Q1 – CHƯƠNG 96: CHỨNG NGƯƠI CÓ BỆNH


Editor: Luna Wong


Mọi người nhìn ra ngoài cửa, nhất thời hít một hơi lãnh khí.


Chỉ thấy ngoài cửa tiến đến một nam một nữ, nam nhân ăn mặc kỳ văn, vóc dáng không cao ước chừng bốn năm mươi tuổi, là một trung niên nhân phổ thông, nhưng kẻ khác nhịn không được ngạc nhiên là, người này cư nhiên giống như Vương Mậu Sinh, từ trên mặt đến trên cổ, toàn thân đều là mụn nhọt.


Lớn cỡ móng tay, hiện đầy trên mặt, trên cổ thậm chí trên mu bàn tay.


Cả người đều tản ra một loại tanh tưởi, để kẻ khác buồn nôn.


Mà nữ tử đi vào với hắn, còn lại là mang theo duy mão, mặc dù thấy không rõ mặt, nhưng trên người cũng là hôi thối, không cần nhìn cũng biết, nữ tử này tất nhiên mặt cũng đều có mụn nước, diện mục đáng sợ.


“Người tới là người phương nào, báo tục danh lên.” Thư lại hỏi, nhịn không được lui về sau một chút, sợ bị đối phương truyền nhiễm.


Nam tử trả lời: “Tại hạ Uông Lâm, là quản sự trong phủ nhị lão thái gia Lộ gia Thiệu Dương, vị này chính là Đắc Ngọc, nha đầu trong phủ.”


Lúc đó quản sự đến Tân Hóa lĩnh Đắc Ngọc quay về Thiệu Dương, cũng là hắn.


“Đắc Ngọc, khấu kiến đại nhân.” Đắc Ngọc hành lễ, cúi thấp đầu quỳ.


Cầu Chương hơi gật đầu, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nói đi.”


“Vương quản sự, đối với chuyện Đắc Ngọc và Vương Mậu Sinh đến Tân Hóa, ngươi có biết không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


Vương quản sự chắp tay, trả lời: “Lúc đó cũng không biết, khi đó sau khi về đến Thiếu Dương, đại tiểu thư không cùng chi tới tìm ta, nói là nàng để Đắc Ngọc và Vương Mậu Sinh đến Tân Hóa làm việc.”


“Đại tiểu thư không cùng chi sai sử làm việc, trong tay nàng không người nào có thể dùng? Lại để cho bọn họ tới Tân Hóa làm gì?” Lời này là Cầu Chương hỏi.


Vương quản sự trả lời: “Đại tiểu thư cũng không nói gì, nhưng nguyên thoại quả thực như vậy.”



Cầu Chương ngưng mi, nếu là như vậy, Vương Mậu Sinh không phải là lừa bán Đắc Ngọc, tội danh của hắn không thành lập.


“Đại nhân, làm đương sự, người cũng hỏi Đắc Ngọc đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Cầu Chương nhìn Đắc Ngọc.


Đắc Ngọc trả lời: “Đại nhân, lúc đó nô tỳ và Vương Mậu Sinh đúng là thụ nhờ vã của đại tiểu thư, đến Tân Hóa làm việc. Cũng không phải bị hắn lừa bán.”


“Dù là không phải lừa bán, nhưng bỏ trốn cũng không dễ định.” Cầu Chương nói.

Nếu như lời này của Lộ gia đại tiểu thư là thật, tội danh của Vương Mậu Sinh không thể định như vậy.


“Từ trước đến nay Đắc Ngọc được chủ nhà coi trọng, nàng lại đến niên kỷ hôn phối, y theo điều kiện của nàng, nàng hoàn toàn có thể thỉnh gia chủ gả nàng cho Vương Mậu Sinh, mà không phải theo Vương Mậu Sinh làm đào nô bỏ trốn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, Vương Mậu Sinh và Đắc Ngọc một không phải lừa bán, hai không phải bỏ trốn, tội danh của Vương Mậu Sinh cũng không thành lập.”


bookwaves.com

Vương Mậu Sinh cúi thấp đầu, cúi đầu khóc lên, thấy không rõ mặt của hắn, thế nhưng tiếng khóc để kẻ khác thương hại.


