Q1 – CHƯƠNG 184: NỬA ĐÊM ÁM SÁT


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn và Tiêu Tam cùng với Bả Tử và một bộ khoái, thêm Hoàng thư lại hầu ở phía bên ngoài viện, một lát sau, một hỏa kế đỡ Lưu huyện lệnh thân thể suy yếu chiến chiến nguy nguy đi ra.


Lưu huyện lệnh mắt xếch râu dê núi, một đôi mắt nhìn người hơi híp, tuy chỉ có năm mươi, nhưng đã lộ ra tuổi già sức yếu.


Mặt này, rõ ràng của Quế vương tốt hơn.


Đỗ Cửu Ngôn đẩy đường nhìn sang nơi khác, không nhìn Lưu huyện lệnh.


“Đa tạ các vị cứu nguy!” Lưu huyện lệnh chắp tay, thanh âm coi như to, “Thân thể của bổn quan không ngại, nghĩ ngơi và hồi phục một đêm, ngày mai liền có thể nhậm chức. Quế vương ở chỗ này hơn tháng, bổn quan giản lược tất cả, thiết nghĩ không nên lộ ra ngoài, để người biết được việc này.”


“Vô thanh vô tức, thì thôi!” Lưu huyện lệnh phất phất tay, “Đều đi đi, bổn quan cũng nghỉ ngơi.”


Mọi người chắp tay xác nhận, cùng lui xuống, Lưu huyện lệnh run rẩy trở về phòng ngủ.

“Hồ sơ án tử của Nghiêm gia, đưa lên chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tiêu Tam.


Tiêu Tam trả lời: “Đưa rồi, nhưng vị Lý đại nhân này có thể sẽ kiểm lại, làm khó dễ Lưu đại nhân một phen. Việc này, ngày mai ta sẽ bẩm báo Lưu đại nhân, xem hắn xử lý như thế nào.”


“Hắn sẽ không kiểm ra!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đêm nay xe ngựa của Quách Đình mang theo Quế vương đi qua Bảo Khánh, hắn làm tri châu không có khả năng không biết.”


Nhãn tình của Tiêu Tam sáng lên, gật đầu nói: “Có đạo lý.” Lại nói: “Cửu Ngôn, ngươi nói nếu như vị Lý đại nhân kia biết, sẽ có biểu tình gì?”


“Dọa chết!” Đỗ Cửu Ngôn cười, cùng Bả Tử đi ra huyện nha.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày đó ta ăn đồ nướng, lão bản nói với ta đầu năm nay quái nhân nhiều, để lại năm lượng bạc trộm năm cân thịt lừa, còn tự nướng!” Lúc nói chuyện nàng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi nói có quái hay không?”


Bả Tử buồn buồn cười, nghễnh đầu nói: “Đây có gì đâu. Còn có tụng sư biện xong tụng án tự chuốc say mình.”


“Quá nhiều quái nhân.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói, “Vẫn là ngươi ta bình thường.”


“Ngươi bình thường sao?”


“Ta không bình thường?”


“Không bình thường!”


“Có y quán, báo tên của ta được giảm nửa giá.”


“A! Đông trùng hạ thảo lộc tiên hoàn cũng nửa giá sao?”


“Không sai a, sai này ngươi theo ta, đại khai nhiều nhãn giới a.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bả Tử cười lạnh một tiếng, “Chỉ là khai nhãn, không bằng một số người vô sỉ nào đó.”


“Ân, Quế vương quả thực vô sỉ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hy vọng lần này đi rồi vĩnh viễn không gặp nữa.”


Bả Tử mím môi, không nói gì.


“Cha a!” Củ cải nhỏ mở rộng cửa ra đón, vừa nhảy, Đỗ Cửu Ngôn tiếp được hắn ôm, vỗ vỗ cái mông nhỏ, “Còn chưa ngủ a.”



Củ cải nhỏ gật đầu như băm tỏi, “Đúng vậy, người chưa về, ta ngủ không được.”


Trần Lãng và Nháo nhi còn có Hoa Tử cũng đi ra, ba người đứng ở cửa nhìn, Trần Lãng cười, nói: “Đói bụng hay không, ta đi nấu mì sợi.”


“Tạ ơn tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thật đúng là đói bụng.”


Trần Lãng cười đi trù phòng, Nháo nhi đi theo, “Tiên sinh, ta lấy thịt để lại lúc nãy lên hâm nóng cho vào mì có được không?”


“Được a, cắt thêm chút rau xanh nữa.” Trần Lãng nói.


