Q1 – CHƯƠNG 192: LỰA CHỌN NHÂN SINH


Dịch giả: Luna Wong

“Được, được, vậy ta đi tìm bạn học của ta.” Lúc nói chuyện Diêu Khải Tân chạy ra ngoài, một đường đến huyện nha mời Miêu thư lại, hai người tuổi tác đều đang hai mươi bảy hai mươi tám, đều là trúng tú tài liền dừng lại.


Gia cảnh Diêu Khải Tân tốt chút, Miêu thư lại không có cách nào, dấn thân vào tạp dịch, bỏ khoa thi nuôi gia đình sống qua ngày.


“. . . Các ngươi mời tụng sư? Nhưng là án tử đã đưa đi hình bộ thẩm rồi. Các ngươi yêu cầu lật lại bản án phúc thẩm, hầu như vô vọng.” Miêu thư lại nói.


Diêu Khải Tân gật đầu, nói: “Nội tử và di tỷ suốt ngày khóc, vi mẫu tổn thương bởi bất công, hôm nay có tụng sư nguyện ý nhận tụng án, chúng ta làm sao cũng phải thử một lần.”


Miêu thư lại tò mò hỏi: “Thỉnh tụng sư nơi nào, không phải là lừa tiền của các ngươi chứ?”


“Đỗ Cửu Ngôn!” Diêu Khải Tân nói.


Miêu thư lại kinh ngạc, “Là Đỗ Cửu Ngôn mới vừa rồi biện án Nghiêm Trường Điền giết hoa nương?” Lúc nói chuyện có chút kích động, “Tụng án hắn đánh chúng ta đều xem qua, mỗi một chuyện đều đặc biệt đặc sắc.”


Diêu Khải Tân đối với chuyện có thể mời được Đỗ Cửu Ngôn cũng cảm thấy may mắn. Miêu thư lại suy nghĩ một chút, lại nhụt chí nói: “Thế nhưng hắn đến cũng vô ích, coi như là biện hộ có tội, cũng giảm không được hình phạt.”


“Tính chất quá ác liệt. Ngươi không thấy được phán từ của Hạ Thành, thấy được ngươi sẽ hiểu, muốn lật lại bản án có bao nhiêu khó.” Miêu thư lại thở dài.


Đường thẩm ngày đó Diêu Khải Tân đi nghe rồi, nên ít nhiều hắn cũng có thể đoán được một ít, nhân tiện nói: “Bất kể như thế nào, cũng muốn nhờ Miêu huynh thông báo dẫn tiến một phen.”


Nha môn có người dễ làm việc, coi như là làm công sự bình thường, ngươi lấp bạc cũng không nhất định có thể lập tức xử lý, coi như là tụng sư như Đỗ Cửu Ngôn, địa phương chưa quen thuộc, cũng thế.


“Được, một hồi ngươi tới, trực tiếp đi vào tìm ta, ta sẽ dặn dò người gác cổng.”


Hai người nói, Diêu Khải Tân đi về nhà, nhưng người một nhà đã ly khai, hắn vội vã chạy tới Lý phủ.



“Nói xong rồi, một hồi ta trực tiếp đưa trạng chỉ qua là được.” Diêu Khải Tân nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Hắn. . . Hắn nói phán từ của Hạ Thành viết rất bén nhọn, có thể thấy được rất phản cảm với bán án này, nếu muốn lật lại bản án, Đỗ tiên sinh người. . . Người sợ rằng phải làm thêm chút chuẩn bị.”


“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Khổ cực ngươi rồi.”


Diêu Khải Tân phất tay, nói không. Hắn có chút khẩn trương, nhưng lộn lại vừa nghĩ, lại cảm giác mình không nên như vậy, hắn lớn hơn Đỗ Cửu Ngôn đến mấy tuổi lận, thế nào khẩn trương.


Nghĩ tới đây, hắn len lén quan sát Đỗ Cửu Ngôn, mơ hồ minh bạch, mặc dù thanh niên nhân tuổi còn nhỏ, nhưng trầm ổn cùng khí độ quanh thân, tuyệt không phải người thường có thể so sánh.


