Ngày tết Nguyên Tiêu, mẹ Thang Yểu làm việc đến trật khớp eo, qua nửa tháng rồi vẫn chưa khỏi hẳn, lại vẫn luôn mạnh miệng nói mình không sao cả.

Những người lớn khác cũng đã tới rồi, cần người trẻ ra tiếp đón. Thang Yểu làm người chủ trì trên bàn ăn, nói mình có đi xem một căn nhà ở ngoại ô thành phố, giá cả tốt hơn so với đất ở đường vành đai thứ 5 nhiều, gần núi sông, rất thích hợp để dưỡng già.

Đúng dịp hai năm qua, dì út cũng đã sống ở miền Nam đủ rồi, muốn về lại miền Bắc sinh sống.

Cho nên họ đã bàn bạc, bán căn nhà này đi, hai người hùn hạp tiền để dọn về sống ở Bắc Kinh.

Việc dọn nhà vất vả, căn nhà đã sống mấy chục năm phải dọn sạch đi, có rất nhiều thứ đều không nở bỏ đi.

Ăn cơm tối xong xuôi, mẹ Thang Yểu ngồi trên giường sắp xếp lại đồ vật cũ, lấy ra một trang giấy đã ố vàng đưa cho Thang Yểu nhìn: "Yểu Yểu, con nhìn này, đây là lần đầu tiên con cầm bút viết số đó."

Cũng vào buổi tối hôm đó, mẹ sâu sắc nhắc với Thang Yểu chuyện liên quan tới việc cô tìm bạn trai:

"Yểu Yểu của chúng ta vẫn luôn rất hiểu chuyện và rất tự lập, mấy năm qua càng ngày càng tài giỏi. Hôm qua bác gái Trương của con tới nhà chơi còn khen con, bảo là trong chung cư nhỏ này của chúng ta chỉ có mỗi con là tiến sĩ thôi."

"Con với dì út của con đều rất xuất sắc, tài giỏi hơn mẹ nhiều. Nhưng mà Yểu Yểu à, mẹ cũng luôn rất lo lắng cho hai đứa."

Thang Yểu ngồi bên giường, nghiêm túc nghe mẹ dạy dỗ.

Mùa hè năm nay cô cũng phải tốt nghiệp tiến sĩ rồi, mới tối qua cô đã nhận được thông báo phỏng vấn của một trường đại học nọ.

Thành tích phần thi viết cô là người đứng đầu, điểm cao ngất ngưởng, chỉ cần trong lần phỏng vấn không xảy ra sai lầm to lớn gì thì về cơ bản đã có công việc ổn định rồi.

Nhưng mấy năm nay cô rất bận, cũng rất dốc sức.

Cứ như sợ bản thân mình rảnh rỗi quá sẽ lại có mấy suy nghĩ không thiết thực, cho nên suốt quá trình đều không để cho mình được nghỉ ngơi.

So với năm hai mươi tuổi thì nụ cười của cô cũng đã dần thưa bớt, người cũng gầy hơn, lúc ngồi im trên giường không nói chuyện lại có một cảm giác xinh đẹp tao nhã kiểu học thức.

Mẹ của Thang Yểu nói một lúc lại bỗng không nói được nữa, cứ luôn có cảm giác con gái mình đã trải qua cơn uất ức rất lớn mà ôm cô vào trong lồng ngực của mình, vỗ lấy lưng người kia: "Con gái ngoan của mẹ, không phải mẹ thúc giục con yêu đương, mẹ chỉ là hy vọng con được vui vẻ..."

Thang Yểu không muốn để mẹ lo lắng bèn giả vờ khẽ nói: "Còn không phải là vì vẫn chưa có dịp thích hợp đó sao, tháng sau là đám cưới của Lữ Thiên, để con xem thử trong dàn rể phụ có ai coi được hay không."

Bản thân cô không có để ý, mẹ cô cũng không phát hiện ra chuyện khác thường. chỉ có dì út ngồi bên cạnh thu dọn đồ đạc nhạy cảm mà quay đầu thoáng nhìn qua.

Vì giọng điệu nói chuyện của Thang Yểu vừa rồi có một câu rất giống với Văn Bách Linh.

Đám cưới của Lữ Thiên là vào đầu tháng ba năm này.


Lúc Thang Yểu nhận được thiệp mời online đã nhếch mép cười đến mấy lần trước mấy tấm ảnh cưới âu yếm kia, cuối cùng mới hỏi tới địa chỉ.

Cứ luôn cảm thấy có hơi quen mắt, ngẫm kỹ lại thì mới nhớ ra là trang viên rượu vang mà mình đã từng làm thêm.

Cô cũng không biết, trong khoảnh khắc đó nụ cười của mình có vụt tắt đi hay không.