Hoa Tử vui vẻ đi châm trà, lại hướng về phía trù phòng hô: “Tiên sinh, nhớ thêm chút nước nóng vào nồi nhỏ.”


“Ân, đã biết.” Trần Lãng lên tiếng.


Củ cải nhỏ từ trên tay Đỗ Cửu Ngôn nhảy sang trên người của Bả Tử, vừa quay đầu lại thấy máu trên ngựa của Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, ngươi… Ngươi bị thương?”


Bookwaves.com.vn

Hắn vừa hô tất cả mọi người chạy đến, Trần Lãng nói: “Bị thương ở đâu?”


“Không có, không có!” Đỗ Cửu Ngôn phất tay, “Máu của người khác cọ lên y phục của ta!”


Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Nháo nhi nói: “Vậy ngươi chớ bỏ, xem thử chút nữa ta có giặt được không?”


“Không cần, y phục này không cần nữa.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Cắt rách làm giẻ lau.”


Nháo nhi nhìn thoáng qua vết máu của nàng, cười gật đầu, “Được!”


“Chuyên gây sự a.” Đỗ Cửu Ngôn cởi áo khoác nhét vào cạnh cửa, vừa quay đầu lại liền thấy Phó Kiều mở cửa phòng ra một khe hở, chẳng biết lúc nào hắn đứng ở cửa nhìn nàng.


Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Làm sao vậy?”


Phó Kiều chân trần đi tới, nhìn nàng chằm chằm, lại nhìn y phục của nàng…


“Không có việc gì.” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ ngực, “Máu của người khác, không phải của ta.”


Phó Kiều không nói chuyện, lại trở về phòng ngủ, Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười đi theo vào đắp kín mền cho hắn, đi ra khép cửa lại, chỉ chỉ nhi tử, “Lớn tiếng ồn ào như vậy, sát vách đều có thể nghe được.”


“Ta cũng sợ hết hồn, ” củ cải nhỏ trấn an bản thân vỗ ngực, “Là của vương gia kia sao?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, rửa sạch tay mặt ngồi đối diện Bả Tử, mỗi người ăn một chén mỳ sợi.


“Tiên sinh. Tay nghề này của người càng ngày càng tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Nháo nhi dọn chén cười khanh khách ra ngoài, Trần Lãng thở dài, “Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu sách, lực cầu canh thượng nhất tầng lâu.”


“Cực khổ.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.





Xe của Quế vương sáng sớm tiến trạm dịch, ăn một bữa sơn trân, thoải mái đi ngủ.



Nhưng người của nha môn Bảo Khánh phủ, lại có chút khó chịu.


Quách Đình ở trạm dịch tiếp kiến Ngô Điển Dần và nhóm quan viên. Quách Đình ba phải có thể nói ở đâu gặp được Quế vương.


Khuôn mặt của mọi người đủ mọi màu sắc, một lúc lâu có người nói: “… Nói như vậy, trước đó vài ngày Thiệu Dương nháo đằng lợi hại như vậy, là… Là bởi vì vương gia ở.”


“Ta đã nói, Lưu huyện lệnh vừa đến phủ thành, già cả yêu ớt nhát gan sợ phiền phức thân thể lại không tốt, thế nào đi Thiệu Dương sinh long hoạt hổ, còn đường hoàng ương ngạnh!” Một vị Trịnh tri châu nói.


Ngô Điển Dần ho khan một tiếng, “Chú ý cách lọc từ!”


“Vâng.” Trịnh tri châu chắp tay, thở phào nhẹ nhỏm nói: “May là Quách tướng quân tới đúng lúc, bằng không, vương gia còn không biết sẽ. . .sẽ chịu khổ gì.”


Mọi người ha hả cười.


Vương gia còn không biết sẽ. . . Sẽ chọc ra bao nhiêu chuyện phiền toái nữa.


“Thời gian không còn sớm, một hồi vương gia cũng sắp dậy, chúng ta phải đi mau, các vị cũng sớm về đi.” Quách Đình nói.


Hắn suy đoán, tất cả mọi người không dám đi bái kiến, ló mặt trước mặt vương gia khác, là chuyện tốt, nhưng ló mặt trước mặt Quế vương. . .vốn là chuyện tốt, hiện tại khẳng định không phải.


“Chúng ta đây cáo từ.” Ngô Điển Dần mang theo quan viên đồng hành lặng yên không một tiếng động ra ngoài, rất sợ kinh động chủ tử đang ngủ.


