Q1 – CHƯƠNG 181: THỊT CƠ BẮP A


Dịch giả: Luna Wong


“Nói là vụ án này?” Tiết Nhiên hôm nay không đi, nên sau khi Lưu Vanh Cần trở về, hắn tìm ra hồ sơ sáu năm trước, ngưng mi nói: “Không dùng chứng cứ phủ định?”


Lưu Vanh Cần trả lời: “Hắn có chứng từ của hạ nhân Nghiêm phủ cùng với nhi tức Nghiêm Trí.” Lúc nói chuyện, lại nói: “Án này mặc dù không có lập án, vừa không có tấu lên phúc tra, trên có trình tự trên có không thích hợp. Nhưng án kiện không có bất cứ vấn đề gì.”


“Bất quá, trình tự là nha môn đi, không có quan hệ gì với hắn. Nếu Lưu đại nhân cảm thấy không có vấn đề, như vậy thì hết thảy đều là được phép.”


Lưu Vanh Cần nói xong đứng dậy đi ra ngoài.


Đầu lông mày của Tiết Nhiên chăm chú nhíu lại, ném hồ sơ sang một bên, Lục Trán bưng nước trà mới pha lên, cười nói: “Sư huynh xin bớt giận, không đáng tức giận.”


Tiết Nhiên cau mày, nói: “Một án tử tiếp án tử, hiện tại danh tiếng của hắn càng mạnh.”


“Một mình hắn đơn đả độc đấu, có thành đại khí gì. Tây Nam trăm năm há là một người có thể rung chuyển.” Lục Trán lại cười nói.


Tiết Nhiên như trước khó tiêu phiền muộn trong lòng, thậm chí mơ hồ lo lắng.





Đỗ Cửu Ngôn lại uống nửa vò rượu, ăn hai phần đồ nướng, lúc nhìn lão bản tiệm đồ nướng, một biến thành hai người.


Nàng ngưng mi, lắc đầu, nói: “Không phải nói rượu không say, thế nào ta uống choáng thế.”


“Người đây…” Lão bản qua đây, dở khóc dở cười, “Đỗ tiên sinh, ngươi uống quá nhiều rồi, hai vò, đổi là ai cũng sẽ say.”


Đỗ Cửu Ngôn thở dài, đặt bạc lên bàn, lảo đảo đứng dậy, “Bất quá rượu này quả thực rất ngon, hôm nào ta đến, lại chia cho ta uống chút.”


“Người nghỉ một lát tỉnh rượu mới đi.” Lão bản đỡ nàng ngồi xuống, “Rượu còn rất nhiều, người muốn uống tùy thời đến đều có.”


Đỗ Cửu Ngôn có chút đi bất ổn, được lão bản đỡ ngồi xuống một cái bàn, lại tìm khăn đắp cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn lệch qua ghế mê ngủ gật.


Không biết qua bao lâu, chợt nghe đã có thanh âm quen thuộc, vừa nói chuyện vừa đi tới, “Đi mấy nhà rồi, vẫn là bên này ăn ngon.” Lại nói: “Lão bản, cho mười phần đồ nướng.”


“Được.” Lão bản làm đồ nướng, lại nhịn không được nhìn thoáng qua người thiếu niên ngồi ở trước bàn, thấp giọng nói với lão bản nương: “Ngươi xem một chút, thiếu niên này thật là đẹp mắt a.”


Lão bản nương gật đầu, nói: “Là đẹp, vóc dáng lại cao, ngươi xem chân hắn kìa, thật đúng là dài a.”



Dứt lời, vừa vặn chân dài thiếu niên duỗi một cái, đầu lông mày đắc ý.


“Gia!” Cố Thanh Sơn ghé vào bên tai Quế vương, thấp giọng nói: “Người xem bên kia.”


Quế vương thu hồi đùi, nhìn vào trong, nhất thời nhãn tình sáng lên, đứng dậy sải bước lớn đi qua, chắp tay khom lưng nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn đang ngủ.


“Thanh thiên bạch nhật uống say?” Quế vương dùng chân đá chân của Đỗ Cửu Ngôn, “Điêu heo, tỉnh tỉnh!”


Đỗ Cửu Ngôn ninh ninh đầu lông mày, miễn cưỡng tĩnh mắt, đảo qua hắn, nói: “Cách xa ta ra, không thôi nôn đầy người ngươi!”


Dứt lời, lại ngủ.


