Tạ Tri Vi click mở hệ thống: “Thảo Mãng Anh Hùng, mau cho tôi thêm một ít linh tuyền.”

Thảo Mãng Anh Hùng phía bên kia trầm mặc giây lát, trả lời: “Thần tượng, hệ thống ngay cả nam chính cũng mặc kệ, anh cảm thấy nó sẽ quan tâm nữ chính sao?”

Tạ Tri Vi thì thào: “Chẳng lẽ…… cứ trơ mắt nhìn cô ấy chết?”

“Trước kia Thẩm U chết, Minh Không chết, trộm mộ chết, cha con Bạch gia chết vân vân, anh tuy rằng tiếc hận nhưng không hề nảy sinh ý niệm dùng hệ thống để cứu sống bọn họ.” Thảo Mãng Anh Hùng ở trong lòng cũng không dễ chịu, “Thần tượng, Mộng Mộng chết tôi rất bất ngờ, cũng vô cùng khổ sở, nếu anh thật sự luyến tiếc…… Bằng không anh cứ quyết định chọn lựa chọn thứ hai đi, lặp lại cốt truyện một lần nữa, trả lại cho anh một Mộng nữ thần……”

Tạ Tri Vi không đợi hắn nói xong, lập tức đấm một cú vào giao diện hệ thống.

Thảo Mãng Anh Hùng ý thức được mình đã nói sai, vội vàng nói: “Thần tượng anh đừng nóng giận, nếu không anh trao quyền cho tôi nhìn cốt truyện……”

Kỳ thật tới nông nỗi này, hệ thống đã từ bỏ cốt truyện và nam chính, chút phân tích nhỏ bé không đáng kể của hắn ta sợ là không có tác dụng gì.

Từ nay về sau, toàn dựa vào tự lực cánh sinh.

Nhưng mà Tạ Tri Vi vẫn click trao quyền, sau đó trực tiếp treo hệ thống.

Hắn muốn cho tên tác giả khốn kiếp này nhìn xem nhân vật dưới ngòi bút của mình vĩ đại như thế nào. Có điều bây giờ Tạ Tri Vi không muốn cùng Thảo Mãng Anh Hùng nghiên cứu thảo luận cốt truyện và hình tượng nhân vật. Đây là việc làm cực kỳ không tôn trọng đối với em gái Đạm Đài Mộng, cũng là không tôn trọng đối với thế giới này.

Tạ Tri Vi đã không còn lòng dạ nào đi nhớ lại những chuyện của ngày xưa.

Bốn năm trước, thậm chí là thời gian đầu lúc hắn vừa sống lại của bốn năm sau, hắn chỉ một lòng lao vào nhiệm vụ, khốn kiếp. Linh tuyền từng ở trong tay lại trực tiếp tặng cho người ta, hai tên trộm mộ sớm đã bán sạch, bây giờ hối hận không kịp.

Đoàn người nện bước nặng nề trở lại Thiền Tông, mới vừa tiến vào Đại Hùng Bảo Điện, chợt thấy Thu Trọng Vân từ trong góc đứng dậy, vui vẻ chào đón Tạ Tri Vi: “Đạo trưởng, nô gia đã lập công nha. Nếu không có nô gia mật báo, Nhan chưởng môn và Độ Sinh đại sư làm sao mà kịp thời tìm được các ngươi. Chỉ tiếc là nô gia không dám lộ diện…… A? Tại sao trên tay đạo trưởng lại có máu?”

Nàng tràn đầy hứng thú nhìn ra phía sau lưng Tạ Tri Vi, tức khắc sửng sờ.

Mấy tên đệ tử nâng một cái cáng cứu thương giản dị bện bằng dây mây theo sau tiến vào, người nằm phía trên là Đạm Đài Mộng máu me khắp người. Thu Trọng Vân với sắc mặt cứng đờ, lấy ánh mắt dò hỏi nhìn sang một tiểu hòa thượng ở trong đó.

Tiểu hòa thượng khẽ nói: “Đạm Đài sư muội bị kẻ xấu hại chết rồi.”

Thu Trọng Vân há miệng nửa ngày không khép lại được, lại nhìn Đạm Đài Mộng với sắc mặt trắng bệch, nàng xoay người về phía sau nói: “Doãn Thương Sơn vậy mà dám trắng trợn giết người, tỷ phu, ngươi cảm thấy như thế nào?”

“Xem ra hắn ta đã không còn sợ gì nữa. Người này trước sau cẩn thận, bây giờ có thể làm ra loại hành động này, nhất định là tự cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng.”

Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Từ trong nội điện, một người chậm rãi đi tới. Người này ăn mặc trang phục cực kỳ bình thường, không đội mão thắt đai lưng, chỉ có khăn trùm đầu buộc tóc. Nhưng khí chất mỗi khi hắn ta giơ tay nhấc chân lại không hề giảm bớt dù chỉ một chút.

