Q1 – CHƯƠNG 198: CÁCH NGHĨ NAM NHÂN


Dịch giả: Luna Wong


“Đây rõ ràng chính là người nhà của phụ nhân kia cố lộng huyền hư.” Quan viên có chủ trương xử nặng trọng phạt nói.


“Vậy làm sao cố lộng huyền hư, nàng chỉ là nữ lưu nhược chất, xuất thân thương nhân, ngắn ngủi mấy ngày người nhà của nàng có thể đến kinh thành, trù tính chuyện này?”


Hai phe Hai phe, Triệu Dục lật phán độc lần nữa, lên tiếng nói: “Án này cân nhắc mức hình phạt quả thực quá nặng, huống chi, lần này Lý Chấp không bị Mã thị giết chết, trẫm cũng sẽ chém đầu của hắn. Hiện tại bớt việc cho trẫm.” Dừng một chút lại nói: “Trẫm thất, theo xử nhẹ sửa án…”


“Thánh thượng.” Triệu Dục vừa mới nói xong, Tiết Án từ phía sau lặng lẽ tiến lên đây, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Thái hậu nương nương nghe nói chuyện này, nói để người tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Mặc dù Mã thị phạm vào tội, nhưng nếu không ép, chính mắt thấy được thân nhân chết thảm, nàng cũng không có khả năng làm ra chuyện giết người.”


“Nếu Lý Chấp đáng chết, vậy để hắn chết là được, người sống phải sống tốt.” Tiết Án nhắn nhủ lời của thái hậu nương nương.


Triệu Dục ngưng mi, “Thái hậu nương nương làm thế nào biết chuyện này?”


“Có lẽ là mới vừa rồi bức họa của Tống Tử nương nương tự thiêu, thái hậu nương nương nghe nói.” Tiết Án nói.


“Đỗ Cửu Ngôn này, làm sao trẫm nhìn tên rất quen thuộc?”


“Quách đại nhân vì thỉnh tấu biểu công hắn, còn có mấy tháng trước hắn giữ được Tân Hóa, thái hậu nương nương hạ ý chỉ khen ngợi hắn, Lỗ các lão còn tặng một bức tranh chữ.”


Triệu Dục lập tức nghĩ tới, gật đầu: “Vị tụng sư này rất là không tệ, không chỉ lòng có đại nghĩa bảo gia hộ quốc, rất có năng lực biện tụng xuất sắc.”


Triệu Dục gật đầu, “Vậy y theo thái hậu đi.” Lúc nói chuyện hắn hỏi ngừng, nói với mọi người: “Án này cứ dựa theo vị Đỗ tụng sư Đỗ Cửu Ngôn này kiến nghị, đánh ba mươi, bồi Bảo Khánh huyện nha mười lượng chuộc tội.”


Thoại âm vừa rơi, bách quan ồ lên, ngươi tới ta đi ngươi thỉnh ta tấu, nhất thời nghị luận.


Thánh thượng!” Nội các thứ phụ, đại học sĩ Nhâm Duyên Huy chắp tay tiến lên, nói: “Người có phu thê hòa thuận cử án tề mi, kỳ thực cũng không nhiều. Trong cuộc sống có mâu thuẫn khóe miệng nhiều không kể xiết. Nếu như án này Mã Ngọc Nương được xử nhẹ, đây chẳng khác nào nói cho thế nhân biết, giữa phu thê xảy ra mâu thuẫn khóe miệng, có thể thừa dịp ngủ giết đối phương chết cho hả giận.”



“Phu thê đồng sàng cộng chẩm, một trên bàn ăn cơm, nếu muốn giết đối phương dễ dàng. Nếu là như thế này, thiên hạ nhiều phu thê cảm tình không sâu, đây đó chẳng phải là mỗi ngày nhắc nhở điếu đảm. Khó có đồng tâm đồng lòng?”


“Nên, vi thần cho rằng án này không thể xử nhẹ, đây đối với thế nhân mà nói, chính là một ám chỉ sai lầm. Thậm chí còn, rất có thể trở thành một mở đầu cho tai nạn.” Nhâm Duyên Huy nói.