So với nhiều năm về trước, trang viên rượu vang đã có chút thay đổi rồi.

Có thể là có nhiều người chịu vung tiền để thuê cảnh, có thêm cơ hội kinh doanh nên đã xây dựng thêm rất nhiều, tách riêng ra một thị trấn rượu vang nhỏ bắt chước bối cảnh kiến trúc nước ngoài để làm khách sạn.

Trước đêm đám cưới của Lữ Thiên, đám Thang Yểu đã ở chỗ đó rồi.

Cô mặc thử quần áo dâu phụ và mang giày cao gót, chân bước đi có hơi chập chững, lại giẫm lên mặt thảm rất mềm suýt chút đã trẹo chân, cũng may là gặp phải đám rể phụ Tôn Tự ở ngoài cửa.

Tôn Tự ngậm điếu thuốc lá đang nói chuyện cùng với đám bạn thân: "Sân bãi ở hôn lễ này của nhỏ Thiên thật khó đặt ghê, cũng còn đỡ bên nhà trai có chút tài lực, nếu không thì có đặt trước một năm rưỡi cũng không đặt được. Lúc trước bọn tôi có chụp hình ở đây rồi, đắt muốn chết luôn ý..."

Quay đầu lại thì nhìn thấy Thang Yểu loạng choạng như con chim cánh cụt, Tôn Tự cười đến mức làm rơi điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt điếu thuốc rồi mới đi qua há một tiếng, còn gọi người bạn thân khác: "Qua đây phụ đỡ đi chứ."

Thang Yểu cũng đã gặp hết đám người kia, cũng coi như là thân quen cả rồi: "Lữ Thiên với Trần Di Kỳ bảo tôi mặc vào luyện tập thử..."

"Haiz, không biết nhỏ Thiên này nghĩ như nào nữa, vốn dĩ người của cậu ta đã không được cao lắm rồi, lại bắt dâu phụ mang giày cao gót, cậu ta mặc định bản thân mình là cô dâu tộc người lùn à."

Trong lúc quan trọng thì vẫn phải bảo vệ trưởng phòng ký túc xá, cô nói: "Còn nói như thế nữa thì tôi sẽ dùng giày cao gót này giẫm mấy cậu đó."

Thang Yểu xách làn váy, được Tôn Tự che chắn mà quay trở về phòng của Lữ Thiên: "Hay tôi cứ đi giày đế bằng vậy." Vừa nói xong thì nghe có tiếng người gọi mình: "Là Thang Yểu hả?" Cô quay đầu nhìn lại thấy Phí Dụ Chi đã ngà say.

Phí Dụ Chi vẫn y như cũ mà kinh ngạc nhìn cô, tiện thể nhìn qua đám đàn ông đi theo sau cô: "Thật sự là em nè." Bọn họ chỉ trò chuyện ngắn gọn vài câu, không có nói quá nhiều.

Sau câu nói khách sáo thuận miệng "Bọn anh còn một tăng nữa đó, em tới không?" của Phí Dụ Chi, Thang Yểu lắc đầu một cái nói: "Không được ạ, sáng mai em có tiệc cưới của bạn, phải dậy sớm." "Vậy lần sau nhé, lần sau."

Phí Dụ Chi tiến tới nói.

Thông qua hoạt động trong vòng bạn bè, Thang Yểu biết năm ngoái Phí Dụ Chi đã làm bố rồi. Nhưng giữa bọn họ đã xa lạ đến mức khiến cô cảm thấy một cái like của mình cũng có hơi mạo phạm.

Dù sao thì, quãng thời gian bọn họ tụ tập cười cười nói nói cùng nhau đã qua rất rất lâu rồi.

Lúc còn học nghiên cứu sinh, Thang Yểu bị kéo tới một buổi tiệc tối, không thể hỏi câu "Anh ấy sao rồi" ra khỏi miệng.


Lại càng không bàn tới bây giờ, cô càng không có tư cách để có thể hỏi nữa.

Lữ Thiên và chú rể đều là người địa phương, trong hôn lễ có rất nhiều người thân, cũng rất náo nhiệt.

Lúc tung hoa cưới, bó hoa ấy ung dung rơi đúng vào lòng của người vốn không có ý định muốn cướp hoa là Thang Yểu.

Tiếng của MC thông qua micro được phóng lớn: "Chúc mừng cô dâu phụ xinh đẹp của chúng ta, cũng chúc phúc cho cô có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình."

Sau khi kết thúc nghi thức của buổi hôn lễ, lúc Lữ Thiên quay trở về phòng thay quần áo ra tiếp rượu vẫn luôn nói với Thang Yểu, tay cầm hoa cưới rồi không thể cầm uổng phí vậy được đâu, trong hôn lễ này có vài anh đẹp trai là bạn của chồng cô ấy, có ba bốn người vừa mới du học về từ nước ngoài, còn học ở trường rất có tiếng.

