Q1 – CHƯƠNG 158: QUẦN TỌA ĐÀM HỘI


Dịch giả: Luna Wong


“Phát thệ này, nếu là thật, ngươi nói ngươi gả qua đó trong lòng có e ngại hay không. Hơn nữa, Đỗ Cửu Ngôn tình thâm nghĩa trọng nhớ mãi không quên vong thê, tương lai có tốt với ngươi không?”


“Thứ nhì, nếu là thề độc, nếu linh nghiệm thật, ngươi làm sao bây giờ?”


“Còn có, củ cải nhỏ mới mấy tuổi, vì sao hắn biết chuyện này, là Đỗ Cửu Ngôn để hắn đến uyển chuyển nói cho ngươi biết, hắn không ý định này với ngươi, cho ngươi chết sớm chết tâm một chút.” Lộ phu nhân nói: “Đầu óc ngươi một chút cũng không động sao?”


Cái trán của Lộ Diệu bị chỉ đau, ẩn núp nói: “Nương, ngươi thế nào kéo ra được nhiều chuyện như vậy.”


“Ngươi thu tâm tư mau lên. Đỗ Cửu Ngôn mặc dù tốt, nhưng cho dù tốt cũng vô dụng, tâm tư không có trên người ngươi. Ta thấy, hắn căn bản vô tâm tư với thành thân.” Lộ phu nhân nói: “Ngươi thấy hắn đi gần với nữ nhân nào?”


“Nếu người không thu tâm tư, chưa chừng ngày nào đó đến bằng hữu của hắn đều không làm được. Như vậy có ý nghĩa gì?” Lộ phu nhân nói.


Lộ Diệu ngẫm lại cũng đúng, Đỗ Cửu Ngôn mỗi lần đều ẩn núp nữ nhân, cho tới bây giờ chừa từng thấy hắn nhìn nữ nhân mấy lần.


“Người đừng nói nữa…” Lộ Diệu ủ rũ cúi đầu nói: “Ta quay về đi ngủ.”


Dứt lời, tựu ủ rũ cúi đầu đi.


Củ cải nhỏ hát điệu hát dân gian đứng ở cửa chờ xe ngựa, vừa sờ soạng một viên hoa quế đường trong bao phục nhét vào trong miệng, cha hắn không để cho hắn ăn kẹo, nói ăn kẹo nhiều sẽ đần.


Nhưng hắn đã rất thông minh, hơi chút đần, cha hắn có thể sẽ cao hứng chút.


“Đại kiều, tiểu kiều, tảo kiều, kiều trong hố xí!” Bỗng nhiên, một đám tiểu hài tử bảy tám tuổi từ ngõ hẻm chạy đến, bốn năm người vây bắt đuổi theo một người, người phía trước cũng là bảy tám tuổi, mặc sạch sẽ rất thể diện, hình dạng thật đẹp mắt, thế nhưng đóa đóa thiểm thiểm, không dám nhìn mấu hài tử phía sau.


“Hố kiều, ngươi ngồi xổm xuống để ta đạp phân a.” Một tiểu hài tử lớn tuổi nói: “Bất quá ngươi cũng không sạch sẽ như cầu đá trong hố phân nha ta.”



Những đứa trẻ cười, một người nói: “Thối kiều, tỷ tỷ ngươi ngủ với người khác kiếm tiền, có phải ngươi cũng cùng ngủ hay không a?”


Phó Kiều phảng phất không có nghe được, vẫn chạy về phía trước.


“Ngươi đừng chạy a, ngươi tiện chủng này.” Một đại hài tử hô: “Tiện chủng trời sinh đã tiện!”


Mấy hài tử cười ha ha đuổi theo, bỗng nhiên, củ cải nhỏ nhảy ra trước, ngăn mấy người đuổi theo đại hài tử, cười hì hì nói: “Các ca ca, ăn kẹo không?”


“Cho chúng ta ăn?” Bọn nhỏ vừa nhìn có người cho kẹo, nhất thời lại gần, cướp kẹo của củ cải nhỏ bỏ chạy về trong ngõ hẻm, củ cải nhỏ vỗ vỗ tay rỗng, thở dài nói: “Cha ta nói rất đúng, có người chính là trời sinh không đòi hỉ!”


So sánh, hắn thực sự là rất khả ái a.


Củ cải nhỏ nghĩ, vừa quay đầu thấy Phó Kiều đứng ở đầu ngõ, hắn không nói chuyện chỉ nhìn củ cải nhỏ.


“Bọn họ đi rồi, ngươi không sao rồi.” Củ cải nhỏ nói: “Ngươi cũng muốn ăn kẹo sao, ta còn rất nhiều.”


Phó Kiều đứng ở đàng xa bất động, lại nhìn thoáng qua trong ngõ hẻm.


“Cho ngươi kẹo.” Củ cải nhỏ đưa kẹo cho Phó Kiều, bà tử của Lộ gia sợ hết hồn, vội kéo hắn lại, nói: “Đỗ công tử, hắn như thế chúng ta không thể chơi với hắn, người quý giá, sẽ bị hắn làm dơ.”