Đầu lông mày của Triệu Dục hơi ninh, hơi gật đầu, từ góc độ này xuất phát, quả thực như vậy. Hắn mở miệng nói: “Nhâm ái khanh, ngươi không biết rõ ràng, bản chất xử nhẹ của án kiện này, Lý đại nhân mặt người dạ thú, trường kỳ ngược đãi thi bạo với Mã Ngọc Nương cùng với nữ tử trong nhà, khiến Mã Ngọc Nương cùng đường, mà tuyệt vọng phản kháng.”


“Thánh thượng nói thật phải. Nhưng thiên hạ này nam nhân như Lý Chấp còn có rất nhiều. Bọn họ núp ở rất nhiều góc phòng, bạo lực, ngược đãi phía sau cánh cửa đóng kín trong bóng đêm.” Nhâm Duyên Huy nói: “Một ngày vụ án này xử nhẹ, bọn họ sẽ biết, coi như mình bị thê tử giết, triều đình cũng sẽ xử nhẹ, như vậy bọn họ có thể làm như thế nào?”


“Giết thê tử.” Có người thấp giọng nói.


Nhâm Duyên Huy gật đầu, “Nên, việc này xử thế nào, còn thỉnh thánh thượng thận trọng xuy xét, để tránh khỏi tạo thành rung chuyển.”


Bookwaves.com.vn

Đầu lông mày của Triệu Dục hỏi ninh, đang muốn nói, Tiền thị lang tiến lên hướng về phía Triệu Dục hành lễ, lại cùng Nhâm Duyên Huy chắp tay, khách khí nói: “Đại nhân nói không có sai, nếu như chỉ là đơn giản tuyên bố án tử của Mã Ngọc Nương xử nhẹ với bên ngoài, chỉ là bởi vì nàng bị buộc bất đắc dĩ, như vậy tất nhiên sẽ khiến cho cực rung chuyển lớn.”


“Nhưng vi thần và đồng liêu sẽ không đơn giản thô bạo như vậy. Để thế nhân hiểu lầm.” Tiền thị lang nói.


Nhâm Duyên Huy phất tay áo, liếc nhìn Tiền thị lang nói: “Mặc kệ ngươi làm thế nào, hậu quả của án này nhất định sẽ có, mà, nhất định không phải ngươi có thể gánh nổi.”


Tiền thị lang chắp tay, “Hình bộ làm việc nhiều năm qua cũng không xảy ra kết quả ác liệt, thỉnh đại nhân yên tâm.”


“Bổn quan quả thực yên tâm không được.” Nhâm Duyên Huy nói: “Loại sự tình này chỉ có phòng hoạn, tuyệt đối không thể thu thập cục diện rối rắm phía sau.”


Hắn dứt lời, đối diện quan viên hai bên, phía sau Nhâm Duyên Huy cũng có hai vị ra theo.


Trong lúc nhất thời hai bên vì án kiện này, đánh võ mồm trên Kim Loan điện, tranh chấp.


“Thánh thượng.” An quốc công đi ra, đề nghị: “Nếu hai phe tranh chấp không ngớt, lại khó có thể tính ra kết quả, y theo cựu thần thấy, không bằng để Mã Ngọc Nương và vị tụng sư kia cùng mời đến kinh thành.”


“Tam ti hội thẩm. Như vậy người trong thiên hạ cũng hiểu án kiện, thánh thượng và các vị đại nhân, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, lúc phán đoán sẽ càng thêm khách quan.” An quốc công nói.



Triệu Dục dừng một chút nhìn về phía Nhâm Duyên Huy.


“Lời An quốc công nói, vi thần không có dị nghị.” An quốc công ở chính giữa điều chế, Nhâm Duyên Huy đương nhiên không thể không cho mặt mũi.


Tiền thị lang bên kia cũng thuận thế chắp tay xác nhận.


“Vậy được.” Triệu Dục không có ý kiến gì, một án tử dùng thêm chút thời gian, là chuyện tốt, “Tiền thị lang, việc này giao cho ngươi, lệnh bọn họ khởi hành trước tháng, trước năm phải tới kinh thành.”