"Có một anh cao cao gầy gầy, cậu trông thấy không có gì hay ho nhưng lại là tốt nghiệp khoa học kỹ thuật ở Massachusetts đó."

Cô dâu trang điểm đôi mắt rất đẹp, cặp mi giả cong dài quay sang chớp chớp về phía Thang Yểu: "Sao hả, có hứng thú làm quen thử không?"

Thang Yểu ôm bó hoa, cúi đầu ngửi hương hoa.

Cô nhìn xung quanh rồi qua loa nói: "Hóa ra hoa tulip cũng không có mùi gì đặc biệt cho lắm."

Trong buổi tiệc, cô ngồi chung bàn với bạn bè của Lữ Thiên, còn có hai cô bạn chung lớp thời đại học của bọn họ.

Bạn học cũ gặp lại rất thân thuộc, gắp rau cho Thang Yểu còn thân thiết gọi cô là "lớp trưởng".

Thang Yểu chợt nhớ tới lúc cô và Văn Bách Linh vừa mới yêu nhau, dưới lầu ký túc xá đang thi công nên không cho đậu xe.

Có một tối không khí rất dễ chịu, gió xuân ôn hòa, Văn Bách Linh đậu xe ở bên ngoài không có chạy đi, xuống xe cùng với cô.

Anh nắm tay của cô: "Đưa em vào nhé."

Bọn họ chậm rãi đi bộ dưới tán cây Ngọc Lan, nói gì đó mà bây giờ không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ là sau lưng có hai cô bạn học lắm chiêu mà bỗng hô to lên chọc ghẹo cô: "Lớp trưởng hẹn hò về rồi nha."

Mặt Thang Yểu có hơi đỏ, hoảng loạn gạt tay của Văn Bách Linh ra.

Sau đó bạn học chạy đi, cô nhận ra Văn Bách Linh không có di chuyển cho nên quay đầu lại nhìn anh, chột dạ hỏi: "... Sao thế ạ?"

Văn Bách Linh cười đến mê hoặc tim gan, nhìn lâu vào trong đôi mắt kia cũng có thể khiến hồn phách bay đi đâu mất.


Anh chìa bàn tay về phía cô: "Đợi em nắm tay lại đó."

Hôn lễ bật tiếng nhạc êm dịu, Lữ Thiên cùng với ông xã cầm ly rượu lên đi từng bàn tiếp rượu.

Trần Di Kỳ tiến tới nói nhỏ bên tai Thang Yểu: "Chắc ăn là đã đổi suối nước nóng rồi hả?"

Thang Yểu gật đầu.

Trần Di Kỳ còn muốn ở lại Bắc Kinh hai ngày, hỏi đám bạn học mấy năm qua có chỗ đi chơi nào mới hay không.

Có một bạn học nữ đề xuất, nói là có một tiệm sách siêu hot, có rất nhiều blogger tới để quay video check-in, trang trí vô cùng cách điệu, chụp hình cực đẹp, hơn nữa còn có rất nhiều chỗ để nghỉ ngơi, đọc sách.

Hôm sau, Thang Yểu đi tìm cùng với Trần Di Kỳ, phát hiện tiệm sách đó mở ở góc phố.

Tiệm sách có một bức tường màu trắng sữa vô cùng xinh xắn, bảng hiệu đơn giản chỉ có một chữ "Hà".

Không hiểu sao, cô lại nhớ tới lần nói chuyện cùng với Văn Bách Linh lúc trước:

"Nếu như em có tiền sẽ mở một tiệm sách."

"Một tiệm sách vừa không cần lớn lắm, tốt nhất là ở góc phố. Giá sách phải cao, kéo dài từ mặt đất cho tới trần nhà, chỉ bày vài bộ bàn ghế để cho người đọc nghỉ ngơi đọc sách. Không bán đồ, nhưng có thể tự mang trà và cà phê của mình vào, nước nóng luôn có sẵn."

"Sao hả, anh cũng cảm thấy mong muốn của em rất tuyệt?"

Lúc đó Văn Bách Linh đã nói với cô như nào nhỉ.

À, đúng rồi, anh đã nói: "Chuẩn bị lỗ vốn."

Trần Di Kỳ đã kéo dây balo của Thang Yểu, dắt cô cùng đi vào.

Giá sách bên trong thật sự là cao từ mặt đất tới trần nhà, cũng có bàn ghế, thậm chí là cung cấp trà nóng.

Có rất nhiều dòng suy nghĩ đều không hẹn mà trùng khớp với những suy nghĩ viển vông của cô lúc đó, trùng hợp đến mức khiến cô có hơi dựng tóc gáy.

