- Trình Cung có Yêu tu Bạch Hùng, Vũ Thân Vương liền làm một Hắc Viên Vương cảnh giới Yêu Tướng, chậc chậc, lợi hại, thật sự lợi hại.

- Quả nhiên là thi đấu ở giữa đại nhân vật, vô thanh vô tức, xem ra thi đấu này căn bản không cần tiến hành, nhìn trận thế của Vũ Thân Vương là biết.

- Hai Bạch Hùng kia rất lợi hại, lúc ấy ta có ở Vân Đan Tông, kia không phải Yêu tu bình thường đơn giản như vậy.

- Chê cười, Yêu tu có lợi hại bao nhiêu cũng không có thể là đối thủ của Yêu Tướng a, hơn nữa Hắc Viên Vương này còn gọi Viên Vương, hiển nhiên không phải Yêu Tướng bình thường. Ngươi thấy một Siêu Phàm kỳ dù ngưu bức, còn có thể đánh thắng Thoát Tục kỳ sao.

. . .

Lễ vật này quá mức khiếp sợ, người chung quanh nhịn không được nghị luận lên. Trình Cung cũng đều nghe vào trong tai, hắn cũng không có đi để ý những chuyện này, chỉ là ánh mắt nhìn lướt qua Hắc Viên Vương ở đằng kia, oán khí cùng mùi máu tanh trên người Hắc Viên Vương này nặng nề, hơn nữa còn có một cảm giác không phải Yêu thú bình thường trong Yêu Thú Sâm Lâm.

- Tâm ý Đại tướng quân bản vương tâm lĩnh, bản vương vừa vặn có một thanh hạ phẩm Linh Khí, nay lấy nó đáp lễ cho Lạc đại tướng quân.

Đang lúc mọi người nghị luận, thanh âm Vũ Thân Vương lập tức đè xuống hết thảy.

Linh khí, đáp lễ là Linh khí.

- Oanh. . .

- Ta không nghe lầm chứ, Vũ Thân Vương nói là Linh khí, hắn đáp lễ dĩ nhiên là Linh khí.

- Quá khoa trương đi, lần đầu tiên nghe nói có người đáp lễ là Linh khí.

Dâng tặng lễ vật kinh người, nhưng phần đáp lễ này càng thêm kinh người.

Trình Cung chính uống một ngụm rượu, rượu hẳn là rượu hải ngoại, nhưng cũng chỉ có thể nói là bình thường. Dù sao đối với hắn mà nói, rượu bình thường cùng nước không có gì khác nhau, mà loại trường hợp này Vũ Thân Vương tự nhiên không có khả năng chuẩn bị rượu để cho bọn họ uống đến đã ghiền, bởi vì Siêu Phàm kỳ uống rượu đến đã ghiền, người ở chỗ này hơn chín thành sẽ trực tiếp trục xuất ra ngoài.

Hạ phẩm Linh khí, thứ tốt a, xem ra Vũ Thân Vương này ở hải ngoại kiếm không ít thứ tốt ah. Chỉ là không biết hạ phẩm Linh khí này có phải là của mình hay không, Trình Cung nghĩ nghĩ, hẳn không phải là của mình năm đó. Đến hậu kỳ, tuy mình lưu rất nhiều vật, nhưng mà hạ phẩm Linh khí thì năm đó mình không có lưu, vũ khí mình lưu lại đều là một ít Đạo khí cường đại.

Rất tốt, ngươi càng giàu có, bản đại thiếu thu hoạch càng lớn.

- Âu Dương Ngọc Bảo dâng tặng lễ vật, tác phẩm nổi tiếng của đệ nhất họa sĩ Vân Trung Sơn Nhân trăm năm trước của Lam Vân Đế Quốc, Tứ Quý Đồ.

- Thuộc hạ mượn Tứ Quý Đồ này, chúc Vũ Thân Vương thuận buồm xuôi gió.

Âu Dương Ngọc Bảo ở trước mặt nhiều người như vậy, tâm tình cũng vô cùng kích động. Dù sao trước kia chỉ là một tài tử bình thường, hôm nay vậy mà đã đến loại địa phương này dâng tặng lễ vật cho Vũ Thân Vương, này là vinh quang bực nào.