Cầu Chương ngưng mi, rất không cao hứng nhìn Vương quản sự, lúc đó hắn đến đón Đắc Ngọc, nửa chữ không nhắc gì đến đại tiểu thư, ngay cả Đắc Ngọc cũng không có nói.


Hiện tại lôi ra một đại tiểu thư Lộ gia, hắn lại không thể gọi đến đối chất.


Bất quá một đào nô, lại không thương mạng người, chủ nhà đều không truy cứu, hắn càng không cần làm thế. Suy nghĩ một chút, hắn thấp giọng nói: “Việc này, bổn quan sẽ xác định lại, nếu như tình huống quả thực như vậy, bổn quan sẽ sửa án.”


“Làm phiền đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, quay người lại nhìn về phía mấy người Trang An.


Trang An sửng sốt, bọn họ đối với chuyện Vương Mậu Sinh có bị định tội hay không cũng không sao, lần này quan trọng nhất là, cái thứ hai Đỗ Cửu Ngôn tố cầu.


Hắn muốn cáo tội bọn họ gian chiêm.


“Nếu trên đã thành lập, như vậy ta xin hỏi, hai hạ nhân xuất môn làm việc, thế nào ở trong mắt các ngươi, thành là lén lút, tra thành bỏ trốn?” Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên hỏi.

Trang An ngẩn ra, trả lời: “Ta đây làm sao biết, ngươi hỏi bọn hắn a.”



“Không cần hỏi. Bọn họ trốn là bởi vì các ngươi thấy sắc sinh lòng tham, vẻ mặt dâm tà!” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Rốt cuộc cũng là còn trẻ, cũng chỉ biết công phu múa mép khua môi, Trang An cười lạnh nói: “Tùy ngươi nói như thế nào, chúng ta đu chính, ngồi ngay!”


“Không phải là cảm thấy cảm thấy ta không có chứng cứ sao, bất quá lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng, bỗng nhiên quay người lại, chỉ vào Đắc Ngọc nói: “Không biết mọi người có phát hiện một vấn đề hay không, Vương Mậu Sinh và Vương quản sự, cả người đều là mụn nước, hôi thối không gì sánh được?”


Thốt ra lời này, mọi người cũng không nhịn được bóp mũi, nếu không phải ở công đường, bọn họ sớm chạy rồi.


“Quả thực như vậy.” Cầu Chương hỏi: “Việc này có thuyết pháp gì?”


Đỗ Cửu Ngôn cười nhạt, đi qua nhìn chằm chằm Trang An, nhìn chằm chằm bốn người Lý Vũ, lớn tiếng nói: “Bởi vì Đắc Ngọc trở về xong liền khám đại phu, nàng nhiễm bệnh giang mai!”


Trên đại đường. bầu không khí cứng lại.


“Lẽ nào. . . mụn nước khắp cả người Vương Mậu Sinh và Vương quản sự, là. . . Đắc Ngọc truyền nhiễm?” Cầu Chương hỏi.


Đỗ Cửu Ngôn đi tới, lấy mũ của Đắc Ngọc xuống, mọi người hít một hơi lãnh khí, chỉ thấy trên mặt xinh đẹp của nàng, cũng tràn đầy mụn nước.


“Đại nhân, bệnh này đơn giản sẽ không truyền nhiễm người khác.” Đỗ Cửu Ngôn châm chọc nói: “Thế nhưng, nếu có người cùng nàng làm chuyện nam nữ, tất nhiên sẽ bị lây bệnh!”


Nàng dứt lời, sắc mặt của Trang An và Lý Vũ bốn người đại biến, kinh hãi không ngớt, điểm này, bọn họ thật không ngờ.


