Người đầu tiên phát hiện hệ thống phản trọng lực mất đi tác dụng chính là Ưng - người đang điều khiển phi thuyền. Thực tế, khi phi thuyền còn cách mặt đất khoảng năm cây số thì Ưng đã sớm cảm giác được một mối nguy hiểm tiềm ẩn mà không sao nói lên thành lời.
Nhưng hắn cố ý đè nén sự cảnh báo mãnh liệt đó, bởi vì nhiệm vụ lần này vốn là một nhiệm vụ thăm dò nguy hiểm, là nhiệm vụ đổ bộ đầu tiên mà con người thực hiện lên một hành tinh khác ngoài mặt trăng, cho nên trong nhiệm vụ có những mối nguy hiểm tiềm ẩn nào thì khó ai có thể liệt kê hết được.
Tỷ như có một cơn gió lốc cực mạnh, hoặc là sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên hành tinh, hoặc là các thiên tai về địa chất, thậm chí có khi virus, sinh vật ngoài hành tinh mà chúng ta thường thấy trên các bộ phim khoa học giả tưởng cũng có thể xuất hiện….Đây vốn là một hành động dùng mạng sống của mình để đánh cược, có thể nói nếu gặp nguy hiểm là chuyện rất bình thường, cho nên Ưng cũng bỏ qua cảm giác bất an mãnh liệt này.
Nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt nhất là khi tàu con thoi còn cách mặt đất khoảng năm cây số, lúc này hắn chỉ cảm thấy con tàu đột ngột rơi thẳng xuống dưới, đó là do tác dụng của trọng lực tác động đến con tàu. Ở bên trong tàu con thoi thì mọi người đều té ngã trên mặt đất, hoặc là bị ép vào vách khoang, trong lúc nhất thời không ai có thể cử động được!
Bởi vì do hệ thống phản trọng lực cho nên trong phi thuyền Hi Vọng mới có trọng lực, nhờ đó mọi người không phải sống trong cảnh không trọng lực như ở các tàu không gian bình thường khác, còn nếu ở trên hành tinh thì có thể sử dụng hệ thống phản trọng lực để thoát khỏi sức hút của hành tinh, cho nên trong lúc phi hành thì tàu con thoi bay rất vững, không hề bị nảy sốc gì cả. Cũng vì thế nên bên trong phi thuyền rất ít người cài dây an toàn, thậm chí đến cả nón bảo hộ trong du hành vũ trụ cũng không đeo vào, nếu có cũng chỉ mặc bộ đồ du hành vũ trụ mà thôi.
Lúc này hệ thống phản trọng lực đột nhiên biến mất cho nên con tàu đột ngột rơi xuống, đồng thời làm cho những ai không cài dây an toàn trong tàu bị quay cuồng.
Ưng chính là một trong rất ít người cài dây an toàn, sự tỉnh táo và cẩn thận của hắn lúc này đã cứu nguy cho mọi người. Khi hắn bị ép bay về hướng ghế ngồi thì bàn tay của hắn đã liều mạng vươn tới nhấn vào mấy nút ở phía trước, nhưng do hấp lực quá mãnh liệt cho nên phải mất một hồi gắng sức mới chạm được vào mấy cái nút đó.
Khi mấy cái nút bị đè xuống thì cuối cùng động cơ của tàu con thoi đã được khởi động, một cột lửa phun ra từ phía đuôi nó. Nhờ đó mà tốc độ rơi của tàu con thoi đã giảm dần, nhưng lúc này nó đã rơi được hơn mười giây, gần hai mươi giây rồi nên tốc độ rơi lúc này là rất lớn, hơn nữa khoảng cách với mặt đất đã không còn xa nữa. Tuy có lực đẩy từ động cơ nên tốc độ rơi đã giảm xuống từ từ nhưng vẫn không thể cưỡng lại lực hút của hành tinh, con tàu vẫn rơi thẳng xuống dưới.
