Cùng với bản kế hoạch mới, Lâm Phong cùng hai bộ phận thiết kế và lập trình nhanh chóng bắt tay vào thực hiện cho kịp tiến độ bị chậm trễ vì việc bị đánh cắp đó.

"Thời hạn mười bốn ngày, nhanh chóng trình cho tôi bản hoàn thiện của cả trang web và ứng dụng, chúng ta sẽ tiến hành cho toàn bộ nhân viên dùng thử trong vòng chín ngày. Thời gian này bộ phận sales và marketing phải hoạt động năng suất, bộ phận quản trị mạng cần kiểm soát các thông tin trên mạng cho đến khi public sản phẩm." Tổng kết lại buổi họp, Lâm Phong chốt lại một câu cuối, rồi nhanh chóng gật đầu tan họp, lại nhanh chóng trở về phòng làm việc tiếp.

"Barbara, vụ việc của tập đoàn Hứa Thị sao rồi?" Vừa đi, Lâm Phong vừa hỏi thư kí thân cận theo sau mình.

"Càng ngày càng tiêu cực, dự án này xem như đổ bể." Barbara lắc đầu không mấy khả quan. "Tuy nhiên, lúc nãy đang trong lúc họp hình như bên Hứa Thị có đăng thông báo mới, giám đốc đợi một lát, tôi sẽ check."


Thế là ngay cả trong quãng đường di chuyển từ phòng họp về phòng làm việc, hai người họ cũng không được nghỉ ngơi. Barbara thao tác nhanh chóng trên máy tính bảng, lát sau, mắt cô ta mở tròn ra, thất thanh. "Giám đốc!"

Ngay cả Lâm Phong cũng bị giật mình theo. Đứng trong thang máy, Lâm Phong nhận lấy chiếc máy tính bảng trong tay Barbara, đúng là chỉ một giây sau khi nhìn thấy tựa đề, cô cũng phải trợn tròn mắt.

Cách đây nửa tiếng, Hứa Thị đăng lên một lời xin lỗi về sự cố này. Tuy nhiên chủ tịch Hứa Thị lại phủ nhận việc đem dữ liệu bán đi, thay vào đó cung cấp chứng cứ rằng có nhân viên của Hứa Thị đánh trộm dữ liệu đem bán đi. Chi tiết hơn, Hứa Thị không chỉ hoãn dự án vô thời hạn mà còn công bố truyền thông phần dữ liệu bị đánh cắp.

Lâm Phong cẩn thận đọc từng dòng, lát sau cười khẩy. Đây rõ ràng là trí tuệ của cô, từng từ từng chữ do cô miệt mài nghĩ ra, vậy mà Hứa Thị dám ngang nhiên công bố chất xám của họ bị đánh cắp, còn lớn giọng nói đã đăng kí bản quyền cho những dữ liệu này rồi.


"Giám đốc, cô nghĩ như thế nào?" Barbara đứng bên cạnh, liếc mắt vào đọc cùng, lát sau bèn tặc lưỡi. "Là Triển tiểu thư đánh cắp dữ liệu, bán cho Hứa Thị, vậy rốt cuộc ai là người lại đánh cắp dữ liệu từ Hứa Thị?"

"Tôi không biết, chưa nghĩ ra." Lâm Phong tặc lưỡi đem máy tính bảng trả lại cho Barbara.

"Nhưng mà có một điều tôi vẫn không hiểu, giám đốc." Barbara đắn đo một lúc mới dám hỏi. "Nếu như thế lực của Triển tiểu thư đã dám hack vào hệ thống dữ liệu của AG để lấy đi bản mềm, vậy tại sao cô ta còn dám xâm nhập vào đánh cắp bản cứng? Không phải rằng việc này khiến chúng ta nhanh chóng khoanh vùng thủ phạm là cô ta sao?

"Đánh cược thôi, bởi nếu tôi còn giữ bản cứng, chứng minh ngày giờ, tôi chỉ cần đem đi đăng kí bản quyền cùng với các dữ liệu viết rõ về phần mềm của AG và người nghĩ ra là tôi." Lâm Phong nhún vai. "Cô ta đành mạo hiểm để chắc rằng tôi không có cách nào thanh minh với dư luận rằng bản kế hoạch đó là chất xám của tôi."


Vừa nói, Lâm Phong vừa nghĩ rằng, có thể là Triển Khai Như mạo hiểm đánh cược, cũng có thể là Triển Khai Như công khai sẽ chống lại cô, như đang thách thức cô vậy.

Lâm Phong bật cười, từ trước nay đối thủ tranh chấp đàn bà của cô toàn mấy kẻ không dùng não, kiểu như Lâm Hy hay Ninh Trác, vậy mà bây giờ lại có một đàn bà dám dùng thương trường để tranh chấp nam nhân với cô.