- Tứ Quý Đồ vậy mà ở trong tay Âu Dương Ngọc Bảo, hình như lúc xưa bị một người thần bí dùng ba ngàn vạn lượng bạc mua đi, hiện tại nghe nói giá cả lại tăng lên rất nhiều.

- Hơn nữa Vân Trung Sơn Nhân mờ ảo vô định, họa tác không có bất kỳ khí tức thế tục, mặc dù cái này không có biện pháp so cùng Hắc Viên Vương, nhưng coi như là vật phong nhã.

- Đúng vậy, xem ra Âu Dương Ngọc Bảo này về sau sẽ thăng chức rất nhanh.

. . .

- Rất tốt, bản vương chưa bao giờ bạc đãi người thiệt tình đi theo bản vương. Thành thủ La Phù Thành còn trống, bản Thân Vương đã đề cử với Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng đã đồng ý cho ngươi đi đảm nhiệm. Bản vương phái Trần Hải, Trần Kình dẫn theo mười tên Phạt Mạch kỳ, cùng trăm tên Tẩy Tủy kỳ giúp ngươi tiền nhiệm.

Vũ Thân Vương đang ở địa vị cao, hết thảy đều đang trong khống chế, lần nữa ban thưởng.

Hai huynh đệ Trần Hải, Trần Kình đang ở hai bên, nghe thấy để cho bọn họ đi theo Âu Dương Ngọc Bảo, sắc mặt hai huynh đệ biến đổi. Bởi vì lúc trước bọn hắn cũng không biết chuyện này, chẳng lẽ là bởi vì liên tiếp hai lần phạm sai lầm, Vũ Thân Vương đã bỏ bọn họ.

Mà người chung quanh nghe được đều trợn mắt hốc mồm, tuy không có biện pháp so sánh cùng hạ phẩm Linh khí. Nhưng mà đối với một bức họa như Tứ Quý Đồ mà nói, loại đáp lễ này cũng quý trọng gấp trăm lần, thành thủ La Phù Thành là quan tứ phẩm, hơn nữa còn là đại thành, tuyệt đối là có thực quyền. Quan trọng nhất là, còn có hai gã Siêu Phàm kỳ cùng mười Phạt Mạch kỳ đi theo, có đội hình này đi theo, cho dù một cái phế vật cũng có thể trấn trụ tràng diện.

- Tạ Vũ Thân Vương, Âu Dương Ngọc Bảo máu chảy đầu rơi, cũng quyết hiệu trung với Vũ Thân Vương.

Âu Dương Ngọc Bảo kích động quỳ xuống, nặng nề dập đầu tạ ơn.

Quan tứ phẩm chính thức a, thành thủ, trực tiếp khống chế một thành thị, quản lý tất cả thủ vệ.

Giờ phút này, Trình Lam một mực không có lên tiếng, thời điểm Vũ Thân Vương nói ra câu bản vương chưa bao giờ bạc đãi người thiệt tình đi theo bản vương, lòng của hắn đang kịch liệt nhảy lên. Thấy Âu Dương Ngọc Bảo tạ ơn, trong mắt Trình Lam rốt cục làm ra một quyết định.

Chu Dật Phàm ngồi ở bên cạnh hắn tựa hồ phát giác được cái gì, mãnh liệt quay đầu, chỉ thấy Trình Lam đột nhiên đứng dậy.

- Trình Lam chúc vương gia bay xa vạn dặm, Long Phi cửu thiên, hôm nay Vương gia mở đại tiệc, Trình Lam bêu xấu.

Kỳ thật Vũ Thân Vương đã an bài danh sách tặng lễ, Trình Lam này là đột nhiên đứng lên.

Thái giám kia nhìn thấy, đưa tay muốn quát bảo hắn ngưng lại, nhưng lại thấy Vũ Thân Vương cười cười ngăn trở hắn.

- Bành!

Trong không gian giới chỉ của Trình Lam, lúc ấy hắn tốn hao bảy ngàn vạn lượng hoàng kim mua Linh Đài Thánh Mặc, số mực còn lại trực tiếp nổ tung, khi mực đang rơi xuống, hai tay của Trình Lam huy động đưa mực về những nơi bất đồng.