“Cửu Ngôn.” Đậu Vinh Hưng nói: “Muốn đi căn phòng án phát không?”


Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, do Lý Minh Châu dẫn đường vào nội viện.


Lý phủ là trạch tử mua sáu năm trước khi Mã Ngọc Nương tới, một viện tử to nhị tiến, hậu viện phá cách cục vốn có, lại thêm mấy viện tử.


Nên toàn bộ hậu viện có vẻ phi thường chen lấn, chớ nói giả sơn nước chảy, ngay cả hoa cỏ cây cối cũng không có trồng mấy cây.


Bọn họ đi vào, liếc mắt liền thấy dưới hành lang chính viện phủ, đứng năm vị nữ nhân phi ma để tang, thần tình thẩn thờ, hành lễ với mấy người Lý Minh Châu.


“Bốn vị nha hoàn bên người nhạc mẫu, Kim Tú, Kim Ấn, Kim Nghệ, Kim Dung. Năm ngoái Kim Nghệ đã chết, cũng chỉ còn lại có ba người các nàng.” Lý Minh Ngọc giới thiệu cho Đỗ Cửu Ngôn, “Hai vị này một vị Đào di nương, một vị Khương di nương.”


(Luna: Là tác giả ghi lên Lý Minh Ngọc không phải ta sửa nha)


Đỗ Cửu Ngôn quan sát năm, ba nha hoàn nói là nha hoàn, nhưng nhìn qua niên kỷ đều không nhỏ, chắc là chuẩn bị tự chải đầu không gả, hai vị nhìn qua nhìn qua ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, Đào di nương bị mù một mắt, Khương di nương nhìn qua hoàn hảo, dung mạo cũng tương đối đẹp.


“Còn có một vị Phương di nương, sau khi gặp chuyện không may trở về Hải Hương các rồi. Đêm đó phụ thân liền. . .chết ngay trong phòng của nàng.” Lý Minh Ngọc nói.


Bookwaves.com.vn


Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi mọi người, “Mang ta đi căn phòng của vị Phương di nương này đi.”


“Ở đây.” Lý Minh Ngọc chỉ chỉ chính viện, “Nàng ở nơi này.”


Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, “Vậy mẫu thân ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”


“Bên kia.” Lý Minh Ngọc chỉ vào gian phòng thấp bé dường như sài phòng một bên.” Là viện tử của nàng. Còn lại đều là căn phòng của thiếp khác trong nhà.”


Vị Lý Chấp này thật là có thể a, ở trong viện chính thê mua, ném chính thê vào một phòng thấp bé, mà hắn lại mang theo thiếp thất âu yếm, đường hoàng ở tại chính viện.


Không thể không nói, vị Lý đại nhân này còn ác liệt hơn Nghiêm Trường Điền a.


Tốt xấu, trong Nghiêm phủ, Liễu thị còn có hình dạng của chủ mẫu, mặc dù Liễu thị bị khinh bỉ nhưng cũng không bị đánh thương đánh cho tàn phế!


Bất quá, Mã Ngọc Nương cũng thực sự là. . . Đỗ Cửu Ngôn một lời khó nói hết.


“Đi thôi.” Nàng vào chính viện, tất cả mọi người đi theo một lời phía sau nàng, căn phòng của Phương di nương đã thu thập qua, trên giường đắp vải thuần trắng, khắp nơi đều lộ ra một cổ tử khí, Đỗ Cửu Ngôn xốc vải trắng lên, trên giường cũng không có thứ gì.


“Kim Tú, Đỗ tiên sinh là tới biện tụng cho nương ta, ngươi nói một lần từ đầu tới đuôi chuyện đêm đó cho Đỗ tiên sinh nghe.” Lý Minh Châu nói.


Lý Minh Châu vừa nói, năm người vẫn theo nhất thời cả kinh, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Khương di nương không dám tin nói: “Tụng sư sao, biện tụng cho phu nhân?”


“Ân.” Lý Minh Châu nói: “Các ngươi không nên hỏi nhiều. Để Kim Tú nói lại chuyện đêm đó.”