Tiền thị lang chắp tay xác nhận, “Vi thần hạ triều liền đi làm.”


Trong thành, ngoài miếu Tống Tử nương nương, Quách Đình một đống cây cỏ, hộp quẹt trong tay, hắn kinh ngạc nhìn thủ hạ, hỏi: “Thánh thượng nói tam ti hội thẩm?”


“Vâng!” Kiều Lĩnh nói: “Thuộc hạ chờ nên Kim Thủy kiều, chính tai nghe những đại nhân kia vừa đi vừa nghị luận.”


Quách Đình nhất thời cao hứng, ném rơm rạ và hộp quẹt, nói: “Sự tình thành kết cục đã định, thánh thượng miệng vàng lời ngọc không có khả năng thay đổi nữa. Ta tốc tốc viết thư cho Cửu Ngôn.”


Lúc nói chuyện, hai người vội vã trở về nơi ở.





Trong cung, thái hậu nhìn Quế vương, tức giận nói: “… Huyện lệnh gì, hắn là chuyện luận chuyện, nói là Mã thị mệnh tiện. Ngươi bớt ở chỗ này gây xích mích ly gián ai gia.”


Gần đây Quế vương thật biết điều, nên thái hậu nhìn nhi tử càng thuận mắt.


“Nương, người là không thấy bản án, nếu như nhìn thấy sẽ biết, hắn không phải nói với Mã thị.” Quế vương nói: “Phản chính, đây là cẩu quan gì, ta nhìn rất không vừa mắt.”


Thái hậu dở khóc dở cười, “Vậy ngươi muốn thế nào?”



“Đương nhiên là bãi quan a, từng năm bổng lộc nuôi người như thế, còn không bằng nuôi heo!” Quế vương tựa ở trên nhuyễn tháp của thái hậu, chân lắc lắc, cầm dĩa thức ăn trong tay, bên cạnh là một bàn nhiều loại hoa quả.


“Ta thấy ngươi mới là heo!” Thái hậu nhìn chằm chằm nhi tử nói.


Trước mắt Quế vương xẹt qua mặt của Đỗ Cửu Ngôn, khóe miệng co một cái, thái hậu rất kinh ngạc, hài tử này cư nhiên không cãi lại, nàng sờ sờ đầu của nhi tử, “Làm heo cũng vui vẻ như vậy?”


Quế vương ngồi thắng, nói: “Ta đây không tính toán với người, chỉ cần người cao hứng, muốn mắng cái gì liền mắng cái đó, phản chính ta là thân sinh của ngươi.”


“Hài tử này.” Thái hậu bị tức nở nụ cười, Tiền ma ma tiến đến, nói: “Vương gia, người buổi tối muốn ăn cái gì, nô tỳ phải bắt đầu chuẩn bị.”


Bookwaves.com.vn

Quế vương kinh ngạc nói: “Ma ma, bữa trưa còn chưa ăn, người đã hỏi cơm tối. Ta thực sự sắp thành heo rồi.”


“Nào có con heo đẹp mắt như vậy.” Tiền ma ma che mặt cười, “Người không biết, nô tỳ chính vì thấy người thích ăn mới làm.”


Quế vương đảo trở về, nằm tứ ngưỡng bát xoa, không biết đang suy nghĩ gì.


“Nương nương.” Cung đại cô cô tiến đến, trả lời: “Vụ án kia của Bảo Khánh phủ, thánh thượng và các vị đại nhân thương lượng, nói mời phạm nhân và tụng sư cùng đến kinh thành tam ti hội thẩm.”


Thái hậu không giải thích được, “Hồ sơ không phải viết rất rõ ràng sao, hà tất làm điều thừa. Khí trời lạnh như thế, ngồi xe đi nghìn dặm đường rất khổ cực.”


“Là An quốc công đề nghị. Lúc đó Nhâm các lão và hình bộ bên kia nháo, An quốc công nói ra biện pháp này.” Cung đại cô cô nói.