Đồng thời hắn thoăn thoắt, thân thể lập tức xuất hiện ở nhiều địa phương khác nhau, trên đại điện chớp mắt xuất hiện mười mấy tàn ảnh. Mà những nước mực kia thời gian dần trôi qua trở thành một bức tranh vẽ, trực tiếp hiện lên trên mặt đất đại điện.

Không đến một lát, đợi mọi người thấy những tàn ảnh kia dần dần biến mất, trên mặt đất đã xuất hiện một mảnh rừng rậm rộng lớn, phía trên có vô số loài chim bay lượn.

- Bách Điểu Triêu Phượng Đồ, hạ lễ chúc mừng Đại tiệc của vương gia.

Sau đó, Trình Lam nặng nề quỳ xuống, bút trong tay hắn chỉ là bút bình thường, sau khi hắn vẽ xong lập tức vỡ vụn.

Hắn muốn tăng lực lượng lên, hắn muốn thả sức kiêu ngạo, Trình gia không có thể làm cho mình tăng lực lượng lên, vậy mình liền thật sự đầu nhập vào Vũ Thân Vương.

Đối với Trình Lam, Trình Cung cũng không có quá nhiều cảm giác, nếu hắn gây chuyện với mình, Trình Cung tự nhiên sẽ thu thập hắn, nhưng hắn không gây chuyện cùng mình, Trình Cung cũng sẽ không đi để ý tới hắn. Hôm nay nhìn thấy hắn như thế, trong nội tâm Trình Cung âm thầm thở dài, nếu như gia gia ở đây, thấy Trình Lam như thế nhất định sẽ tức giận muốn giết hắn.

- Ha ha. . .

Vũ Thân Vương một mực ngồi trên vương tọa cười to đứng dậy:

- Tốt, rất tốt, bức Bách Điểu Triêu Phượng Đồ này bản vương rất thích, bản vương đã từng nói qua, bản vương chưa bao giờ bạc đãi người thiệt tình đi theo bản vương. Nơi này có một tác phẩm của Họa Thánh Bà La Đa Châu, vẽ chính là cảnh nhân dân Bà La Đa Châu quỳ lạy bọn hắn, dùng cảnh giới của ngươi mới có thể cảm thụ được, xem một chút đi.

Vũ Thân Vương nói xong, một bức tranh đã bay đến trước người Trình Lam, Trình Lam từ từ mở ra. Vừa mới mở ra, tất cả mọi người cảm giác được có một tia hào quang, liền có một xúc động muốn quỳ lạy, mà ở bên trong tia sáng này, những người khác căn bản không thấy rõ bức hoạ vẽ gì.

Dùng họa nhập Thánh, ngưng tụ nguyên khí, thiên địa pháp quy, lực lượng, quy tắc thiên địa ở trong đó. Người vẽ bức họa này, lực lượng chỉ sợ không kém hơn tông chủ Nguyên Thủy Ma Tông bao nhiêu, thậm chí mạnh hơn một ít, Vũ Thân Vương này ở đâu đạt được bức họa này.

Tuy Trình Cung không có biện pháp tra ra tình huống bên cạnh, thậm chí ở bên trong tia sáng này, tinh thần lực của hắn cũng không dám quá tùy ý phóng thích, dù sao càng dễ bạo lộ thực lực chân thật của mình. Vốn lấy kiến thức của hắn, có thể rất dễ dàng biết chuyện gì xảy ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phía trên bức họa này, giống như Trình Cung vẽ Sơn Hà Đồ, chỉ là lực lượng của Trình Cung quá yếu, không có biện pháp vẽ ra chân ý chính thức của Sơn Hà Đồ, nhưng mà cũng có thể dung hợp một tia lực lượng đặc biệt ở trong đó. Người này dung hợp quy tắc, thiên địa pháp quy hiển nhiên không bằng Sơn Hà Đồ mà Trình Cung vẽ, nhưng lực lượng của hắn lại không phải Trình Cung bây giờ có thể so sánh, cho nên uy lực của bức tranh này vẫn là rất kinh người.