“Nên bốn người các ngươi, có gian chiêm Đắc Ngọc hay không, không cần ta chứng minh!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chậm thì ba ngày, nhanh thì ngày mai, các ngươi sẽ giống như bọn họ.”


Trang An quá sợ hãi, “Không có khả năng! Chúng ta. . . Chúng ta không có.”


“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay với Cầu Chương, “Làm người hiềm nghi, đại nhân hẳn là bắt giam bốn người này, trong vòng ba ngày, nếu bọn họ nổi mụn nước cả người, án này xem như ta thua, ta tự nguyện cánh tội vu cáo.”


“Nếu bọn họ giống Đắc Ngọc, Vương Mậu Sinh, cũng là cả người nổi mụn nước, tình huống kia cũng không cần giải thích nữa. Bằng chứng như núi, không cho tranh cãi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.



Cầu Chương nhìn bốn người Trang An, cau mày, gật đầu: “Ngươi nói có đạo lý. Người đến, thỉnh bốn vị tuần kiểm ti về hậu nha ở mấy ngày!”


Nói là ở mấy ngày, tự nhiên là lời khách khí.


“Cầu Đại Nhân, ngươi không nên nghe tiểu tử này nói chuyện giật gân, chúng ta cũng không có làm gì, không có khả năng có mụn nước gì.” Trang An nói.


Lý Vũ lại nói: “Phải đó, chúng ta không có khả năng có.”


“Vậy càng tốt.” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Không có mụn nước, các ngươi liền đến hung hăng cáo ta. Chỉ là ở trong tù đợi mấy ngày, có thể triệt để cọ rửa oan khuất, rất đáng!”


Mấy người Trang An nhìn nhau, trong mắt mỗi người hoảng loạn khó nén.


“Mang đi.” Cầu Chương dứt lời, bắt đầu mấy bộ khoái đi lên, mang mấy người Trang An đi, hắn lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Án này, ngươi nói xong rồi?”


Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, tiến lên phía trước nói: “Vâng! Tội danh của người thỉnh ta tụng quả thật một hồi hiểu lầm, may là đại nhân nhìn rõ mọi việc, đường tái thẩm, để án tình có thể làm sáng tỏ!”


“Ân. Việc này là Lộ gia không đúng, lúc đó bổn quan tra hỏi, bọn họ cũng không nói, hôm nay lại đến phản cung, thực sự đáng ghét. Nếu không phải bổn quan nể mặt Lộ lão thái gia, sẽ không khinh tha việc này.” Cầu Chương bảo vệ mặt mũi, hài lòng với Đỗ Cửu Ngôn một phần, liền vỗ vỗ đường mộc, nói: “Được rồi, ngày hôm nay các ngươi mang Vương Mậu Sinh về đi, về phần bốn ti binh, nếu chứng cứ phạm tội xuất hiện, bổn quan sẽ có định đoạn.”


Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, nói với Vương Mậu Sinh: “Dập đầu với đại nhân, đại nhân trả thuần khiết cho ngươi.”


“Tạ ơn đại nhân!” Vương Mậu Sinh ngây ngô lăng lăng, hắn mặc dù còn chưa bị trượng tráchm nhưng trong quá trình thẩm vấn Cầu Chương dùng hình, nên hắn vẫn là một thân thương, hơn nữa cả người bọc mủ, người đã lung lay sắp đổ.


Đắc Ngọc và Vương quản sự tiến lên đỡ hắn, Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Cầu Chương chắp tay, “Đại nhân cực khổ, học sinh cáo từ.”


Vừa nói chuyện, nhóm bốn người ly khai.


bookwaves.com

Trong lao phòng, bốn người Trang An đối diện ngồi trên chiếu, bốn người đều không nói gì, qua một lúc lâu, Phương Mãn Lương len lén xốc ống tay áo của mình lên nhìn thoáng qua, cánh tay mặc dù đen, thế nhưng da trơn bóng, không có gì cả.