Người trong triều đều biết Lỗ Chương Chi và Nhâm Duyên Huy, một thủ phụ một thứ phụ từ trước đến nay không hợp.


Mà An quốc công, chính là điều tiết giữa hai người đó.


Thái hậu lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, “Như thế mới là tác phong của hắn.” Lúc nói chuyện nhớ tới nhi tử mình, “Ngươi không phải rất vụ án này sao, thế nào hiện tại không nói?”


Quế vương ngáp lên, “Mệt mỏi, ta đi ngủ.”


Lúc nói chuyện, hắn chắp tay sau đít lảo đảo ra ngoài, Tiền ma ma ở phía sau hô: “Vương gia, một hồi nô tỳ để người đưa đồ ăn cho người, người xem nghìn vạn lần không nên tùy tiện ăn đồ bên ngoài đối phó.”


Quế vương lên tiếng, đi.



“Hài tử này, ” Tiền ma ma trở về nói với thái hậu: “Bằng không, phối trù tử cho vương gia đi, tiền công của trù tử và sai vặt, nô tỳ đưa?”


Thái hậu liếc nàng một cái, “Ngươi để hắn đói đi. Cũng không biết giống ai, keo thế.” Quế vương có vương phủ, trong cung tất cả trù tử và nội thị hầu hạ cho hắn, nhưng tiền công mỗi tháng của những người này đều trừ từ bổng lộc của hắn, vì vậy vương phủ mở một tháng sau, hắn nói không cần nữa, đều những người này về.


Đến tận đây, Quế vương chỉ cần ở kinh thành sẽ trong cung làm tiền.


“Như tiên đế a. Người không nhớ rõ a, tiên đế một thang thuốc cứ phải nấu bốn lần, nói còn có vị thuốc đông y không thể lãng phí. Còn có y phục, long bào là người tiến cung làm, vẫn mặc bảy tám năm thật sự mặc không được mới bỏ.”


Thái hậu nhớ tới từng tí quá khứ của phu thê trước đây, cười nói: “Thật đúng là, nhưng tiên đế chỉ keo với bản thân, đối với người khác cũng không keo.”


“Đó là đối với người. Người còn nhớ rõ năm đó dụ bách quan trong triều quyên sách, mọi người về nhà đều chuẩn bị xong sách, tiên đế còn nói thư phòng quá nhỏ, để mọi người quyên tiền sửa tu thư phòng trước.” Tiền ma ma nói.


Thái hậu cười ha ha, gật đầu: “Đúng, đúng, ai gia nhớ kỹ chuyện này.”


Chủ tớ hai người hăng hái trò chuyện trước kia.


Quế vương mặt băng bó chắp tay đi cửa cung, Cố Thanh Sơn ở bên trong vệ sở uống trà, thấy Quế vương đi ra, vội theo sau, “Gia, người hôm nay không ăn cơm trong cung?”


“Ân.” Quế vương nghiêm túc, Cố Thanh Sơn tiểu tâm dực dực nói: “Gia, người đây là bị chọc giận?”


Quế vương không nói chuyện, chờ ra cửa cung, bỗng nhiên quay đầu lại âm tắc tắc nói với Cố Thanh Sơn: “Tiểu nhi kia, sắp tới kinh thành rồi.”


“A?” Cố Thanh Sơn nói: “Đỗ Cửu Ngôn sắp tới kinh thành,. . . vương gia ngươi dự định báo thù sao.”


Quế vương cười ha ha, nói: “Đương nhiên báo a, Thiệu Dương là địa bàn của hắn, đến kinh thành, xem ta thu thập hắn như thế nào.”


“Vương gia,. . . Vậy người không đi a.” Cố Thanh Sơn nói.


Quế vương xua tay, “Đại sự đặt đó trước, chờ tiểu nhi tới rồi mới nói.”


Quế vương thật cao hứng, vừa đi vừa sờ sờ lồng ngực của mình, nhớ tới cơ bắp của Đỗ Cửu Ngôn, ngưng mi nói: “Gia trở về luyện công!”


—— lời nói ngoài ——

Quế vương thật vui vẻ, muốn hát sơn ca!