Lý đại nhân theo sau lưng bọn họ, dáng đi tập tễnh đầu đầy mồ hôi lạnh, Trịnh đại nhân kỳ quái nhìn hắn, “Hôm nay không nóng, ngươi sao lại mồ hôi đầy đầu thế kia?”


Lý đại nhân lau mồ hôi, cười khan nói: “Ngày gần đây thể hư, ra trộm mồ hôi.”


Trịnh đại nhân một trận mập mờ cười, bởi vì hắn nghe nói tối hôm qua Lý đại nhân lại đi cái loại địa phương đó.


Người đọc sách đàng hoàng, suốt ngày chạy đến cái loại địa phương đó, đây cũng có thể làm quan viên hiền lành của Bảo Khánh phủ, hơn nữa Lý đại nhân có hậu trường, bằng không sớm buộc hắn về nhà làm ruộng rồi.


Chỉ với tác phong này, đến nói chuyện với hắn đều cảm thấy mất mặt.


Lý đại nhân mất hồn mất vía trở lại nha môn, đứng ngồi không yên nhịn một buổi chiều, thật vất vả hạ nha đi về nhà.


Nếu như đoạn thời gian trước Lưu huyện lệnh là Quế vương giả trang. . . Vậy mấy lá thư hắn viết, chẳng phải là vừa lúc gặp đinh rồi sao.


Cái này xong rồi!


Lấy tác phong và thái độ làm người của Quế vương, chỉ cần hắn trở lại kinh thành, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.


Tiền đồ của hắn, phải thua bởi lão tặc cống ngầm Nghiêm Trí sao?


Nếu sớm biết, hắn vô luận như thế nào cũng không thể giúp Nghiêm Trí viết thư tạo áp lực cho “Lưu huyện lệnh”, thực sự là quá xui, năm nay hắn nhận việc không thuận lợi.


Lý đại nhân tốc tốc trở về viết thư cho lão sư ở kinh thành.


Đoàn người của Quế vương một lần nữa lên đường, lúc này đây nhân mã của Quách Đình đến rồi, trước sau năm trăm người hộ giá, bốn chiếc xe ngựa sang trọng, chủ tớ bốn người đợi ở trong xe có ăn có uống có ngủ.


“Quách Đình.” Quế vương gõ cửa xe, “Dừng lại ven đường, bổn vương đau thắt lưng, muốn nghỉ ngơi một chút!”



Quách Đình xác nhận, để người của chính mình vây ra chung quanh, trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn bốn phía.


Quế vương chắp tay đứng ở bờ sông, nước sông rất đục, dòng nước chảy xiết, hắn tìm một cần câu, ngồi xếp bằng ở bờ sông câu cá, Quách Đình có chút lo lắng, tiến lên đây thấp giọng nói: “Vương gia, nếu còn không đi, trời lại sắp tối.”


“Ngươi mang theo người của ngươi đi trước.” Quế vương nhìn chằm chằm mặt sông, “Chờ ta ở trạm dịch tiếp theo.”


Quách Đình biến sắc, chắp tay nói: “Vương gia, mạt tướng nói phải đưa người an toàn đến kinh thành, trung gian lại không thể ly khai người nửa bước.” Lúc nói chuyện dừng một chút, “Mạt tướng có câu, chẳng biết có nên hỏi hay không.”


“Ngươi nói thật nhiều.” Quế vương run cần câu lên, nhắc lên vừa nhìn, lại có một con cá nhỏ, hắn lấy xuống ném đi câu tiếp.


Quách Đình hỏi: “Vương gia, cừu nhân của người rất nhiều sao? Vì sao dọc theo con đường này, trước sau ba nhóm nhân mã rồi?”


“Nhiều như vậy?” Quế vương bày dáng vẻ khổ não, “Bằng không, ngươi đi bắt một người tới hỏi thử xem? Người tốt như ta thế này, sao lại muốn giết ta?”


Quách Đình lấy quyền che môi, ho khan một tiếng, “Nếu bọn họ không lên, chúng ta vẫn không nên quản cho tốt.”


Quế vương nhìn lướt qua Quách Đình, cười cười phất tay nói: “Tiếp tục thủ.”


Quách Đình xấu hổ ôm quyền ứng. . . Quế vương tuy là vương gia, nhưng không phải chủ tử của hắn. Hắn cần phải áp giải vương gia hồi kinh, không cho vương gia xảy ra sai lầm gì trong tay của hắn.


Về phần vương gia cùng ai có cừu oán, lại có người nào muốn mạng của hắn, không có quan hệ với hắn.


Quách Đình đứng ở một bên coi chừng.