Mọi người giật mình không nhỏ, Nhan Tri Phi cau mày hỏi: “Cửu Châu Vương không phải theo Doãn Thương Sơn cùng nhau rời đi rồi sao? Còn có Ma Tông Thánh Nữ, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Độ Sinh chắp tay trước ngực, nói bằng giọng khàn khàn: “Bái kiến vương gia.”

Cửu Châu Vương bước nhanh tới đỡ lấy ông ta, ân cần nói: “Đại sư không cần đa lễ. Hôm nay ái đồ của đại sư chết thảm, xin hãy nén bi thương, vì nàng báo thù mới là phải đạo.”

Độ Sinh với sắc mặt bi thương ngẩng đầu lên, ông ta cũng giống như mọi người bị lọt vào trong sương mù: “Vương gia nói vậy là có ý gì?”

Cửu Châu Vương nghiêm mặt nói: “Thiền Tông và triều đình cùng gặp kiếp nạn này, toàn bộ đều do Doãn Thương Sơn lòng lang dạ sói gây ra. Doãn gia mấy đời vương hầu, người này lại tiến hành kế hoạch nhiều năm, thế lực bén rễ ăn sâu. Hiện giờ thế cuộc trong triều hung hiểm, Tu Chân giới cũng khó lo cho thân mình. Việc cấp bách lúc này chính là chúng ta nên chấn chỉnh lại, bắt tay nhau cùng bàn đại kế giết địch.”

Tất cả mọi người, bao gồm Nhan Tri Phi và Hạ Tri Ỷ ở bên trong, đều lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Cửu Châu Vương.

Vị vương gia này luôn luôn lười biếng nhàn tản, xưa nay chỉ biết ra vẻ ta đây ngoài mạnh trong yếu đối với người khác. Lúc này ông ta nói năng khí phách, ánh mắt sắc bén, quả thực giống như thay đổi thành một người khác.

Tựa hồ, lại biến trở về là vị vương gia anh minh, oai phong một cõi của hơn hai mươi năm trước.

Chỉ có Tạ Tri Vi là di dời tầm mắt, nhìn về phía Đạm Đài Mộng bị mang lên đặt ở trên điện.

Chỗ đột phá mà lần trước Thảo Mãng Anh Hùng từng nói, nay đã tự động mở ra.

Mộng Mộng sẽ không chết oan uổng.

Trải qua Cửu Châu Vương một phen giải thích tóm tắt đơn giản rõ ràng, mọi người mới hiểu được, thì ra Cửu Châu Vương sớm đã xây dựng mối quan hệ với Thu Trọng Vân. Cửu Châu Vương nghĩ đến chuyện linh mạch bị phế đến nay vẫn còn nghi vấn, suy đoán có lẽ còn có thế lực thứ ba đứng ở giữa cản trở, bèn nhờ Thu Trọng Vân ẩn núp trong cung, thứ nhất có thể quan sát động tĩnh bất cứ lúc nào, thứ hai có thể tránh bị Mục Hạc truy hỏi trách nhiệm.

Dẫu sao thì Thu Trọng Vân từng không thực lòng với Mục Hạc, có ý đồ chiếm Ma Tông làm của riêng, đến lúc này cũng coi như có được chỗ che chở, lấy công chuộc tội.

Nàng ở trong hoàng cung không ngờ lại được hoan nghênh, lấy dung nhan không già cải trang làm cung nữ, gặp gỡ đương kim thánh thượng, thường xuyên qua lại vậy mà nảy sinh tình cảm. Nàng bởi vì có thân phận đặc thù, không muốn rêu rao, chỉ âm thầm lui tới với thánh thượng, cũng không cần danh phận gì. Thánh thượng từ trước đến nay chưa từng gặp qua cô gái nào tiêu sái không chịu trói buộc như nàng, càng thêm yêu tác phong này của nàng, gần như thành chuyên sủng. Lục cung phi tần tức đến ngứa răng, nhưng lại không biết hồ ly tinh kia là ai.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, Thu Trọng Vân nhận được thư từ của một kẻ thần bí, nói là đã biết thân phận của nàng. Nếu không muốn bị tiết lộ ra ngoài, nàng phải phối hợp với hắn ta. Trước kia vì làm việc cẩn thận, Thu Trọng Vân sau khi tiến cung đã không còn liên lạc với Cửu Châu Vương, nàng không sợ phía bên này. Nàng hiện giờ chỉ sợ thân phận Ma Tông của mình một khi bại lộ, không thể tiếp tục ở lại hoàng cung.

Nàng kinh hồn hoảng vía chờ đợi, mà kẻ thần bí cũng không có hành động nào khác, thẳng đến khi cùng ngày Thiền Tông bị nổ mạnh —— kẻ thần bí bảo nàng mang theo bức họa vẽ chân dung Thu Chiếu Thủy chạy tới Thiền Tông.

Về phần vì sao ngày đó Cửu Châu Vương xuất hiện ở Thiền Tông, chuyện này cũng có nguyên nhân từ Thu Trọng Vân.