Ưng toát mồ hôi khắp người, hắn vừa điều khiển con tàu hạ cánh vừa rống lớn:
-Mọi người chú ý! Gần chạm đất rồi! Chuẩn bị tư thế sẵn sàng va chạm!
Nói là nói như thế nhưng bên trong con tàu đã quá hỗn loạn, vừa bị ảnh hưởng do sự rơi xuống còn thêm vào lực đẩy lên từ động cơ cho nên khiến cho đại đa số mọi người đều té ngã trên mặt sàn, chỉ có một số ít nhờ vào thân thể khỏe mạnh cùng với phản xạ nhanh nhẹn mới trụ lại được trên ghế ngồi, miễn cưỡng thắt lại dây an toàn. Cứ thế một tiếng ầm thật lớn vang lên, cả con tàu đã tiếp đất và trượt dài trên mặt cát, lún xuống tới tận mấy mét mới ngừng lại.
Mọi người bên trong phi thuyền ai ai cũng chật vật, cũng may là tất cả đều mang đồ bảo hộ trên người, chỉ là do phần lớn không mang nón bảo hộ vào cho nên có bảy tám người bị thương chảy máu ở đầu. Còn lại thì mọi người cũng chỉ bị xây xát nhẹ mà nén đau chịu đựng. Thật lâu sau cũng chưa ai đủ sức thốt lên lời nào.
Đúng lúc này, một nhà khoa học vừa hoàn hồn lại từ cú rơi lập tức thất thanh kêu lên:
-Không ổn! Không khí tràn ra ngoài rồi!
Tất cả mọi người đều giật mình, lập tức kiểm tra khắp tàu con thoi, đồng thời cấp tốc đội nón bảo hộ vào. Bất quá rất nhanh mọi người đều phát hiện ra nhà khoa học không hề nhìn về phía vách tàu, mà là run rẩy nhìn về phía ống nhiệm bể nát chứa mẫu không khí trong phòng thí nghiệm, không khí từ hành tinh này đã tràn ra ngoài
Sắc mặt ai cũng tái đi, bởi vì đây không phải là không khí từ Địa Cầu mà chính là không khí từ hành tinh này, có trời mới biết bên trong nó chứa gì, nếu lỡ như là virus ngoài hành tinh thì bọn họ hoàn toàn không có sức miễn dịch với nó, mặc dù có thể các loại virus này chẳng qua chỉ là những loại vô cùng bình thường trên hành tinh này, nhưng chừng đó thôi cũng có thể làm bọn họ chết vô cùng thê thảm.
Một nhà khoa học bên cạnh hiểu rõ tâm trạng của mọi người, vội vàng đứng lên nói:
-Mọi người đừng sợ, trước mắt chúng ta vẫn chưa biết hành tinh này có tồn tại sự sống hay không, hơn nữa trên hành tinh này thì bốn bề đều là sa mạc, khí hậu vô cùng khô ráo cho nên khả năng virus tồn tại trong không khí cũng không cao. Vì vậy mọi người đừng lo sợ, đầu tiên là có cảm thấy miệng và mũi mình nóng lên không, đó là cách kiểm tra tính axit trong không khí.
Nghe được lời ấy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo liền bắt đầu kiểm tra miệng và mũi mình cẩn thận, kể cả mắt vân vân…Bất quá không hề có cảm giác gì khác lạ cả, cứ như là đang hô hấp trong một bầu không khí bình thường vậy.
Chỉ có sắc mặt của mấy nhà khoa học là rất khó coi, bởi vì bọn họ đều hiểu, cho dù là không khí khô ráo đi nữa nhưng khả năng tồn tại virus vẫn có, đây là hành tinh ngoài vũ trụ cho nên không thể nào suy luận theo lý thuyết thông thường trên Địa Cầu được. Bất quá trước mắt chưa phải là lúc thích hợp để nói chuyện này, chỉ đành trông chờ vào hai nhà khoa học đang loay hoay với ống nghiệm chứa không khí bể tan tành kia.