Củ cải nhỏ ngưng mi, không đợi nói, Phó Kiều chạy đi.


Bookwaves.com.vn

“Chúng ta đi.” Bà tử rất sợ củ cải nhỏ có một sơ xuất, vội thả hắn lên xe ngựa, củ cải nhỏ ghé vào trước cửa sổ, theo xe ngựa đi chậm, liền thấy Phó Kiều ủ rũ cúi đầu đi ven đường, củ cải nhỏ tò mò hỏi bà tử trong xe, “Hắn. . . Vì sao không sạch sẽ?”


“Nô tỳ cũng không biết.” Bà tử ha hả cười, không dám nói mấy chuyện dơ bẩn với củ cải nhỏ, “Tiểu công tử người đừng hỏi, phản chính người này có tốt có xấu, có sạch sẽ như tiểu công tử, thì cũng có bẩn. Người làm người sạch sẽ a, cũng không thể ở cùng chỗ với người bẩn được.”


Củ cải nhỏ ồ một tiếng, không hỏi lại.



Đỗ Cửu Ngôn cất chủy thủ, thả bột phấn thảo đầu ô trong ống tay áo, chắp tay sau đít lảo đảo đi huyện nha, Oa Tử vừa lúc xuất môn, thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, “Đỗ tiên sinh, người cũng tới?”


Lưu huyện lệnh chẳng biết nguyên nhân gì, đột nhiên mời các vị tiên sinh Tây Nam đến nói chuyện, Oa Tử không nghĩ tới, Đỗ Cửu Ngôn cũng được mời tới.


Đỗ Cửu Ngôn thở dài nói: “Đại nhân cho mời, không không dám đến a.”


Oa Tử nhìn bên trong một chút, thấp giọng nói: “Tam gia và Bả Tử ca cũng không ở, ngươi đi một mình được không, bằng không ta đưa ngươi đi.”


“Không cần, ngày hôm nay tâm tình ta không tệ, sẽ không cãi nhau với Lưu huyện lệnh.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói.


Oa Tử gật đầu, “Vậy người cẩn thận một chút, vài tiên sinh Tây Nam đến rồi. Đến lúc đó phỏng chừng sẽ có cãi vả.”


“Đa tạ nhắc nhở, ta đi.” Đỗ Cửu Ngôn đi yến hội thất ở hậu nha, quả nhiên liền thấy Tiết Nhiên và đại tiên sinh của ba tổ khác của Tây Nam, Lưu Công Tể tổ chữ giáp, Trịnh Nhân tổ chữ ất và Vương Đàm Linh tổ chữ đinh. Lưu huyện lệnh ngồi ở giữa, cười ha hả bưng trà nói chuyện với mọi người, bầu không khí rất hữu hảo.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Lưu huyện lệnh, chân to thật dài của hắn gác trên thanh để chân, dáng người thẳng, thường thường sờ râu dê núi dài.


Đây không phải là thủ hạ của Quế vương, đây là Quế vương.


Là đức hạnh này của hắn, chớ nói dán mặt nạ da người, chính là xé luôn mặt mình, nàng cũng có thể nhận ra.


“Aha!” Đỗ Cửu Ngôn kéo cái ghế tiến đến, “Hôm nay thật là nhiệt náo a, Đỗ mỗ đến muộn, thất lễ thất lễ!”


Mọi người liền thấy, Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách tiến đến, phía sau kéo một cái ghế, cái ghế mài trên mặt đất, phát sinh thanh âm chói tai.


Tiết Nhiên ghét quay đầu đi chỗ khác, giao lưu đường nhìn với các vị đồng môn, bọn họ đột nhiên thu được thiệp mời rất mạc danh kỳ diệu, sau khi tới, càng thêm mạc danh kỳ diệu, càng làm bọn hắn không có nghĩ tới là, Lưu huyện lệnh lại còn thỉnh Đỗ Cửu Ngôn.

Lưu huyện lệnh đây là ý gì?



Không phải là mới vừa rồi thiếu chút nữa đánh nhau với Đỗ Cửu Ngôn sao. Vì sao bây giờ còn mời cả hắn?


Còn có, Đỗ Cửu Ngôn thật sự là để người chán ghét, đời này của bọn họ chưa thấy qua người không có quy củ như vậy, không nói thể diện như vậy.


Tiểu nhi vô sỉ này, cư nhiên tự xách ghế đến dự tiệc, thực sự là không biết xấu hổ.


“Đúng vậy, ta sợ chỗ đại nhân không có ghế ngồi, ta đây đứng mệt.” Đỗ Cửu Ngôn kéo cái ghế, đi tới đối diện Tiết Nhiên, đặt ở vị trí thứ nhất, ngồi xuống. “Nói chuyện gì, tiếp tục nói a.”


Nàng bên ngoài viện liền đoán được, lấy đức hạnh này của Quế vương, nếu mời người của Tây Nam đến, nhất định sẽ làm khó dễ nàng, hạ thể diện của nàng.