Nụ cười lạnh lẽo nở trên môi cô. Trên thương trường này, đừng mơ có người phụ nữ nào dám qua mặt Lâm Phong cô. Triển Khai Như không an phận làm hôn thê của anh trai cô mà lại dám tơ tưởng đến hôn phu của cô, cô sẽ khiến cho Triển Khai Như dứt khỏi Lâm Dương để cô có thể tác thành Lâm Dương cho Triệu Uyển Tử.

Vẻ mặt thâm trầm đầy sát khí của Lâm Phong làm cho Barbara vô thức rùng mình.

.

.

.

Hôm nay vì mọi việc đã tạm thời ổn thỏa nên Lâm Phong cho phép mình nghỉ sớm. Cô đã gọi điện cho Quách Dư Thành bảo rằng tối nay sẽ sang Quách gia thăm Quách lão phu nhân vì thất hẹn đã lâu, anh liền bảo cô đợi đó anh tới đón.
Quách Dư Thành hẹn cô năm giờ chiều thì sẽ không có chuyện năm giờ mới đến, anh lại đến sớm hơn để đón cô rồi.

Xe đậu dưới đường như thường lệ, chỉ là hôm nay có chút khác biệt, đó là cô vừa bước xuống gần xe, cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, sau đó để lộ gương mặt nhỏ nhắn của Triển Khai Như.

"Lâm tiểu thư, hôm nay tôi cũng cùng cô đến thăm Quách lão phu nhân này!"

Lâm Phong đứng hình mất năm giây...

Triển Khai Như ngồi ở trong xe, ló mặt ra, một vẻ mặt rất chi là 'ngây thơ' kèm theo một giọng nói lanh lảnh. "Hôm nay tôi đến Quách Thị thăm anh Dư Thành, xong rồi nghe nói anh cùng cô về thăm Quách gia nên anh ấy rủ tôi đi cùng á."

Lâm Phong liền đen mặt, nhìn Quách Dư Thành đích thân xuống xe để mở cửa cho cô. Vừa đến gần cô, anh ghé vào tai cô, vẻ mặt oan ức. "Cô ta tự bám theo, tôi vô tội..."
Cô đương nhiên hiểu Quách Dư Thành không bao giờ làm vậy, nhưng trong lòng tự nhiên cũng có chút bực bội.

Triển Khai Như lui ra sau, mở cánh cửa sau toan để Lâm Phong ngồi vào. Nhưng ngay lúc đó, Quách Dư Thành đứng ra mở cửa ghế trước, Lâm Phong 'duyên dáng' ngồi vào cộng thêm cái vẻ mặt kiêu ngạo ngồi ngay vào ghế trước. Anh đóng cửa xe lại rồi quay sang chỗ của mình.

Triển Khai Như ngây đơ ra như trời trồng, Lâm Phong nhìn qua gương chiếu hậu có thể thấy rất rõ vẻ mặt nhăn nhó bức xúc của cô ta. Triển Khai Như cắn răng đóng cửa xe sau lại, ngồi thẳng lưng, cười gượng gạo. "Anh Dư Thành trước nay không thích để đàn bà ngồi ghế trước, có vẻ như anh ấy cũng tôn trọng cô thật đấy."

"Ha, ý là vì có mặt cô, Quách Dư Thành mới để tôi ngồi ghế trước là giúp tôi giữ mặt mũi à?" Lâm Phong cười khẩy.
Lát sau, cô dùng nụ cười thương mại thương hiệu của mình, đáp trả. "Tôi là hôn thê của anh ấy, là người cùng anh ấy kết hôn, sao có thể là 'đàn bà' bình thường được chứ?"

Triển Khai Như giận tím người.

Lâm Phong tặc lưỡi, dù sao bây giờ cũng không thể đuổi Triển Khai Như đi được, cô ta dù gì cũng là đương kim tiểu thư Triển gia, chọc giận cô ta thì mối quan hệ giữa Triển Thị với AG và Quách Thị sẽ không tốt, bớt đi vài ba rắc rối thì tốt hơn.

.

.

.

Điều nằm ngoài dự đoán của Lâm Phong là Triển Khai Như có vẻ rất được lòng người nhà Quách gia. Khi cô ta cũng đến góp mặt, chủ tịch Quách và Quách phu nhân đều vô cùng niềm nở tiếp đón Triển Khai Như, ngay cả Quách lão phu nhân cũng không phủi bỏ cô ta như Lâm Hy.

Ngẫm lại, Lâm Phong thấy cũng không hẳn là vô lý. Tuy Triển Khai Như và Lâm Hy là bạn thân nhưng Triển Khai Như lại quá khôn nếu như so với cô gái có làm mà không có nghĩ như Lâm Hy. Triển Khai Như biết cứng mềm đúng lúc, lời nói ra lại vô cùng ngọt ngào, rất biết cách làm vui lòng người lớn.
"Phong Nhi, mau mau lại đây." Quách lão phu nhân vừa thấy cô liền mừng rỡ, vội vàng gọi cô lại.