Quế vương ưu tai du tai, vẫn kì kèo kéo đến trưa, đi mười mấy ngày đều sẽ nghỉ ngơi ở trạm dịch.


Ngoài trạm dịch bai bên đều là đồng ruộng, ngoài hơn mười mẫu ruộng ra, còn lại là rừng cao xanh um tươi tốt, trong rừng, lá cây sàn sạt, tiếng gió thổi rả rích, hai nhóm người ngựa một trái một phải ngồi chồm hổm thủ, bọn họ cho nhau biết tồn tại của nhau lại không cho biết lai lịch của đối phương.


Hai phe nhân mã khó được hài hòa, an tĩnh ngồi chồm hổm thủ.


Bookwaves.com.vn

Lúc này, Quế vương mặc một bộ trung y, ăn cơm no đi ra tản bộ, bên cạnh hắn không người, dịch thừa cẩn cẩn dực dực tiến lên đây, chắp tay nói: “Vương gia, là đệm giường trong phòng không tốt sao, có cần tiểu nhân đổi cho người cái mới không?”


“Đổi?” Quế vương xoay người lại quan sát đối phương một mắt, “Được, đổi. Phải mềm chút, da ta mềm.”


Dịch thừa xác nhận xuống phía dưới, một lát sau một bà tử run rẩy ôm chăn xuất hiện ở trên hành lang, âm thầm vào bên trong phòng, Quế vương chắp tay sau đít lảo đảo đi theo vào, đặt mông ngồi ở cách bên giường không xa, tựa trên ghế, nhìn bà tử bận rộn.


“Đổi xong rồi.” Bà tử ôm chăn đệm đã thay, cung cung kính kính qua đây, hành lễ, “Vương gia người nghỉ ngơi đi.”


Quế vương phất phất tay, đóng cửa thổi đèn.


Bóng đêm sự yên lặng, thời gian từng chút trôi qua, chó giữ cửa của dịch thừa nuôi kêu hai tiếng, rầm rì an tĩnh lại, hai bóng người như quỷ mỵ, dán tại ngoài cửa phòng ngủ của Quế vương, một cây khói từ từ thổi vào, chờ một khắc, hai người đẩy cửa đi vào.


“Ở trên giường.” Nam nhân nói với nữ nhân. Hai người nâng kiếm mà lên, chém lung tung vào hình người trên giường, bỗng nhiên, gian phòng đèn sáng lên, người trong phòng im lặng nhìn bọn họ.


Nam nhân cùng nữ nhân kinh ngạc vừa nhảy, liếc mắt nhìn nhau, cả giận nói: “Trúng kế.”


“Mau, mau.” Quế vương chỉ vào hai người, “Bịt miệng, trói tay, chờ hai người cũng không dễ dàng.”


Mọi người cùng lên, trói hai người lại, Quế vương mở khăn che mặt của hai người ta, là hai gương mặt rất thông thường, hắn cũng chưa từng thấy qua, “Ai phái tới, nói bổn vương có thưởng.”


“Chúng ta hận ngươi, tự phái bản thân.” Nam nhân nói.


Nữ nhân xì một tiếng khinh miệt, “Loại người như ngươi sống là tai họa, chết mới sạch sẽ.”


“Lời có chút công nhận.” Quế vương chống má ngồi xổm trước mặt hai người, “Những lời này người tới giết ta đều nói, cũng không biết rốt cuộc là ai giết ta mấy năm, thực sự là hao tổn tâm trí a.”


Nam nhân cười ha ha một tiếng, cùng nữ nhân liếc nhau, bỗng nhiên sắc mặt hai người ngưng động, suy sụp ngã trên mặt đất, toàn thân biến thành màu đen thất khiếu chảy máu.


“Gia, đã chết!” Cố Thanh Sơn nói.



Quế vương dùng cán quật đẩy áo của nam nhân một chút, ghét bỏ nói: “Vì giết ta, phế vật này cư nhiên dùng tử sĩ, thực sự là xa xỉ a.”


“Thôi đi, bổn vương mệt rồi.” Quế vương nhét cây quạt vào trên thân nam nhân, vỗ tay một cái, nới với Quách Đình: “Cực khổ rồi, ngươi cũng đi ngủ đi.”


Quách Đình xác nhận.


Quế vương xốc đệm chăn bị chém biến dạng lên, hô: “Quách Đình, căn phòng này thưởng cho ngươi, bổn vương đi phòng ngươi ngủ.”


“Vâng!” Chắp tay cười khanh khách đi căn phòng cách vách.


