Sơn lâm gần cứ điểm thứ tám hỗn loạn tưng bừng, Cự Linh vệ đến từ cứ điểm thứ năm điên cuồng phá hủy sơn lâm, nhổ lấy cây rừng, tiến vào chỗ sâu nhất.

Ngọn núi băng liệt, bụi đất tung bay, chim tước kinh hãi hoảng loạn.

- Hôm nay ai dám ngăn cản ta đuổi bắt Khương Phàm, đừng trách ta không niệm tình xưa.

Tiêu Thắng Dũng cưỡi Lân Mã, cầm chiến đao trong tay, cường thế giằng co với Yến Tranh cùng Côn Bác đang chạy tới.

- Tiêu Khuê mất tích, chúng ta thật đáng tiếc.

Nhưng sao có thể là Khương Phàm làm?
Yến Tranh nâng đao quát tháo Tiêu Thắng Dũng.

- Không phải hắn làm, nhưng hắn khẳng định hiểu rõ tình hình.

Tiêu Thắng Dũng không chịu khuyên giải, hôm nay quyết định bắt cho được Khương Phàm.

- Khương Phàm trước kia đã từ cứ điểm thứ năm tiến vào Đại Hoang, hắn bây giờ căn bản không có ở đây.

Côn Bác không nghĩ tới Tiêu Thắng Dũng vậy mà lại có một mặt bốc đồng như thế, lại mang theo Cự Linh vệ cùng Huyền Giáp vệ đến bắt một hài tử mười mấy tuổi.

- Hắn sẽ mang theo long nguyên tiến vào Đại Hoang? Hắn ngốc hay là ngươi ngốc! Hắn lộ mặt bất quá là muốn hố Triệu Cảnh Thiên, đã sớm trở về.

Tiêu Thắng Dũng đột nhiên nhấc đao chỉ về hướng Khương Hồng Dương:
- Ngươi không phải muốn khống chế tám đại cứ điểm sao, hiện tại chính là thời điểm ngươi ra tay quyết đoán, cách chức của Yến Tranh và Côn Bác, đề bạc phó tướng trấn thủ cứ điểm thứ năm thứ sáu mới.


Lông mày Khương Hồng Dương cau chặt, Tiêu Thắng Dũng này quá phách lối rồi, hắn vậy mà chỉ huy mình trước mặt mọi người.

Nhưng hắn rất rõ ràng chính mình nhất định phải đứng ra, đã muốn khống chế cục diện, càng phải thể hiện ra tư thái cường thế
- Tiêu Thắng Dũng tướng quân, Yến Tranh, Côn Bác hai vị tướng quân.

Hiện tại đã là xế chiều, lại còn hai canh giờ, hắc ám sẽ bao phủ Đại Hoang.

Mặc kệ các ngươi có oán niệm gì, chống cự Đại Hoang vĩnh viễn mới là chức trách hàng đầu của các ngươi.

Về phần Khương Phàm, Khương Vương phủ chúng ta sẽ đích thân ra mặt bắt hắn về.

Buổi sáng ngày mai, ba vị tướng quân có thể đến Khương Vương phủ cùng một chỗ thẩm vấn.

Yến Tranh, Côn Bác đang muốn gật đầu nhưng Tiêu Thắng Dũng lại chỉ vào Khương Hồng Dương gầm thét:
- Sớm đi làm cái gì, không cho ngươi thời gian sao? Lão tử hôm nay không bắt được Khương Phàm, tuyệt không triệt binh!
- Tiêu Thắng Dũng, ngươi đừng làm càn.

Đại trưởng lão giận dữ quát to, dù nói thế nào, Khương Hồng Dương đều là người chủ sự của Khương Vương phủ, Tiêu Thắng Dũng vậy mà lại bất kính trước mặt mọi người
- Đuổi bọn hắn đi cho ta, nếu không cứ điểm thứ ba ta tuyệt không tán thành Khương Hồng Dương.

Diện mục Tiêu Thắng Dũng dữ tợn nói với Đại trưởng lão.

- Ngươi...!
- Đuổi đi!!
Tiêu Thắng Dũng bạo hống.

Đúng vào lúc này, Cự Linh vệ bắt lấy Khương Uyển Nhi đi ra khỏi sơn lâm, bọn hắn không hoàn toàn phá hủy đến chỗ sâu nhất, là Khương Uyển Nhi hiếu kỳ chạy ra, vừa lúc bị bắt được.

- Ca ca phế vật kia của ngươi đâu?
Tiêu Thắng Dũng hung ác nhìn chằm chằm Khương Uyển Nhi.