- Vèo!

Gần kề trong nháy mắt, bức họa kia lập tức hóa thành hào quang, trực tiếp chui vào trong thân thể Trình Lam.

- Tạ vương gia, ta rốt cuộc hiểu rõ.

Trình Lam hưng phấn nhảy lên, khoát tay, vết thương trên tay hắn trước kia nhao nhao vỡ tan, máu lập tức phún ra.

Đưa tay trong lúc đó, Trình Lam trực tiếp dùng máu tươi của chính mình, lập tức vẽ thêm vài nét vào bức Bách Điểu Triêu Phượng Đồ trên mặt đất. Nếu như nói vừa rồi mọi người thấy bức họa trên mặt đất trông rất sống động, như vậy giờ phút này liền có một loại rất sống động, thậm chí bởi vì có lực lượng của Trình Lam ẩn chứa trong đó, sinh ra ảo giác, nghe được thanh âm bách điểu tề minh.

Cảnh giới hội họa của hắn, lập tức tăng lên không phải một hai cấp độ, mà trước kia Trình Lam đã phục dụng đan dược Vũ Thân Vương ban thưởng, lực lượng thân thể tăng cường, giờ phút này có chỗ cảm ngộ, lực lượng ở thời khắc này vậy mà đột phá Siêu Phàm kỳ tầng thứ hai, trực tiếp đạt đến Siêu Phàm kỳ tầng thứ ba. Từ giờ khắc này, Trình Lam biết mình sẽ thật sự được Vũ Thân Vương trọng dụng, bởi vì rốt cục hắn đã buông tôn nghiêm, buông hết thảy triệt để quỳ xuống.

Trên mặt Âu Dương Ngọc Bảo mang theo dáng tươi cười, nhưng trong mắt lại lộ ra thần sắc khó chịu, ngươi không phải tự cho mình là đúng, rất cao ngạo đấy ư, hôm nay đây là thế nào.

- Quá khoa trương đi, vừa rồi đó là cái gì?

- Không biết, vậy mà có thể làm cho lực lượng tăng lên, hơn nữa về sau Trình Lam dùng máu vẽ thêm vài nét bút, bức tranh kia lúc này có cảm giác như dung nhập thành một thể với đại điện này.

- Quá đồ sộ, vậy mà lực lượng của Trình Lam còn có thể tăng lên, Vũ Thân Vương đến cùng cho hắn cái gì.

- Việc hôm nay so với ngày đó Trình Cung náo Vân Đan Tông không chênh lệch chút nào, ngày đó Trình Cung đối chiến cùng Tô Liệt, mượn Hỏa Diễm Lao Lung của Địa Hỏa Viêm Mạch tăng thực lực lên, hôm nay Vũ Thân Vương cho Trình Lam một bức họa để hắn tăng lực lượng lên.

- Lợi hại, vẫn là Vũ Thân Vương lợi hại, này không phải nói rõ Vũ Thân Vương áp Trình Cung một đầu sao?

. . .

- Còn có ai nữa hay không, nếu các ngươi đùa nghịch đủ rồi thì tránh hết qua một bên đi. Vũ Thân Vương là nhân vật nào, yến hội long trọng như vậy mà các ngươi đem đến chút lễ vật quèn đó, cũng không biết xấu hổ lấy ra gặp người. Một Yêu Vượn toàn thân oán khí, hai cái còn lại thì càng keo kiệt, một tên thì lấy một bức họa, còn một tên thì vẽ một bức cho Vũ Thân Vương, cho rằng này là tiểu hài tử gặp gia gia sao. Hôm nay cho các ngươi nhìn hạ lễ của bản đại thiếu mang đến, cho các ngươi biết rõ cái gì gọi là biểu đạt thành ý.

Nhưng vào lúc này, thanh âm Trình Cung vang vọng đại điện, người bên trong nội điện cùng ngoài điện đều nhìn về phía hắn.

Kỳ thật tất cả mọi người vẫn luôn nghĩ đến, bên trong hòm sắt cực lớn kia của Trình Cung đến cùng là cái gì?