Một nhà khoa học trong đó chừng năm mươi tuổi, tuy trên đầu còn đang chảy máu nhưng vẫn tập trung tinh thần cao độ vào việc kiểm tra thành phần không khí, không ai trong tàu con thoi phát ra tiếng động, tất cả đều nín thở nhìn về phía nhà khoa học này. Thời gian cứ thế trôi qua, không biết qua bao lâu sau thì nhà khoa học kia bỗng thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng.
-…Hàm lượng dưỡng khí (Oxi) chiếm hơn 20% không khí, còn lại phần lớn chính là khí nitơ, chiếm khoảng 68%. Tiếp đó là một loại khí đặc thù chiếm chừng 10%, ngoài ra còn có một số khí hiếm (2) cùng CO2. Thành phần của loại khí đặc thù này vẫn chưa thể xác định rõ ràng nhưng chúng không hề có tính chất ăn mòn gì cả, cũng không phải là khí CO (1)… mang độc tính, mà tính chất của khí đó gần giống với khí trơ (2), tựa hồ không thể hòa tan vào chất lỏng cùng máu…
Nhà khoa học này hưng phấn nói tiếp:
-Các vị biết cái này có ý nghĩa gì không? Không khí này chúng ta có thể trực tiếp hít thở a! Loài người chúng ta có thể tự do hô hấp trong hoàn cảnh này a!
Nhà khoa học này càng nói càng hưng phấn, cơ hồ là vừa nói vừa khoa tay múa chân, trong lúc nói chuyện còn chỉ vào ống nghiệm:
-Thông qua kính hiển vi ta cũng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ có sinh vật tồn tại, dĩ nhiên nếu muốn tìm thấy virus thì cần phải có kính hiển vi có độ phóng đại lớn hơn nữa kìa, cái đó thì cần phải trở về phi thuyền Hi Vọng mới có…Nhưng lấy tình hình trước mắt thì với không khí khô ráo như vậy…Các vị, xin chú ý kỹ lời nói của ta, khô ráo nghĩa là hàm lượng nước trong không khí rất thấp, cũng có nghĩa là khả năng có virus cùng vi sinh vật rất thấp, các vị, chúng ta quả thật rất may mắn a!
Chúng ta đang đặt chân trên một hành tinh mang hi vọng của toàn thể nhân loại a! Có dưỡng khí có nghĩa là chúng ta có thể hô hấp, hơn nữa có dưỡng khí chứng tỏ nơi này có thực vật quang hợp, mặc dù loại thực vật này có thể ở những nơi bí mật nên trước mắt chúng ta vẫn chưa phát hiện được, nhưng hàm lượng dưỡng khí trên hành tinh này đã đủ để nói lên tất cả rồi, đây có thể chính là nơi mà con người chúng ta phát triển a!
Nhà khoa học này vừa nói mà nước mắt tuôn rơi, đó chính là những giọt nước mắt của hạnh phúc.
Lúc này Ưng đột ngột đứng lên, nói với mọi người:
-Bất kể như thế nào thì mọi người vẫn phải mang nón bảo hộ, chừng nào chưa thể chắc chắn là trong không khí không có virus thì tuyệt đối không cho phép mọi người hít thở trực tiếp không khí từ hành tinh này….Tốt lắm, mặc dù quá trình có có chút nguy hiểm nhưng dù sao thì chúng ta đã đổ bộ thành công, các vị, có thể bắt đầu nhiệm vụ riêng của mình rồi. Mỗi nhà khoa học sẽ được hai binh lính đi theo bảo vệ, các vị tốt nhất nên mặc vào đồ bảo hành vũ trụ cùng nón bảo hộ là có thể đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ của mình rồi, Trương Hằng, riêng cậu thì lưu lại, những người còn lại bắt đầu hành động đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều đâu, trước hết dưỡng khí chúng ta phải trở về phi thuyền Hi Vọng.
Những người còn lại đều tuân lệnh thực hiện, mỗi nhà khoa học đều có hai binh lính đi kèm, còn các binh lính còn lại dưới sự chỉ huy của Lưu Bạch và Hắc Thiết đều chuẩn bị tiến ra ngoài tàu con thoi. Lúc này trong khoang thuyền chỉ còn lại Ưng và Trương Hằng thì Ưng mới nói:
-Trương Hằng…lập tức phá giải mật mã, ta muốn liên lạc với phi thuyền Hi Vọng.