“Ngu xuẩn.” Trang An đập đầu Phương Mãn Lương, “Làm sao có thể sẽ có, tụng sư kia nhất định có vấn đề.”


Lúc Đắc Ngọc đi, rõ ràng thật tốt, mấy ngày hôm trước Vương Mậu Sinh cũng không có phát bệnh.


Hết lần này tới lần khác tụng sư vừa đến, bọn họ đã phát bệnh.



Nào có chuyện trùng hợp như vậy.


“Đúng, ta cũng hiểu được có vấn đề.” Đẩu Niên Thương nghi ngờ nói: “Nữ nhân kia, lúc đó. . . Ta phân minh nhớ rõ là xử nữ.”


Hắn vừa nói, ba người bừng tỉnh đại ngộ, Lý Vũ nói: “Đúng! Nàng không có khả năng có bệnh, chính là tụng sư kia cố lộng huyền hư.” Lúc nói chuyện hắn đứng lên, hô: “Người đến, chúng ta muốn gặp Cầu Đại Nhân.”


“Chờ một chút.” Trang An thấp giọng nói: “Không phải ba ngày sao, chúng ta ở nơi này ở đây ba ngày, xem cuối cùng hắn giải thích thế nào.”


Bốn người đối diện, nhất thời đạt thành hiệp nghị.


“Ngủ.” Phương Mãn Lương nói: “Vừa lúc ta chừng mấy ngày ngủ không ngon, ở chỗ này chuyện gì đều không cần làm, hảo hảo ngủ.”


Lúc nói chuyện, hắn tìm đống cỏ khô sạch sẽ, nằm xuống ngủ.


Ba người khác cũng lập tức ngủ.


Một giấc đến hừng đông, thư lại nha môn đến xem, không có gì cả, buổi trưa ăn cơm xong, bốn người ngủ tiếp đến trời tối, buổi tối tìm ngục tốt muốn bài cửu, đúng là vui đến không thể cắt đứt.


“An ca hôm nay bài vận của người thật tốt, nếu như ở bên ngoài, nhất định phải đi đánh cuộc một lần, nhất định có thể kiếm bộn.” Phương Mãn Lương ha ha cười, đưa tay xào bài, lộ ra một đoạn cánh tay, tia sáng lóe lên, như là nhật quang chiếu vào trên mặt băng phản một chút quang, chợt lóe lên.


Hắn sửng sốt, giơ tay cầm bài lên, chiếu dưới ngọn đèn xa xa.


Chỉ thấy dưới ánh đèn, một cái tay của hắn, như là tương khảm rất nhiều bảo thạch, ngân quang lóng lánh, rạng rỡ sinh huy!


“A!” Phương Mãn Lương sợ kinh hô một tiếng, sắc mặt tái nhợt, “Mụn nước, a. . .Xuất hiện.”


Hắn vừa hô như thế, sắc mặt của ba người kia cũng đại biến, xông lại quay ánh sáng cởi y phục ra, cánh tay, ngực, chân đùi, lưng, trên mặt của đối phương, sáng bóng!


“Không có khả năng!” Trang An quát dẹp đường: “Đây. . . Đây không khả năng, không thể nào.”


Một xử nữ làm sao có thể nhiễm bệnh, không có khả năng!


Bốn người hoảng lại tức còn sợ nữa, Lý Vũ hô: “Người đến, thỉnh đại phu đến!” Hắn không tin, bọn họ nhất định là trúng hoa chiêu của tụng sư kia.


“Ồn ào cái gì.” Ngục tốt trong tù dẫn theo đèn đi qua, ngọn đèn sáng hơn, chiếu bốn người càng thêm đáng sợ, ngục tốt sợ một tiếng kêu, vừa chạy ra ngoài, vừa hô: “Nhanh đi nói cho bọn hắn biết, bọn họ phát bệnh, phát bệnh rồi.”