Kim Tú kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn, quỳ xuống, nói: “Đỗ tiên sinh, phu nhân chúng ta mệnh khổ, van cầu người nhất định phải mau cứu nàng.”


“Kim Tú!” Quách phu nhân nói: “Nói chính sự, khóc sướt mướt có ích lợi gì.”



Kim Tú gật đầu, ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hồi ức chuyện đêm hôm đó.


“Hôm đó lão gia vừa hạ nha trở về. Lúc đó ta và phu nhân ở trước viện tử lật vải bông, nghe được tiếng bước chân, thu vải bông vào phòng.”


“Phương di nương ra ngoài đón lão gia, hai người ở trong viện tử nói chuyện một hồi, lão gia còn nói cái gì Hồ gia, cái gì tặng bạc đến. . .để Phương di nương thu gì đó.”


“Sau đó buổi tối ăn cơm, lão gia để chúng ta đi hầu hạ hắn và Phương di nương ăn cơm, chúng ta bảy người hầu hạ hai người bọn hắn, bởi vì Phương di nương nói thân thể nàng khó chịu, cho nên ngày đó Khương di nương đun một chén canh gà, bảy người chúng ta bày cơm nước ra, quỳ trên mặt đất hầu hạ ăn cơm.”


“Mỗi ngày như vậy, quỳ trên mặt đất?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Kim Tú lắc đầu, “Cũng không phải mỗi ngày, lão gia một tháng có chừng chừng mười ngày là ở bên ngoài ăn cơm. Hắn không ở nhà chúng ta chỉ cần chiếu cố Phương di nương là được. Chờ lão gia trở về, hầu hạ rửa mặt nữa thì hết chuyện.”


“Ân. Ngươi tiếp tục.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Bookwaves.com.vn

Kim Tú nói: “Lúc Phương di nương ăn cơm, nàng có một tỷ muội được một phú thương nhận ra ngoài làm thiếp, nàng nhất định phải đi ăn cưới, nên năn nỉ lão gia cho nàng năm trăm lượng, nàng muốn mua vòng tay vàng đồ trang sức vàng.”


“Lão gia nói ngân phiếu của Hồ gia gì đó cho ngươi, ngươi cầm dùng là được.”


“Phương di nương thật cao hứng. Lúc này, phu nhân nhắc nhở một câu, nói cửa hàng bạc bên kia đến đòi tiền, còn thiếu nợ bốn trăm lượng, tốt nhất trả xong, bằng không ảnh hưởng danh dự của lão gia.”


“Lão gia đã nói để phu nhân đi trả. Phu nhân nói nàng không có tiền, trong nhà chi tiêu nhiều, tích góp của nàng cũng đã hết. Lão gia cũng rất tức giận, mắng phu nhân phá sản, gia sản nhiều như vậy cho nàng bại hết.”


“Kỳ thực, ngoại trừ hai vị tiểu thư xuất các, một mình phu nhân giấu hai vạn lượng ở dưới dấy rương ra, còn sót lại ba vạn lượng của cải, đều là hôm nay lão gia lấy chút đi mua tranh chữ, ngày mai mua một thiếp. Phu nhân đến một kiện y phục mới cũng không có.”


“Lúc đó lão gia nổi giận, bưng chén canh gà vừa nấu xong tạt phu nhân. Kiều ma ma ôm phu nhân, một nồi canh gà từ đỉnh đầu của Kiều ma ma. . .” Lúc nói chuyện Kim Tú khóc không thành tiếng, quỳ rạp trên mặt đất, cũng không nói ra được.


Kim Ấn quỳ gối bên người Kim Tú, “Tóc và da mặt của Kiều ma ma đều bị lột một tầng, phu nhân cũng bị phỏng. Phu nhân muốn đi tìm đại phu, lão gia nói không được, chỉ chết một bà tử, chôn là được.”


“Sáu người chúng ta đỡ Kiều ma ma đi ra, quyên góp bạc thỉnh đại phu trở về.”


Thế nhưng vô ích, Kiều ma ma chưa qua một lúc, tươi sống đau chết luôn. Nửa người trên tựa như. . .” Kim Ấn nói: “Kiều ma ma nãi nương của phu nhân. Phu nhân sinh ra sinh mẫu đã qua đời, là Kiều ma ma nuôi lớn nàng.”