"Bà nội, thời gian qua Phong Nhi bận rộn quá, mãi đến hôm nay mới đến thăm bà nội..." Lâm Phong tỏ ra áy náy.

"Không sao không sao. Đồ ngốc này, sắc mặt con không tốt như hôm trước, tiều tụy hơn nhiều rồi." Quách lão phu nhân quan sát cô gần, mới thấy quầng thâm trên mắt cô, đau lòng mà nói. "Lát nữa ta sẽ đưa cho con một phương thuốc của vùng quê ta, con sáng nào cũng uống một cốc, sẽ tốt cho da. Con nhìn Thiến Diêu xem, nó cũng uống nên từng này tuổi rồi da vẫn rất đẹp."

Vừa nói, bà vừa nhìn sang Quách phu nhân. Lâm Phong liền gật gù, quả thật là Quách phu nhân tuy đã quá năm mươi tuổi rồi nhưng sắc da vẫn mịn màng vô cùng.

"Con cảm ơn bà nội." Lâm Phong mỉm cười. "Thật ngại quá, hôm nay hơi gấp, con không chuẩn bị kịp quà, hôm sau sẽ bồi tội bà sau được không?"
"Ta là Quách lão phu nhân, đồ bổ đồ tốt không thiếu thứ gì, con không cần đa lễ, đến thăm ta ta đã rất vui rồi."

Triển Khai Như trầm lặng quan sát, cô ta không ngờ rằng Lâm Phong lại dễ dàng được Quách lão phu nhân yêu quý như thế. Cô ta hao tâm khổ tứ, cũng chỉ lấy lòng được cha mẹ Quách Dư Thành, còn Quách lão phu nhân đối với cô ta không ghét bỏ chứ không bao giờ đối với cô ta ân cần như thế.

"Khai Như này, con đã đính hôn cùng với thiếu gia Lâm gia, sau này cũng đừng thường xuyên đến Quách gia như trước, người ta sẽ đánh giá không hay." Quách phu nhân xoa đầu Triển Khai Như, ôn nhu nói.

Bà ái ngại nhìn sang Lâm Phong, lo rằng cô gái này còn chưa hiếu thuận với Lâm gia mà suốt ngày đến Quách gia thăm mọi người. Hôn phu của Triển Khai Như là anh trai Lâm Phong, nếu làm Lâm gia phật ý thì ngàn vạn lần không hay.
"Quách phu nhân, con đến thăm người, chủ tịch Quách và cả Quách lão phu nhân chứ có phải vì Dư Thành đâu mà người ta đánh giá ạ?" Triển Khai Như khẽ cúi đầu, ngước mắt lên, giọng điệu ra chiều tủi thân vì lời khuyên này của Quách phu nhân.

Quách phu nhân thở dài. "Ý ta không phải là Dư Thành, mà là con chưa hiếu thuận với gia đình chồng tương lai, ngàn vạn lần không nên hiếu thuận với Quách gia."

Triển Khai Như khẽ bĩu môi, không thể nào nói lại. Quách phu nhân tuy giọng điệu ôn nhu, nhưng câu từ chính là đang khiển trách cô thiếu tinh tế với Lâm gia.

Quách lão phu nhân nghe thấy, liền tặc lưỡi. "Chậc, không biết phép tắc." Rồi bà quay lưng đi vào trong nhà, còn gọi Lâm Phong nhanh chân cùng bà.

Triển Khai Như giật mình, xem ra cô lại làm mất lòng người bà mà Quách Dư Thành kính trọng nhất rồi. Cô quay lại nhìn Quách phu nhân, bà ấy tuy mỉm cười trấn an cô nhưng ánh mắt không có ý cười, chỉ lắc đầu.
Cô ta cắn nhẹ môi. Rõ ràng cô ta vốn là tiểu thư duy nhất của Triển gia, vậy mà tại sao ở đây, trước mặt Quách Dư Thành, trước mặt Lâm Phong lại bị khiển trách? Rõ ràng cô ta muốn đến Quách gia chỉ để phá bĩnh Lâm Phong, vậy mà mọi người liền coi sự có mặt của cô là thừa thãi?

Lúc Lâm Hy còn cùng Quách Dư Thành yêu đương, Triển Khai Như dưới danh nghĩa bạn thân Lâm Hy để tiếp cận Quách Dư Thành. Khi hai người họ chia tay, cô hao tâm khổ tứ bao nhiêu để lấy lòng được Quách gia, vậy mà đùng một phát, cha cô lại đem cô đính hôn cùng Lâm Dương kia, Lâm Dương đó tuy xuất sắc lại không hề coi trọng cô.