Trương Hằng không dám chậm trễ, vội vàng ngồi vào ghế điều khiển ở trước tàu con thoi, chăm chú phá giải mật mã. Ước chừng bốn, năm phút đồng hồ sau thì mới thở ra nhẹ nhõm, cùng lúc đó một thanh âm vang lên bên trong tàu con thoi.
-Đơn vị liên lạc, đây là phi thuyền chủ Hi Vọng, nếu nghe được xin trả lời… Đơn vị liên lạc, đây là phi thuyền chủ Hi Vọng, nếu nghe được xin trả lời…
Ưng vội vàng nói về phía thiết bị liên lạc:
-Phi thuyền chủ Hi Vọng, đây là đơn vị liên lạc.
-…Ưng, có sao không? Tỉ lệ thương vong của nhân viên thế nào? Tàu con thoi còn có thể vận hành không? Lúc trước đã xảy ra chuyện gì, tại sao tàu con thoi lại đột nhiên rơi xuống vậy?
Thanh âm Diêu Nguyên truyền đến từ thiết bị liên lạc.
Khuôn mặt Ưng trở nên nghiêm túc, nói:
-Lúc trước khi còn cách mặt đất khoảng năm cây số, hệ thống phản trọng lực của tàu con thoi bỗng nhiên ngưng hoạt động, cho đến giờ cũng không cách nào khởi động lại. Nhưng thông qua thiết bị kiểm tra sự cố trên tàu thì hệ thống phản trọng lực không hề gặp bất kỳ trục trặc gì, từ mọi thứ như máy móc, nguyên liệu đến hệ thống đều hoàn hảo. Hiện tại hệ thống phản trọng lực vẫn còn đang vận hành nhưng kỳ lạ ở chỗ nó không hề sinh ra bất kỳ tác dụng phản trọng lực nào, cứ như đã biến mất tăm vậy!
-…Gửi cho chúng ta toàn bộ chi tiết về hệ thống phản trọng lực thông qua thiết bị liên lạc ngay. Ngoài ra tàu con thoi còn có thể cất cánh không? Tỉ lệ thương vong của nhân viên ra sao? Ở đó có tình huống gì đặc biệt xảy ra không?
Diêu Nguyên vẫn tiếp tục hỏi.
Ưng hồi đáp:
-Có thể cất cánh, mặt đất đều bao phủ bởi lớp cát rất dày, tàu con thoi có phòng máy chống va đập nên việc khởi động động cơ để cất cánh thì không thành vấn đề, chỉ là nếu như không có hệ thống phản trọng lực thì chúng ta sẽ không cách nào xuyên qua tầng khí quyển được, mà nơi đây cũng không có tên lửa nâng tàu…Về phương diện nhân viên thì có mấy người bị thương nhẹ, Tiểu Bạch có thể giải quyết ổn thỏa nên cũng không có vấn đề gì lớn. À, ngoài ra cũng đã phân tích xong thành phần không khí trên tinh cầu này, trừ một loại khí đặc thù chiếm hơn 10% thì thành phần của nó cơ hồ giống như đúc trên Địa Cầu (3), nếu theo lời nói của nhà khoa học xét nghiệm thì chỉ cần xác nhận trong không khí không có virus hay vi sinh vật nữa là có thể kết luận, không khí này có thể trực tiếp hô hấp.
Cho tới bây giờ vẫn chưa phát hiện được bất kỳ sinh vật ngoài hành tinh nào, lượng cát bao phủ hành tinh này quả thật quá dày nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của hiện tượng lưu sa, còn về việc mặt đất có thể chịu được sức nặng bao nhiêu thì các nhà khoa học đang kiểm tra, lát nữa ta sẽ gửi báo cáo chi tiết qua thiết bị liên lạc…
Diêu Nguyên trầm mặc một hồi lâu, rồi sau đó mới lên tiếng:
-Chúng ta đợi báo cáo của ngươi…Khổ cực rồi, bởi vì chúng ta không thể chế tạo hệ thống phản trọng lực cũng như các thiết bị quan sát sử dụng công nghệ phản trọng lực nên mới dẫn đến sự cố ngoài ý muốn này, yên tâm, ta nhất định có thể cứu các ngươi ra khỏi đó.
