha"

Mục Thiên nghe xong, mà mặt mày trắng bệch, nếu có chiếc lỗ nào quanh đây chắc Mục Thiên đội lỗ luôn mất. Cô nương cười cười nhìn Mục Thiên, sau đó bước về lều mà Mục Thiên đã dựng sẵn, ngáp dài một tiếng:

" Cậu đứng đó canh cho tôi một lát! Nếu có yêu thú thì thức tôi dậy! Đừng làm chuyện bậy bạ không đừng hòng sống sót!"

Cô nương đặt lưng xuống ngủ, chỉ mất 0.99 giây, tiếng gáy đã vang vọng. Mục Thiên nhìn cô nương đang nằm ngủ, lòng không khỏi oán thán:

" Mịa thằng nào tốt đưa con này đến " hộ tống" tao vậy! Đem nó đi dùm cái!"

Mục Thiên khẽ lắc đầu, nhảy lên câ cổ thụ gần đó, nhìn lên bầu trời, ánh trăng chiếu rọi qua kẽ lá, lọt vào mắt của Mục Thiên. Hình ảnh ánh trăng như người phụ thân đã bị sát hại của y, Mục Thiên không khỏi xót xa, nước mắt không biết tự bao giờ đã lăn dài trên hai hàng má. Càng nghĩ về phụ thân bao nhiêu, Mục Thiên lại càng căm ghét Mục Lăng bấy nhiếu, vô vàn câu hỏi hiện lên trong đầu y.

."Tại sao Mục Lăng phải ra tay giết hại phụ thân mình?".

." Tại sao Mục Lăng không đích thân ra tay mà lại phải sai sát thủ làm việc này".

." Rốt cuộc tên sát thủ đó là ai?".

Những câu hỏi vẫn tồn tại trong tâm trí, không thể nào tìm được lời giải đáp. Thời gian trôi qua vẫn đều đặn, chẳng mấy chốc, mặt trời đã dần ló rạng, từng tia nắng len lỏi chiếu rọi xóa tan sương đêm. Mục Thiên từ trên cây nhảy xuống, dập đống lửa tàn.

" Oáp! Ngươi dậy rồi à!"

Mục Thiên cười, khẽ nói thầm:

" Có ngủ đâu dậy! Không phải vì canh cho cô sao?"

Cô gái vươn vai, nhìn ánh bình minh:

" Ái chà! Bình minh đẹp quá ta"

Chỉnh chuốt tóc tai, Vuốt ve trang phục, sau đó cô gái liền bước đi về phía trước:

" Nào! Đi thôi!"

Mục Thiên cũng lắc đầu thất vọng, bước theo sau.

Hai canh giờ sau, ánh nắng đã trở nên gay gắt hơn, cả Mục Thiên và cô gái cũng đã thấm mệt, bỗng nhiên cô gái phía trước reo lên:

" Kia rồi! Đến nơi rồi!"

Mục Thiên giương mắt nhìn phía trước, tòa thành rộng lớn, đồ sộ, sừng sững nằm giữa khu rừng bát ngát, Mục Thiên ánh mắt đã có phần mững rỡ, ngắm tòa thành trước mắt, thầm nghĩ:

" Đây rồi! Điểm đến thứ hai của Vô Thiên ta - LẠC THÀNH"

lưu ý: Vô Thiên là biệt danh của main thui nhé, như Độc Cô Cầu Bại ấy, còn tên khai sinh của main là Mục Thiên nhé, còn nếu ai không hỉu thì cứ cho là NV9 tên đầy đủ là Mục Vô Thiên. Còn có thắc mắc thì xin đạo hữu cứ hỏi, t sẽ trả lời hết