- Vương gia chưa chết, ngày khác nhất định sẽ trở về.

Vương gia tên là Khương Hồng Võ.
Khương Phàm lại đi tới trước cửa Khương Vương phủ lớn tiếng hô to, trước đó hô xong một trận liền chạy, hôm nay vừa nuốt hai viên thú nguyên, hỏa khí rất vượng, lại đứng trước Khương Vương phủ liên tục hô đến vài chục lần.
- Im miệng.
Khương Nhân từ bên trong chạy ra, chỉ vào Khương Phàm giận dữ mắng mỏ.
- Hô xong, hôm nào lại đến.
- Dừng lại!
Khương Nhân ngăn Khương Phàm lại, đi đến trước mặt hắn, trầm mặt cảnh cáo.
- Ngươi lại ra sức biểu hiện thế nào, Khương Vương phủ đều khó có khả năng để một đứa con nuôi làm người thừa kế, dù là Khương Hồng Võ thật trở về thì cũng không có khả năng.

Ngươi, đừng ấu trĩ nữa.
- Ta không làm người thừa kế, ta chỉ muốn không cho ngươi làm mà thôi!
- Ngươi...
Khương Phàm tiến đến trước mặt Khương Nhân, thấp giọng nói.
- Vương gia chỉ mất tích hơn mười ngày, phụ tử các ngươi đã vội vàng tiếp quản Khương Vương phủ.


Hoặc là, đầu phụ tử các ngươi đầy nước bẩn.

Hoặc là, các ngươi chính là có thể xác định Vương gia vĩnh viễn không trở về được.

Con ngươi Khương Nhân có chút ngưng tụ, theo bản năng nắm chặt nắm đấm.
- Không cần giải thích, ta có thể thấy rõ, người khác cũng có thể thấy rõ.

Khương Vương phủ và cứ điểm sở dĩ không có phản kháng đều bởi vì bất đắc dĩ, cũng là đang chờ đợi, nhưng cũng không đại biểu bọn hắn đều ủng hộ phụ tử các ngươi.

Khương Nhân, đừng cao hứng quá sớm.
- Tiểu tử...
Khương Nhân nhìn bóng lưng Khương Phàm rời đi, đột nhiên lại tuôn ra một cỗ sát ý.
Nếu như không phải cứ điểm và bọn hắn làm ước định, hắn thật muốn tự mình gi3t ch3t Khương Phàm.

Nhưng Tiêu Khuê rõ ràng đã liên hệ với Sinh Tử môn, làm sao còn không có xuất thủ?
Tiêu Khuê lúc nào có thể nhịn như thế.
Thời điểm Khương Phàm đi vào Yến phủ, ngoài ý muốn thấy được một người quen.
Triệu Cảnh Thiên, còn có những học viên võ viện kia.
Bất quá, thời điểm nhìn thấy hôm qua, bọn hắn có chín người, hôm nay vậy mà chỉ còn lại có ba người bọn hắn, ngay cả sắc mặt Triệu Cảnh Thiên đều có chút trắng bệch, giống như bị thương.
- Triệu công tử, xin ngài chờ một chút.

Nếu như tiểu thư nhà chúng ta nguyện ý gặp ngươi, sẽ ra tới.
Trước cửa, thị vệ ngăn đón không cho bọn hắn vào.
- Triệu Cảnh Thiên ta cũng không thể tiến vào cánh cửa này?
- Mười năm trước, ngài có thể tùy tiện vào.

Mười năm sau, ngài có vào hay không thì không phải do ngài định đoạt.
- Mười năm trước, phụ thân ta là đại tướng trấn biên, mười năm sau, phụ thân ta là Triệu Vương Bắc Cương, ta thế không vào được? Đây là thái độ của một thị vệ như ngươi, hay là thái độ của tướng quân nhà các ngươi!?
- Là thái độ Yến gia chúng ta!

Thị vệ cường thế ngăn cản người, không phải hắn cố ý khó xử Triệu Cảnh Thiên, thật sự là không thể không ngăn lại.
Dù sao ở trong thành Bạch Hổ này, Triệu Nguyên Bá và Bạch Ngao Thương những người kia đều thuộc về phản đồ.