“Hắc!” Quế vương hắc hắc dùng chân câu ghế qua đây, ngồi ở đối diện Đỗ Cửu Ngôn, mắt lé liếc nhìn nàng… Lông mi còn thật thanh tú, đuôi mắt rất dài hơi nhếch lên, lông mi như cánh chim dán trên mặt, mũi cũng không sai, cao thẳng khéo léo, miệng chu, khóe môi nhếch lên khóe môi nhếch lên dáng tươi cười.


Tiểu tử này…lớn lên thế này? Hắn còn chưa từng nhìn kỹ.


Bookwaves.com.vn

“Ẻo lả!” Quế vương vỗ bàn một cái, hô: “Đỗ Cửu Ngôn, ta có lời muốn nói với ngươi, tỉnh tỉnh.”


Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra lại quét hắn một mắt, “Ta hiện tại không rảnh nói chuyện với ngươi, cách xa ta một chút.” Lúc nói chuyện nàng chống trán ngồi lên, mị mắt nhìn hắn, “Ngươi không nên không đi, ta liền gọi người a!”


Cư nhiên lại dùng mặt thật lắc lư qua đây.


“Đi, đi.” Quế vương ném chăn của nàng đang đắp sang bên, đi bắt bả vai nàng. Đỗ Cửu Ngôn vỗ tay hắn, “Ngươi là có bao nhiêu rảnh rỗi, ta nghỉ một lát liên quan gì đến ngươi?”


Quế vương cả giận nói: “Ngươi một thân mùi rượu, ảnh hưởng khẩu vị của ta!”


Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng hắn, đứng dậy chuẩn bị đi, Quế vương thấy nàng đi lao lực, đưa tay đi bắt bả vai nàng, Đỗ Cửu Ngôn phản ứng rất nhanh, một quyền chém ra, Quế vương tránh ra nhưng không đứng vững, tay để ở ngực của nàng, chòm ra trước nằm úp sấp, đè Đỗ Cửu Ngôn trên tường.


Đỗ Cửu Ngôn như búp bê tranh tết, bị người nào đó ấn ngực, dính trên tường, nàng mở mắt ra, mặt không thay đổi nhìn Quế vương.


Quế vương nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc, “Yêu! Không nhìn ra a, trước ngực còn thật sự có cơ, chính là có chút mềm.” Quế vương, lại ấn hai cái.


Đỗ Cửu Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn, “Đố kị ta thịt nhiều?”


“Đó cũng không phải.” Quế vương buông tay ra, bỉu môi nói: “Chính là không nghĩ tới.” Lúc nói chuyện, cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, lấy tay ấn ấn.


“Không rắn chắc bằng ta, quá mềm không được.” Hắn nói, chợt nghe sau tai kéo tới một trận gió, hắn ngẩn ra…


Phanh!



Cái ót đau xót, hắn quay đầu, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn lắc lắc cái ghế trong tay, “Ngươi cũng không tệ, cái ót có thịt.”


“Điêu…” Quế vương trước mắt tối sầm, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương ba bước thành hai bước tiếp nhận Quế vương.


Đỗ Cửu Ngôn thả ghế vỗ tay một cái, lảo đảo tiến lên đây, đá Quế vương một cước, chắp tay đi ra ngoài, vừa đi vừa lầu bầu…


Cố Thanh Sơn và Hàn Đương liếc nhau, lại nhìn Quế vương té xỉu, tép tép miệng, Hàn Đương hỏi: “Cần…cần báo thù không?”


“Vẫn là chờ gia tỉnh lại mới nói.” Cố Thanh Sơn cõng Quế vương, Hàn Đương nói với lão bản: “Đồ nướng xong chưa? Ta mang đi.”


Lão bản đều hách đến bối rối, gật đầu nói: “Xong, xong rồi.”


Quế vương hôn mê ngủ thẳng sáng ngày thứ hai mới tỉnh, tay giật giật, hư không bắt một trảo, Cố Thanh Sơn nói: “Gia, đau đầu sao, có muốn gọi đại phu đến xem hay không?”


“Ta đều tỉnh dậy ngươi mới thỉnh đại phu?” Quế vương ngạc nhiên nhìn hắn, “Ra ngoài, thấy ngươi đầu càng đau.”


Cố Thanh Sơn ủ rũ ra ngoài.


Quế vương xoa cái ót ngồi dậy, lạnh buốt nói: “Chờ cho gia, gia không chơi đùa ngươi khóc kêu cha gọi mẹ thì thôi!”


“Gia!” Cố Thanh Sơn đẩy ra một cái khe cửa, “Cái kia… Có người cầu kiến.”