Cố Thanh Sơn và Hàn Đương tiến đến, thấp giọng nói: “Gia, người trong trạm dịch tính luôn con chó kia đều bị giết, xem ra, có thể họ sẽ còn trở lại.”


“Phản chính một đường đều rất buồn chán, liền vui đùa với bọn họ một chút đi.” Quế vương tựa ở đầu giường, sờ sờ sờ sờ mũi, nhướng mày nói: “Đưa Cao Viễn Liễu châu một phong thư phong thư, để hắn lưu ý người của Thái gia một chút, nếu là bọn hắn mang người đi, liền tìm cho hắn một viện tử thích hợp, mới an bài hai bà tử hầu hạ, làm chu toàn chút.”


“Người là nói Phó Kiều?” Hàn Đương hỏi.


Quế vương quét Hàn Đương một mắt, “Có người ta nói nửa câu, hắn có thể đoán được ba câu còn lại. Thế nào nói chuyện với các ngươi, ta nói ba câu lại còn phải thêm ba câu?”


Hàn Đương gục đầu xuống.


“Quách Đình!” Quế vương vỗ giường đứng lên, Quách Đình lên tiếng trả lời tới, chỉ thấy Quế vương tựa ở khuông cửa, chán đến chết nói: “Ta đói bụng rồi, ngươi tìm mấy trù tử đến, làm một bữa hải vị cho ta!”


Khóe miệng của Quách Đình run lên, “Vương gia, đây. . . Đêm nay dù là tìm được trù tử, tìm được hải vị rồi, chờ người ăn xong cũng tới sáng mai.”


“Ngươi cầm bổng lộc của ca ta, ngay cả ta đều hầu hạ không tốt sao?” Quế vương nhấc chân đá, “Cho ngươi một canh giờ, không lấy được một bàn hải vị, ngươi tự tắm sạch sẽ nấu lên.”


Quách Đình xác nhận thở dài lui xuống, phó tướng của hắn Kiều Lĩnh cùng hắn đi ra, hai người cưỡi ngựa suốt đêm vào thành.


“Tướng quân, Quế vương hồ nháo như vậy, cũng thật là quá đáng.” Kiều Lĩnh nói.


Quách Đình nhìn thoáng qua trong bóng tối, như có điều suy nghĩ nói: “Trước đây ta không biết, âm thầm có nhiều người như vậy. . . Hôm nay xem qua bỗng nhiên đoán được một loại khả năng khác.”


Kiều Lĩnh hỏi: “Khả năng gì?”


“Quế vương nháo, là phải nháo!” Quách Đình nói: “Người trong thiên hạ đều biết hắn là chủ tử nháo đằng, một điểm chính sự không có, một hồi rời bến một hồi tạo phản. Thế nhưng, ngươi có biết vì sao hắn làm như vậy không?”


Kiều Lĩnh cười khúc khích, “Còn không phải là rảnh rỗi sao!” Người trong thiên hạ đều biết hắn rất nhàn.


“Không nhất định.” Quách Đình trước đây cũng nhận định như thế, nhưng tối hôm nay, cảm giác của hắn rất kỳ quái, “Ta bây giờ nói không rõ ràng lắm, nhưng luôn cảm thấy. . .trong đầu có cái gì.”


Kiều Lĩnh cười ha hả, “Tướng quân, người đây là nghĩ quá. Ta thấy hắn chính là cẩm y ngọc thực sống quá đơn điệu, muốn tìm kiếm kích thích mà thôi.”


“Hy vọng là vậy.” Quách Đình thật hy vọng Quế vương chính là Quế vương mà mọi người nghĩ.


Một hài tử choai choai làm ầm ĩ phản nghịch, có cái gì đáng sợ.


Mà nếu đây hết thảy chỉ là biểu hiện giả dối hắn muốn để cho người khác nhìn. . . Như vậy chuyện tương lai, ai cũng sẽ không biết!


—— lời nói ngoài ——


Ta sáng sớm tương máy vi tính mở ra ly khai thư phòng, vừa quay đầu ta bát tuế khuê nữ chính ba trước máy vi tính nhìn mùi ngon, còn rất nghiêm túc và ta hàn huyên củ cải nhỏ thời gian tới, đưa ra nàng quý báu kiến nghị, nàng cảm thấy nam nữ và nữ chủ không nên đánh nhau, như vậy đối với con không tốt.


Ta. . .


Không lời chống đở, chích muốn nhắc nhở các ngươi. . .


Không nên đánh nhau!


Ha ha ha ha.