Tướng quân nhà bọn hắn lại từng là phó tướng của Triệu Nguyên Bá, vẫn luôn bị người đời chỉ trích.

Gần đây nhất bởi vì Khương Vương phủ có các loại biến cố, quan hệ giữa tướng quân nhà bọn hắn cùng Khương Vương phủ càng trở nên khẩn trương.

Nếu như Triệu gia công tử đột nhiên có thể tự do ra vào Yến phủ, không biết sẽ phải gây nên bao nhiêu tin đồn.
Thị vệ bọn hắn không thể cho bất luận kẻ nào bắt lấy bất kỳ cớ gì.
Triệu Cảnh Thiên nắm chặt trọng kiếm, mắt lộ ra hàn quang.
- Ngươi chỉ là một thị vệ nho nhỏ cũng đại biểu Yến gia? Tránh ra cho ta!
- Người tự tiện xông vào Yến phủ, nghiêm trị không tha!
Trước cửa, thị vệ đều rút kiếm giằng co.
- Ta xem ngươi làm sao nghiêm trị, cùng ta đi vào.
Triệu Cảnh Thiên mang theo hai vị học viên võ viện muốn xông vào.
- Tất cả dừng tay! Trong Yến phủ truyền đến từng tiếng quát tháo, Yến Khinh Vũ từ bên trong đi ra.
Thị vệ đang muốn ngăn cản lập tức hành lễ.
Sắc mặt Triệu Cảnh Thiên hơi khó coi, sau khi bình phục tâm tình thì đổi lại một bộ dáng tươi cười, nhìn Yến Khinh Vũ cao gầy mỹ lệ trước mặt, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm:
- Khinh Vũ muội muội?
- Cảnh Thiên ca ca, mười năm không gặp.
Yến Khinh Vũ đứng ở trước cửa có chút do dự, nhưng vẫn đi ra, dung nhan xin đẹp băng sương cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Đúng vậy, mười năm không gặp, ngươi trổ mã phải càng ngày càng xinh đẹp, ta đã không nhận ra đây là tiểu nha đầu trước kia mỗi ngày đều đi theo phía sau ta nữa rồi.
- Cảnh Thiên ca ca, sao ngươi lại tới đây.
Nụ cười của Yến Khinh Vũ không phải quá tự nhiên.
Khương Hồng Dương hiện tại nhìn phụ thân không vừa mắt, nếu như biết được bọn hắn công nhiên có liên hệ với Triệu Vương phủ, rất có thể sẽ mượn cớ sinh sự.
- Ta chuẩn bị trùng kϊƈɦ Linh Nguyên cảnh, muốn vào Đại Hoang tìm kiếm cơ duyên, thuận tiện tới gặp muội một chút.
Triệu Cảnh Thiên trêи dưới đánh giá Yến Khinh Vũ, con mắt một chút cũng không rời đi.
Mặc dù năm đó dáng dấp Yến Khinh Vũ rất đáng yêu, nhưng mười năm không thấy, vậy mà dáng người lại kϊƈɦ động lòng người như vậy.

Một cặp đùi trắng như tuyết đẹp mắt bên dưới y phục rất đáng chú ý, bóng loáng lại nhỏ dài, còn hiện ra sáng rực như ngọc, cho dù ai nhìn cũng đều sẽ lại nhìn lần thứ hai.
Bộ dáng mỹ lệ làm rung động lòng người, khí chất càng mê người.
Hai vị học viên sau lưng Triệu Cảnh Thiên cũng âm thầm kinh diễm, đều nói Khương Uyển Nhi Bạch Hổ thành mỹ lệ khuynh thành, Yến Khinh Vũ này cũng không kém chút nào.
- Cảnh Thiên ca ca sắp đột phá Linh Nguyên cảnh rồi? Chúc mừng.
- Mấy năm không gặp, sao lại xa lạ như thế? Muội quên khi còn bé là ai thường xuyên cõng muội chạy khắp nơi, muội còn nói trưởng thành sẽ gả cho ta làm tân nương đây.
Gương mặt Yến Khinh Vũ rất nhanh đã đỏ ửng:
- Cái đó là...!Đó là khi còn bé...!Trưởng thành thì không muốn nữa…?.