" Rắc "
Một tiếng Dương Thần đưa chân dậm nát cái kính , rồi nhìn lấy Tashigi đang ngồi dưới đất mà hai tay không ngừng mò lấy xung quanh.

" Cô đang tìm cái kính của mình à "
Dương Thần đi lại đở lấy thân thể mềm mãi của Tashigi hỏi.

" Ah đúng vậy nha , ngươi có nhìn thấy không "
Tashigi thấy có người đở mình cũng đứng lên hỏi.

" Ừ cái này thật là tiết nha , nảy ta thấy có người đạp nát rồi , như vậy đi ta giúp ngươi dẫn ngươi về nhà thế nào "
Dương Thần một bộ người thân thiện mà giúp đở nói.

" Ah vậy thật cảm ơn ngươi rồi "
Tashigi nghe kính bị hỏng thì có chút thất vọng , lại nghe được người tốt này đưa mình về mà vui vẽ cảm tạ.


" Tốt nha chúng ta đi thôi "
Dương Thần nhếch lên khóe miệng một tay nắm lấy Tashigi bàn tay nhỏ mà đi vòng vòng , để tiếp tục kiếm mục tiêu.

" Ah Thần đi lâu như vậy chưa tới à "
Tashigi cảm thấy kỳ quái nhớ lúc trước mình đi chừng mười phút là tới , làm sao tên này dẫn mình đi nữa giờ rồi mà chưa tới.

" Cái này là ta chưa quen đường , một tý nữa là tới "
Dương Thần mới không thèm dẫn nàng về hải quân đâu , chủ yếu đi dạo một chút kiếm lấy mục tiêu mà thôi , rồi dẫn nàng về tàu của mình nha.

" Ồ vậy cảm ơn ngươi "
Tashigi nghe vậy lần nữa cảm ơn , thấy mình vậy mà nghi ngờ người tốt , trong lòng tự trách không thôi , quyết không hỏi người tốt nữa.

Dương Thần dẫn Tashigi đi thêm mười phút thấy không ai định đi về tàu , thì bắt ngờ gặp được một đầu màu tóc hỏa hồng , khuôn mặt xinh đẹp thân hình thon dài , miệng ngậm lấy cây giá múc canh đang khom người xem rau củ.

Dương Thần liền hai mắt lóe lên biết nàng là đầu bếp ở đây tên Carmen , hắn trong tay hiện lên cái tô bên trong là món cà ri gà , một cái đùi gà vàng ẻo bóc lên mùi thơm , được Dương Thần khống chế một đường bay ngang qua mũi của Carmen.

" Ah đây , đây là !.

cà ri !.

trời ai có thể như thế làm ra được mùi như vậy "
Vì Dương Thần khống chế mùi thơm bay nên chỉ có Carmen hửi được , nàng hai mắt mê ly cái mũi không ngừng hít vào mùi thơm , hai chân không tự chủ mà theo mùi thơm đi tới.

" Bịch "
Một tiếng , Carmen đụng phải Dương Thần mới từ trong mùi thơm của Cà ri lấy lại tinh thần , đang định nổi bạo thì thấy được trong tay Dương Thần cầm một cái tô , bên trong là một cái đùi gà không ngừng phun ra nhiệt khí.

" Ực "
Một tiếng , Carmen nuốt đi ngụm nước bọt hai mắt không thể rời khỏi cái tô.

" Thế nào , thèm "

Dương Thần đắc ý nhìn lấy mỹ nữ hai mắt không rời đi đùi gà mà hỏi.

" Um "
Carmen không tự chủ gật đầu một cái.

" Muốn ăn "
Dương Thần lại đắc ý mà cúi đầu đưa miệng phun ra hơi nóng ở nàng lổ tai hỏi.

" Ư , đúng rất muốn ăn "
Carmen lổ tai có chút nhảy cảm mà rên một tiếng , bắt quá cũng thành thật trả lời.

" Cho ngươi "
Dương Thần vui vẽ đưa cho Carmen một cái đùi gà vàng ẻo còn hơi nóng mà phun ra nhiệt khí.

" Ực , ực !.

"
Carmen liền đưa lên mũi hít một hơi , rồi hé ra môi mỏng cắn một cái.

" Cái này!.

cái này !.

quá mỹ vị ! ahhhh! thật là ngon ! aa!.

"
Carmen nuốt đi miếng đùi gà hai mắt trợn lên khuôn mặt ửng hồng , hai chân kẹp lại cả người có chút run lên , nói ra từng tiếng đứt quản.

" Ahh thật ngon ! ta cảm giác như muốn thăng tiên "
Carmen vẽ mặt say mê hai mắt biến thành trái tim mà nói.


" Ha ha thế nào "
Carmen đang ở hưởng thụ dư vị mà nghe được tiếng nói , thì mở ra đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm lấy Dương Thần.

" Ahhh sư phụ nhận đồ nhi một lạy , xin đừng từ chối ô!.

ô.

.

"
Carmen bổng nhiên quỳ xuống quát to một tiếng ôm lấy Dương Thần một chân , khuôn mặt tỏ vẽ ngươi không chịu nhận , ta liền không buôn.

" Tốt nha đứng lên theo ta "
Dương Thần cảm nhận chân của mình bị hai ngọn núi to ép lấy , cảm giác mềm mãi to lớn và co dãn làm hắn hưởng thụ mà vui vẽ , thấy có người bắt đầu bu lại , thì hướng lấy Carmen nói.

" Vâng lão sư "
Carmen thấy Dương Thần đồng ý thì vui sướng hô một tiếng theo sau.

Còn Tashigi thì chỉ nghe mà không nhìn thấy được , nên cũng không biết truyện gì , chỉ có thể theo người tốt mà đi.

Dương Thần làm người tốt dẫn lấy Tashigi và mới nhận đồ đệ Carmen hướng thuyền hải tặc của mình đi đến.