- Đường đường võ tướng cứ điểm lại vận dụng Huyền Vũ vệ cùng Cự Linh vệ bắt hài tử.

Ngươi quả thật cho cứ điểm mặt mũi.

Khương Uyển Nhi ngẩng cao gương mặt xinh đẹp, không có chút sợ hãi.

- Ta hỏi lần nữa, ca ca ngươi đâu?
- Ngươi mù sao? Không ở đây!
- Tiểu nha đầu, ngươi chán sống rồi! Người đâu, vả mồm một trăm cái cho ta!
- Ai dám.

Yến Tranh Côn Bác gầm thét, Huyền Giáp vệ sau lưng bọn họ kéo Ô Cương Cung ra.

Tiêu Thắng Dũng lạnh lùng nhìn bọn hắn:
- Đây là chuyện nhà của chúng ta, không tới phiên các ngươi để ý tới.


- Khương Uyển Nhi còn không đến lượt Tiêu gia các ngươi muốn làm gì thì làm, đây còn ra thể thống gì.

- Khương gia đã hứa gã Khương Uyển Nhi cho nhi tử của ta, sinh tử cyả nàng đều thuộc về chuyện của Tiêu gia ta.

Nếu như Tiêu Khuê con ta chết rồi, nàng cũng phải chôn cùng.

Vả miệng cho ta, lập tức.

Phó tướng bóp lấy cổ Khương Uyển Nhi đẩy lên phía trước, một vị Cự Linh vệ hùng tráng vung bàn tay lên muốn quất tới.

- Dừng tay! Tiêu Thắng Dũng, con của ngươi là do ta giết!
Khương Phàm đẩy đám người ra, đi tới phía trước.

- Khương Phàm?
Sắc mặt bọn người Yến Tranh hơi biến đỏi, tiểu tử này trở về làm gì.

- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt Tiêu Thắng Dũng ngưng tụ, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

- Con của ngươi Tiêu Khuê, chết rồi! Ta trước bắn nát hai cánh tay của hắn, sau lại bắn nát đầu hắn, chết không nguyên vẹn.

Ngươi làm phụ thân quá không xứng chức, đến nửa tháng rồi mới nhớ tới.

Tiêu Khuê...!Xương cốt cũng đã không tìm thấy.

Khương Phàm hung tợn nói.

Tiêu Thắng Dũng giận dữ, hét lớn một tiếng, nâng đao lao thẳng đến chỗ Khương Phàm, sát khí lạnh thấu xương phá thể mà ra, linh văn điều động, bão cát bay mù cuồn cuộn, bên trong lóe ra thạch tinh bén nhọn.

- Yến Tranh tướng quân, ta cứu được Yến Khinh Vũ, ngươi cứu muội muội ta.

Khương Phàm vừa muốn nhắc nhở Yến Tranh, Yến Tranh đã thúc ngựa hướng về phía trước, linh văn nở rộ, cuồng liệt phong bạo màu xanh phá thể mà ra, phảng phất như một đầu liệp ưng khổng lồ giương cánh cất lên tiếng gáy to.

Ầm ầm!

Gió lốc gào thét, cát bụi đầy trời!
Tiêu Thắng Dũng và Yến Tranh điên cuồng va vào nhau, bão cát mãnh liệt trùng kϊƈɦ hơn ngàn mét, để lượng lớn binh sĩ bị chật vật cuốn ra ngoài.

Hiện trường hỗn loạn chưa từng có!
- Nhanh ngăn bọn hắn lại!
Đại trưởng lão thét lên ra lệnh cho Khương Hồng Dương, cứ như thế náo tiếp, không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ giữa các cứ điểm mà còn có uy tín của Khương Vương phủ bọn hắn.

Sắc mặt Khương Hồng Dương âm trầm, dùng sức nắm chặt nắm đấm, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị cưỡng ép nhúng tay.

Đúng vào lúc này, một người từ phía sau vội vã chạy tới, ở bên tai hắn nói câu gì đó.

- Lúc nào?
Sắc mặt Khương Hồng Dương đại biến, con ngươi đều trong nháy mắt phóng đại, gắt gao hỏi lại người kia.

- Đêm qua...!!
- Bạch Vương phủ phái Lôi Lang vệ đội ngày đêm chạy đến đưa tin, hắn cũng sắp đến.

Người được báo tin chính là Nhị trưởng lão, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi đổ đầy trán, đầu ông ông vang lên không ngừng.

- Chuyện gì?
Đại trưởng lão kỳ quái nhìn bọn hắn.

- Đại trưởng lão, chúng ta đi!
- Đi đâu?
- Mau cùng ta đi..