Triển Khai Như mang ánh mắt căm phẫn nhìn theo Lâm Phong đang sánh bước bên cạnh Quách Dư Thành. "Rõ ràng vị trí Quách thiếu phu nhân là của mình, Lâm Phong cô ta chỉ vừa từ Mĩ trở về, dựa vào đâu mà tranh cướp Dư Thành với mình chứ? Để xem tôi thu thập cô thế nào..."
...

Bữa cơm tối nay Quách gia có mặt ở nhà đông đủ, Lâm Phong lâu lắm rồi mới gặp chủ tịch Quách, lại tiếp chuyện ông vô cùng nhiệt tình.

Chủ tịch Quách thấy con dâu tương lai của mình hiểu chuyện nên càng hứng thú nói chuyện. "Đúng vậy. Vì thế nên tương lai ta có dự định mở rộng thị trường ra Nam Mỹ. Sản phẩm này ở Nam Mỹ chưa phổ biến nhưng rất có tiềm năng."

"Vâng ạ. Thế nhưng ở Nam Mỹ đang có một doanh nghiệp độc chiếm thị trường suốt thập kỉ qua, người dân cũng quen dùng sản phẩm của doanh nghiệp đó, sợ rằng chưa sẵn sàng trải nghiệm sản phẩm mới với giá đắt hơn. Con nghĩ thế này..." Lâm Phong cẩn thận trình bày.

Triển Khai Như vô thức cắn đũa, gương mặt dần trở nên méo mó không kìm hãm được đố kị và tức giận. Cô liếc mắt sang Quách Dư Thành, phát hiện ra anh từ đầu đến cuối chỉ ngắm nhìn Lâm Phong, nụ cười còn vô cùng dịu dàng.
"Haha, Phong Nhi nói rất đúng ý ta." Chủ tịch Quách gật đầu, liên tục tán thưởng.

"Không giấu gì ngài, anh trai con vẫn luôn hứng thú với thị trường Nam Mỹ. Tương lai nếu như Quách Thị định lấn sang bên đó, con và AG nhất định sẽ hậu thuẫn ngài." Lâm Phong mỉm cười, ngay cả trong lúc ăn cũng có tác phong của một doanh nhân.

"Chủ tịch Quách, nếu như ngài cần sự trợ giúp của Triển Thị, con nhất định sẽ nói với cha giúp ngài." Triển Khai Như không chịu thua, bồi thêm một câu.

Ngay sau đó, bầu không khí tự nhiên im bặt.

Chủ tịch Quách phải cười gượng để giải vây. "Haha, cảm ơn con Triển tiểu thư..."

Triển Khai Như nóng bừng mặt, tự hỏi mình rốt cuộc đã nói sai cái gì rồi. Cô tự nghĩ, có khi ngay từ đầu việc cô đến đây đã vô cùng sai trái rồi.

"Dù sao cũng hiếm khi Phong Nhi và Khai Như mới đến nhà ăn cơm, anh đừng nói chuyện công việc nữa." Quách phu nhân cố ý giúp Triển Khai Như giải vây, để cô cảm thấy tự nhiên hơn. "Khai Như này, con có chuyện gì muốn kể không?"
Triển Khai Như trong lòng mở cờ, may mắn rằng vẫn có Quách phu nhân yêu quý cô, cơ hội này cô nhất định phải khiến Lâm Phong bẽ mặt.

"Có chuyện này tôi vẫn luôn thắc mắc về Lâm tiểu thư, vì tôi nghĩ Lâm tiểu thư không phải người như vậy, nhưng bây giờ nói ra sợ cô sẽ trách tôi..." Triển Khai Như đột nhiên yếu giọng đi. "Nhưng dù gì chuyện này cũng liên quan đến thể diện Quách gia, mọi người trách tôi cũng được, nhưng tôi vẫn nên nói..."

Lâm Phong vừa ăn một miếng cơm, thấy Triển Khai Như nhắc đến mình thì động tác ngừng lại một nhịp. "Ha? Cuối cùng cũng chịu lộ đuôi cáo."

"Không sao, Lâm Phong tôi làm việc không hổ thẹn với trời đất, càng không hổ thẹn lòng mình. Triển tiểu thư cứ nói." Lâm Phong đặt đũa xuống, chống cằm, hướng ánh mắt về phía Triển Khai Như ngồi đối diện, nụ cười có chứa một chút thách thức.
Triển Khai Như tuy rét trong lòng, nhưng vẫn thẳng thừng. "Thì là chuyện của Lâm tiểu thư và Tư Mã tiên sinh mà truyền thông đưa tin thời gian gần đây ấy. Lâm tiểu thư chắc không phải kiểu người trơ trẽn câu dẫn bạn trai của bạn thân đúng không?"