“Phu nhân chịu không nổi, ôm thi thể của Kiều ma ma, ở trong phòng ngồi tròn hai canh giờ.” Kim Ấn mắt, sống lưng quỳ thẳng tắp, “Năm người chúng ta bồi, ở bên cạnh khóc, cái gì đều không làm được!”


Đỗ Cửu Ngôn đi ở trong phòng, tay vịn mép giường, mở cửa hộc tủ ra, bên trong chỉ có bảy tám kiện bào tử của nam nhân, đại khái là sau khi gặp chuyện không may, vị Phương di nương kia liền mang theo đồ đạc của mình đi.


Nàng đóng cửa ngăn tủ, phía sau lại thay đổi một giọng nói, là thanh nức nở của nữ tử cúi đầu, nói: “Phu nhân rút dây eo của Kiều ma ma xuống, để chúng ta ở trong phòng chờ, nàng muốn đi giết lão gia, đồng quy vu tận với hắn.”


“Chúng ta sợ.” Khương di nương nói: “Phu nhân đã nói, đêm nay nếu như không phải hắn chết chính là chúng ta chết. Để chúng ta xem như cái gì cũng không biết, tự nàng đi.”


“Ta đi.” Kim Tú nói: “Một mình phu nhân giết không được lão gia, ta phải đi giúp nàng.”


“Sau đó ta cũng đi theo.” Đào di nương nói: “Ta sớm là một người chết rồi, nên nguyện ý theo phu nhân.”


“Sáu người chúng ta chờ ở cửa, thừa dịp Phương di nương đi tiểu đêm đi nhà xí, chúng ta vào phòng, phu nhân tự mình quấn lên cổ lão gia. Lão gia tỉnh. . . Giãy giụa, chúng ta hợp lực gắt gao kéo.”


“Lão gia mắng chúng ta, lòng lúc đó đều sắp nhảy ra ngoài, chưa từng có sợ như vậy, cái gì đều nghĩ không được, chỉ có thể theo phu nhân, gắt gao nắm sợi dây, gắt gao kéo.”


“Lão gia bất động, chúng ta gắt gao kéo một hồi, mới ngồi ở trên mặt đất. Phương di nương trở về hách đến hôn mê, gục ở cửa, chúng ta không quản nàng.”


“Phu nhân để năm người chúng ta quay về ngủ. Sáng sớm ngày mai đi báo quan, quan phủ hỏi tới, nói không có thấy gì cả. “Chúng ta. . . Chúng ta ở trong phòng đợi cho hừng đông. Ta không biết phu nhân nói gì với Phương di nương, phản chính một mực chắc chắn một mực chắc chắn phu nhân giết lão gia, không có nói chúng ta. . . Chúng ta có lỗi với phu nhân, chúng ta. . . Chúng ta chờ tiễn phu nhân đoạn đường cuối cùng, cũng sẽ đi theo phu nhân.”


Vừa nói chuyện, năm nữ nhân cùng nhau quỳ xuống, cúi thấp đầu nói: “Đỗ tiên sinh. Người là chúng ta cùng nhau giết, nếu như chúng ta nhận tội, phu nhân có được xử nhẹ chút không?”


“Sẽ không!” Đỗ Cửu Ngôn đi về nhìn bọn họ, “Nàng là chủ phạm phải trọng phạt, các ngươi là tòng phạm trảm giám hầu như nhau.”


“Đỗ tiên sinh!” Đào di nương chỉ một con mắt của mình, “Con mắt này của ta, là ta vào cửa năm thứ ba, là buổi tối hắn mang Khương di nương trở về, chê ta cản đường hắn, dùng cây trâm của ta, đâm vào!”


“Xin lỗi.” Khương di nương cầm tay của Đào di nương, “Nếu ta không đến thì tốt rồi.”


Hai người nhìn đối phương, cầu lệ cười, Đào di nương nói: “Liên quan gì đến người, ngươi cũng tới cũng sẽ có người khác tới.”


“Còn có khác vết thương không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.