Trần Di Kỳ không biết lý do bên trong, còn đang ngửa đầu nhìn những cuốn sách kia mà than thở: "Tiệm sách này cũng xinh thật đó chứ, đợi chừng nào Lữ Thiên hết bận thì cũng nên kêu cậu ấy qua đây dạo thử."

Lúc Trần Di Kỳ chụp hình, Thang Yểu lại đi tìm nhân viên của tiệm. "Xin chào, xin hỏi chủ tiệm ở đây có phải là anh Văn không?"

Nhân viên có hơi bực bội nhìn Thang Yểu, ấy lại nhìn thấy vẻ khẩn trương trong đôi mắt của cô lại không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: "Không phải ạ, quản lý của chúng tôi họ Chu."

Không phải Văn Bách Linh sao?

Nhưng sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Mấy ngày sau Thang Yểu đã liên tục tới đây mấy lần, dưới ánh mặt trời cô ngồi ở bên cửa sổ đọc cuốn "Thế giới bi thương" đã từng đọc.


Dì út gửi tin nhắn wechat tới, nói mình và mẹ của cô đang đẩy bà ngoại đi dạo trong khu chung cư nhỏ, qua lại mấy lần đã quen được với một bà chị hàng xóm có nuôi hai con chó giống Border và Golden.

Bà chị hàng xóm rất nhiệt tình, nói là con trai mình đang làm việc ở chỗ nghiên cứu khoa học, trình độ ở trên tiến sĩ đã nhiều năm rồi không có yêu đương khiến bà ấy vô cùng sốt ruột.

Nghe nói Thang Yểu sắp tốt nghiệp rồi, bà ấy cũng rất hi vọng hai đứa có thể gặp gỡ.

Thang Yểu tạm thời không có trả lời, cầm điện thoại và sách, không hiểu sao lại có chút bực bội không thể nói được.

Đã không có ai còn cảm nhận được nữa rồi, sao cô lại cứ phải nuôi hy vọng về mối tình trước đó làm gì chứ.

Gió xuân lại dấy lên bên ngoài cửa sổ, từng cánh hoa đào rơi xuống đầy đất đều bị gió cuốn bay đến bên vệ đường.

Bạn bè xung quanh đều lật đật kết hôn rồi sinh con cả rồi, cô thì lại dùng bảy năm của mình để liều mạng mà phấn đấu.

Dĩ nhiên không thể trở thành người giàu như kiểu Văn Bách Linh và Phí Dụ Chi, nhưng tiền tiết kiệm của cô và dì út cũng đủ có thể mua một miếng đất ở ngoại ô thành phố, như vậy cũng đủ rồi.

Có rất nhiều chuyện đã không nên tiếp tục hy vọng nữa rồi.

Thế nhưng ngồi trong tiệm sách này, nhìn bình hoa được cắm xen kẽ những đóa hoa sen không mấy quý giá kia, Thang Yểu cứ luôn có cảm giác kì quái.

Thật giống như có vài giấc mơ mà cô vẫn có thể nằm mơ tiếp như thế.

Mùa xuân đầu tiên, bọn họ vừa mới tiếp xúc với nhau.

Mùa xuân thứ hai, Văn Bách Linh tặng cho cô một cây bút máy, hôn lên vầng trán của cô.

Mùa xuân thứ ba, cuối cùng bọn họ cũng yêu nhau, một mối tình vô cùng ngọt ngào.

Mùa xuân thứ tư, lại bất đắc dĩ mà xa nhau.

Đây là mùa xuân thứ mười một từ sau khi bọn họ quen biết, thời tiết ở mùa xuân này không được tốt lắm, mặt đất cứ âm ỉ trải qua mấy cơn mưa.

Thang Yểu không cản được suy khuyên bảo nhiệt tình của người nhà và hàng xóm mới, bèn đồng ý gặp người có học vị trên tiến sĩ kia.

Cũng là vào một buổi sáng nào đó của mùa xuân này, cô dụi mắt bò dậy từ trên giường ở ký túc xá, chân lững thững đi vài bước vào trong nhà vệ sinh, quẹt kem đánh răng lên bàn chải rồi nhét vào trong miệng.

Điện thoại rung lên, Thang Yểu phun bọt kem đánh răng trong miệng ra, cầm điện thoại lên lại thấy là số lạ gọi tới.

Kem đánh răng mùi bạc hà the thé khiến cô nói chuyện cũng có hơi chật vật, không nhịn được mà phun một ngụm ra, cuối cùng vẫn lễ phép mà dò hỏi: "Alo, cho hỏi ai vậy?"

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, Thang Yểu lại nghe được âm thanh thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô vang lên bên tai.

Anh nói: "Thang Yểu, anh là Văn Bách Linh."