Nên, phòng hoạn khi chưa xảy ra, trước khi nàng tiến viện tử thuận lợi kéo một cái ghế ở sát vách.


Bookwaves.com.vn

“Ngươi trước đừng ngồi, đây đều là tiền bối của ngươi!” Quế vương chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, gương mặt ghét bỏ.


Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Đại nhân, bọn họ cũng là tiền bối của người. Mấy vị tiên sinh này đều là xuất thân tiến sĩ, thậm chí Lưu tiên sinh còn là thám hoa lang năm đó, luận về bối phận, cũng là tiền bối của người.”


“Ta làm quan, bọn họ hành nghề, đương nhiên cao thấp bất đồng.” Quế vương nhìn chằm chằm nàng nói: “Người đến, lấy ghế cho Đỗ tiên sinh.”


Cố Thanh Sơn dán mặt nạ da người dời một cái ghế thật thấp thật nhỏ đến, để ở cửa.

Liền nhìn giống bà tử giữ cửa.


Tiết Nhiên cúi đầu uống trà, đột nhiên cảm giác được rất hả dạ. Tuy rằng Lưu huyện lệnh làm quan không đáng tin cậy, thế nhưng thủ đoạn gọn gàng dứt khoát, thật đúng là để người thoải mái a.


Người như Đỗ Cửu Ngôn vậy, nên để người như Lưu huyện lệnh chỉnh.


Cho nên, ác nhân tự có ác nhân trị, đây là đúng.


Xem Đỗ Cửu Ngôn còn hình dạng vênh váo tự đắc, cao cao tại thượng thế nào.


Không chỉ hắn, Vương Đàm Linh cũng là nhịn không được câu khóe miệng, thật sự là. . .quá buồn cười. Tại sao Lưu huyện lệnh có thể như vậy, lẽ nào cũng là bởi vì không điều, cho nên nhiều năm như vậy mới không có tiếng tăm gì?


Mọi người nhịn không được lấy dư quang của khóe mắt quét Đỗ Cửu Ngôn, muốn biết nàng rốt cuộc làm sao đáp Lưu huyện lệnh.



Ngồi, chính là chuyện mất mặt, không ngồi, Lưu huyện lệnh mất mặt, đến lúc đó làm khó dễ càng nhiều hơn.


Một huyện lệnh muốn làm khó dễ tụng sư, vậy thì thật là dễ dàng. Không nói cái khác, ở công đường cho ngươi ít nói mấy câu, tụng án ngươi không có cơ hội thắng.


Đỗ Cửu Ngôn đứng lên, kéo cái ghế lọc cọc. . .tự mang ra cửa, nàng bày cái ghế ra, trước mắt bao người, tự kéo tiểu mã trát(小马扎 mọi người tự tra hình xem nha) gác ở trên tay vịn ghế, sau đó nàng leo lên,m tứ bình bát ổn ngồi ở trên tiểu mã trát.


Từ bên ngoài xem, Đỗ Cửu Ngôn ngồi rất cao, chỉa vào cửa chính, ngồi như phật tượng, cao độ, vượt qua mọi người trong phòng.


Từ bên trong, nàng lộ ra biểu tình mặt mũi hiền lành, như phổ độ chúng sinh, cư cao lâm hạ nhìn mọi người.


“Khụ khụ. . .” Bốn vị tiên sinh Tây Nam, Trịnh Nhân vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc với Đỗ Cửu Ngôn, hắn nhịn không được cười.


Đầu lông mày của Tiết Nhiên khóa chặt, thành một đường.


“Ngươi làm gì.” Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn ngồi đối diện hắn, cao hơn hắn hơn nửa đoạn, chỉa về phía nàng, “Ta bảo ngươi ngồi mã trát, ngươi cố ý đối nghịch với ta có phải hay không?”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, nói: “Đúng vậy, ta ngồi mã trát rồi.” Lúc nói chuyện, vỗ vỗ mã trát dưới mông.


Năm người ở đây, không một người nhìn nàng thuận mắt, đều đang chờ nàng xấu mặt. . . Nếu là như vậy, nàng cũng không cố kỵ, muốn lăn qua lăn lại thế nào, nhìn nàng không vừa mắt thì một mình đấu.


Về phần Quế vương, vậy thì càng không cần lo lắng, nếu hắn dám động thủ với nàng trước đại chúng, nàng dám kéo da mặt hắn xuống, xem hắn làm sao ly khai Thiệu Dương thành.


“Xuống đây.” Quế vương nói.


Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Đại nhân có việc thì nói đi, ta đây ngồi rất tốt, khó có được ở phía trên, thể xác và tinh thần rất thoải mái.”


Đợi lát nữa thu thập ngươi! Quế vương tức giận nhấp một ngụm trà, quay đầu nhìn Tiết Nhiên, mở miệng nói: “Nghe nói cuộc thi tụng sư năm nay, một mình hắn tiêu diệt hết học sinh của ngươi?”


—— lời nói ngoài ——


Hôm nay, khụ khụ. . . Quế vương sân nhà.