Ưng gật đầu, phảng phất như đó là một việc nhỏ nhặt không đáng để bận tâm, nói:
-Ta biết, cũng giống như những lần trước, từ xưa đến giờ ta vẫn chưa hề hoài nghi lời hứa của ngươi…Như vậy chúng ta đợi tại nơi này chờ cứu viện, đơn vị liên lạc đã trò chuyện xong.
Trong lúc Ưng đang liên lạc bên trong tàu, thì lúc này ở bên ngoài, Hắc Thiết và Lưu Bạch đang chỉ huy mấy binh lính cẩn thận bước ra ngoài cửa khoang, có thể coi như đây là bước chân đầu tiên đặt lên hành tinh này.
Đây là một tầng cát dày màu vàng, đi trên nó cứ như là đi trên một lớp bông vải mềm mềm vậy. Nhưng bên dưới nó lại vô cùng chắc, không hề có cảm giác bị lún xuống gì cả. Từ người đầu tiên cho đến khi tất cả đều ra hết, cả bọn đều khẩn trương lấy vũ khí cảnh giới bốn phía, bất quá bọn họ không hề nhìn thấy bất kỳ sinh vật nào khả nghi. Giờ phút này là thời điểm ban ngày trên hành tinh này, ánh sáng chói chang chiếu khắp nơi, trải theo tầm mắt thì đâu đâu cũng là những lớp cát vô tận, nếu như không biết thì có khi sẽ ngộ nhận rằng đây chính là một sa mạc bình thường trên Địa Cầu, không hề có hiện tượng gì đặc thù xuất hiện cả.
Chẳng qua mọi người lại không phát hiện, do bên trong tàu con thoi đã trải qua một phen quay cuồng nên đã làm bể mấy cái ống nghiệm, trong đó khá nhiều ống nghiệm chứa nước cất, chất lỏng….Rất nhiều nước đã dính vào lòng bàn chân của các binh lính, khi mọi người bước ra sa mạc thì lớp nước dính vào cũng tiếp xúc với lớp cát, sau đó bốc hơi bay lên trên không…
Với khả năng khứu giác của con người thì vẫn còn lâu mới phát hiện được, những phân tử nước này theo không khí bay đi rất xa, từ mấy cây số, mấy chục cây số đến mấy trăm cây số….
Chú thích:
1/ CO: có tên gọi hóa học là Cacbon Monoxit, là một chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao. Nó là sản phẩm chính trong sự cháy không hoàn toàn của cacbon và các hợp chất chứa cacbon. Chi tiết xin xem thêm tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Cacbon_...%C3%B4x%C3%ADt
2/Khí trơ và khí hiếm: Cơ bản thì hai loại khí này là một. Có thể nói bởi vì các loại khí này trơ (không có khả năng phản ứng hóa học hoặc có nhưng phản ứng rất kém) cho nên mới gọi chúng là hiếm. Chứ không phải vì các loại khí này có giá trị sử dụng cao như các kim loại hiếm. Các loại khí này thuộc nhóm 18 trong bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học, gồm: heli, neon, agon, krypton, xenon, radon và ununocti (có thể không phải khí hiếm). Chi tiết xin xem thêm tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%C3%AD_hi%E1%BA%BFm
3/Thành phần bầu khí quyển trên Trái Đất: Gồm Nitơ (78,1%), Ôxi (20,9%), Agon (0,9%), CO2 (dao động không cố định, nhưng vào khoảng 0,035%), còn lại là hơi nước và một số chất khí khác. Chi tiết xin xem tại: http://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%C3%A...4%90%E1%BA%A5t