Quế vương cả giận nói: “Ai cầu kiến, nói ta không rảnh.”


“Là Đỗ tiểu công tử.” Cố Thanh Sơn nói.


Đỗ tiểu công tử? Quế vương cọ một chút đứng dậy, nói: “Để hắn tiến đến. Nhóc con, lại còn dám đến gặp ta, gạt ta ba mươi lượng ngày hôm nay ta phải để hắn nôn ra.”


Quế vương sửa sang lại y phục, ngồi ở sau án thư, chờ củ cải nhỏ.


Một hồi, chỉ thấy một tiểu hài tử chỉ tới trên đầu gối, mặc một bộ đoản quái xanh ngọc, bạch bạch nộn nộn chậm rãi bò lên cầu thang, nghễnh đầu đi tới, hướng về phía hắn chắp tay, “Đỗ Hồng Lân khấu kiến vương gia.”


“Tiểu hài tử.” Quế vương gõ bàn một cái nói, hung tợn nói: “Ngươi ăn gan báo, lại còn dám một mình tới gặp ta?”


Củ cải nhỏ chắp tay, nãi thanh nãi khí quy củ nói: “Vương gia, người là yêu quái ăn thịt người sao?”


“Cái gì yêu quái ăn thịt người? Bổn vương dung mạo như thiên tiên, ngươi thấy qua yêu quái xinh đẹp như ta chưa?” Quế vương nói.



Củ cải nhỏ ồ một tiếng, nói: “Người không phải yêu quái, ta tại sao phảu ăn gan báo mới tới gặp người, đúng không?”


Hắn nhất phó hình dạng đàm phán, rất chính kinh.


Quế vương ngưng mi nhìn hắn, “Đừng quanh co với ta, ngươi tới làm gì, đưa ta ba mươi lượng?”


Bookwaves.com.vn

“Chuyện quá khứ không nên nhắc lại a, nói xong ta rất xấu hổ, vương gia người lúng túng hơn a.” Củ cải nhỏ nói: “Ta đến, là tới thay ta cha đòi tiền. Cha ta mặt mũi mỏng, ngại nhìn chằm chằm vương gia người, lại sợ vương gia người mất mặt.”


Quế vương quát dẹp đường: “Đòi tiền gì, hắn thua ta, nên là hắn trả tiền cho ta mới phải.”


“Vương gia.” Củ cải nhỏ đặng đặng đi tới bên người Quế vương, tay nhỏ đặt sau lưng, nghiêm trang nói: “Án tử, là người tra sao?”


Quế vương nói: “Ta tra xét a.”


“Không phải. Đầu mối đều là cha ta tìm, chỗ mấu chốt cũng là cha ta phát hiện. Quan trọng nhất, khi vương gia người ở công đường bị người nói lúng túng không trả lời được, cũng là cha ta lên giải vây.”


“Tụng án này, không có cha ta, người là không thắng được.” Củ cải nhỏ nhìn hắn, nói: “Vương gia, người lớn lên đẹp mắt như vậy, lại là vương gia là cao quý còn là quân tử, nói phải giữ lời nga.”


Nói xong, vươn tay nhỏ bé nộn nộn, “Vương gia, nếu như người đem tiền cho ta, ta còn có thể nói người biết một nhược điểm mà cha ta không cho người khác biết.”


“Vì tiền, bán đứng lão tử của mình?” Quế vương hắc hắc một tiếng, “Nhóc con, ngươi rất không chân chính a.”


Củ cải nhỏ nói: “Đây không trọng yếu. Quan trọng là vương gia người có muốn thắng cha ta không. Nếu như người biết cái nhược điểm này, lần sau người có thể thắng hắn nga.”


Thực sự?” Quế vương theo dõi hắn nói.


Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt, “Đúng vậy.” Lúc nói chuyện, vỗ vỗ ngực của mình, “Ta củ cải nhỏ, nói giữ lời.”


“Nhìn ngươi đẹp mắt hơn lão tử ngươi một chút, nhìn phân thượng hiểu chuyện, tiền này cho ngươi.” Quế vương tiện tay đưa ngân phiếu trên bàn cho củ cải nhỏ, “Nói đi.”


Củ cải nhỏ nói: “Vương gia, lý do an toàn, ta muốn đi ra ngoài trước, sau đó sẽ đem nhược điểm viết trong thư, để thủ hạ của ngươi cho người.”


“Ngươi muốn lừa ta?” Quế vương nói.


Củ cải nhỏ lắc đầu, “Sẽ không, sẽ không. Nếu như ta lừa người, người sẽ không để ý ta nữa là được.” Lúc nói chuyện, thu ngân phiếu không nhanh không chậm xuống bậc thang.


Cố Thanh Sơn theo ở phía sau, một lát sau cầm phong thư trở về đưa cho Quế vương.


“Nhược điểm?” Quế vương mở thư ra, chỉ thấy viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trong thư còn cộng thêm tranh vẽ, hắn nhìn lướt qua một mắt, thì thầm: “Nhược điểm lớn nhất cua cha ta, chính là thích mua đồ!”


Thích mua đồ? Quế vương vỗ thư lên bàn, nói: “Quả thực đủ rồi, cái này gọi là nhược điểm? Đây là khuyết điểm, tiểu hài ngu ngốc này.”


“Gia!” Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Tiểu tử kia chính là lừa gạt tiền a.”



Quế vương quét hắn một mắt, cười lạnh nói: “Nếu như ngươi muốn dùng lời này chứng minh bản thân có đầu óc, không bằng ở trước mặt ta dùng đầu hạch đào, có tác dụng hơn.”


Cố Thanh Sơn sờ sờ đầu, yên lặng lui xuống.


Ngoài cửa, củ cải nhỏ nghênh ngang ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở tiệm đồ nướng chờ hắn đi ra, thấy hắn hỏi: “Thành?”


“Cha a, ta xuất mã đương nhiên thành a.” Củ cải nhỏ lắc lắc ngân phiếu.


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi nói: “Hắn vắt cổ chày ra nước, sẽ cam lòng đem tiền cho ngươi?”


“Cha a, ta… Chính là cho hắn một bậc thang a. Không thôi hắn thật mất mặt.”


Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Bị lừa còn nguyện thua cuộc, rất có mặt mũi?”


“Người không giống người a.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói: “Cha a, ta vẫn cảm thấy vị vương gia này, không đòi hỉ.”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Không nóng nảy, rất nhanh hắn cũng sẽ không có cơ hội lắc lư ganh tỵ trước mặt chúng ta nữa.”


“Tiểu công tử!” Cố Thanh Sơn từ bên trong cửa đi ra, chắp tay, nói: “Đại nhân chúng ta nói, mời người cùng cha người đêm mai đến huyện nha ăn cơm, cùng nhau chúc mừng.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn củ cải nhỏ.


“Không đi, chúng ta đêm mai ước hẹn.” Củ cải nhỏ áp sát Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, không thể đi.”


Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Cố Thanh Sơn, “Đầu của gia các ngươi không đau?”


“Không, không đau rồi.” Cố Thanh Sơn lúng túng ho khan một tiếng, nói: “Đỗ tiên sinh, gia chúng ta nói hắn sắp đi. Nên trước khi đi mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng thực tiễn yến cho hắn.”


Đỗ Cửu Ngôn nâng gò má của Cố Thanh Sơn, nói: “Như vậy a, ta suy tính một chút.”


—— lời nói ngoài ——


Gần nhất bình luận khu đặc biệt náo nhiệt, ta tuy rằng không có biện pháp trục điều hồi phục, thế nhưng mỗi một điều ta đều xem, có đôi khi tạp văn thì thấy một điều nhắn lại, nhất thời linh quang hiện ra, cọ cọ tựu viết thuận, sở dĩ, nhắn lại là đồ tốt a.


Có đôi khi, có thân một ngày hội nhắn lại rất nhiều điều, tất cả mọi người vội, lại nguyện ý ở chỗ này dụng tâm phát nhắn lại, thật là sao kê cảm động, cũng đặc biệt cổ vũ ta đây một tùy thời muốn lười biếng người, các ngươi nhắn lại tựa như một roi lúc nào cũng thúc giục ta, cũng giống một máy phát điện, đằng đằng cho ta năng lượng.


Sở dĩ, nhượng roi và động cơ tới mãnh liệt hơn chút, không sợ nhắn lại đa, chỉ sợ không nhắn lại. Ngươi một ngày phát thập điều ta ở màn hình phía sau nhìn cũng là các loại nhạc.


Lai lai lai, mỗi ngày nhìn xong nhớ kỹ nhắn lại, dù cho một chữ đánh tạp, cũng là ca tụng ca tụng đát.


Biết các ngươi ở, ta cũng rất hạnh phúc.


Sao sao đát!


PS: Tối hậu, ta lau khô nước mắt, còn muốn nhắc lại nhất cú, nhìn xong văn nhìn có hay không vé tháng, nhớ kỹ đầu ta, sau đó đoạt tiền lì xì!