Thu Trọng Vân kể từ lúc có tư tình với thánh thượng thì cực kỳ lo lắng Cửu Châu Vương sẽ đối địch với thánh thượng, đôi bên cùng chịu thiệt. Nàng mỗi khi có cơ hội là lập tức nói bóng nói gió chuyện năm đó cho thánh thượng nghe.

Dần dà, thánh thượng cũng nhận thấy không đúng. Ông ta rốt cuộc đã biết nguyên nhân vì sao mà mấy năm nay Cửu Châu Vương xa lánh mình, vội vàng triệu cha con Cửu Châu Vương cùng tiến cung nói cho rõ ràng. Trùng hợp là ngày đó Cửu Châu Vương đang ở chỗ Doãn Thương Sơn, nhất thời vướng chân đi không được. Cửu Châu Vương quen thói lãnh đạm với thánh thượng, còn tưởng rằng chỉ là chính vụ bình thường, bởi vậy để cho Mục Hạc tự mình đi trước.

Lúc này có thể kết luận, kim chủ là một người hoàn toàn khác. Đây chính là “manh mối” mà Mục Hạc đã nói với Tạ Tri Vi.

Ai ngờ lúc này Doãn Thương Sơn chủ động gây rối. Ông ta một mặt thừa dịp đám người Đạo Tông đặt chân tới Thiền Tông gây ra vụ nổ mạnh, cũng để Thu Trọng Vân tiến đến xác nhận Mục Hạc. Mặt khác, ông ta nói cho Cửu Châu Vương biết huyết mạch của Mục Hạc không thuần, cũng không đợi Cửu Châu Vương cự tuyệt đã triệu tập triều thần chạy tới Thiền Tông.

Do đó mới xảy ra một màn khiến người không thể tưởng tượng sau vụ nổ mạnh kia: Một đám người của triều đình lại từ trong Đại Hùng Bảo Điện của Thiền Tông đi ra.

Sau sự việc, Cửu Châu Vương lập tức đưa ra kế sách đối phó. Ông ta ra lệnh cho Vô Nhan giả dạng thành chính mình, giả vờ bị Doãn Thương Sơn uy hiếp giam lỏng. Riêng bản thân ông ta thì cải trang giả dạng, dưới sự trợ giúp của Thu Trọng Vân vào cung gặp thánh thượng nói rõ tất cả, đồng thời âm thầm bố trí thế lực.

Hôm nay đi theo Doãn Thương Sơn tới Thiền Tông đúng là Vô Nhan, cũng là Vô Nhan đưa tin, Thu Trọng Vân và Cửu Châu Vương mới đến báo cho đám người Nhan Tri Phi nghĩ cách cứu viện Tạ Tri Vi và Đạm Đài Mộng.

Cửu Châu Vương nói xong tất cả, nhàn nhạt nói: “Doãn Thương Sơn ra đòn bất ngờ, lại vô cùng ác liệt. Bổn vương xem xét thời thế, đành phải giả vờ phối hợp, chỉ là khổ cho vương nhi.”

Một màn này lên xuống trầm bổng, quả thực có thể viết thành một bộ tiểu thuyết riêng. Thu Trọng Vân bên đó là cung đấu, Cửu Châu Vương bên này là chính đấu, rõ ràng so với nguyên tác của Thảo Mãng Anh Hùng còn đặc sắc hơn nhiều, tùy tiện kéo ra cũng có thể triển khai viết trên trăm ngàn chữ.

Tạ Tri Vi im lặng một lúc, mở miệng hỏi: “Cho nên, thái độ chán ghét của vương gia đối với đồ đệ ta đều là để cho người khác xem? Ngài vốn không hề để ý huyết mạch của hắn?”

Cửu Châu Vương không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Tạ Tri Vi, sau đó di dời ánh mắt đi: “Kỳ thật, năm đó bổn vương đã biết thân phận của Chiếu Thủy.”

Tạ Tri Vi và mọi người cùng sửng sốt.

Cửu Châu Vương ở trước mặt người khác lộ ra vẻ mặt nhu hòa hiếm thấy, nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống: “Chiếu Thủy và bổn vương tình ý ngày càng sâu nặng, bổn vương liền quyết định để nàng theo bổn vương hồi phủ làm vương phi. Nàng lúc ấy cảm động đến rơi lệ,nhưng ngày hôm sau đã lưu lại thư từ nói rõ tất cả, từ đây biến mất…… Bốn năm trước bổn vương nhờ Độ Sinh đại sư dẫn đường, nhìn thấy vương nhi, nhìn thấy ngọc bài năm đó đưa cho Chiếu Thủy, nhờ vậy mới biết được, năm đó Chiếu Thủy đã có thai, nàng bởi vì không muốn bổn vương phải khó xử……”

Cửu Châu Vương gằn từng câu từng chữ, khi nói đến chữ cuối cùng, giọng đã có chút nghèn nghẹn.

Thu Trọng Vân ở một bên lau lau khóe mắt: “Tỷ tỷ đối với tỷ phu thật là tình thâm nghĩa trọng.”

Cửu Châu Vương nhắm mắt lại: “Tất cả những việc này bổn vương chưa từng kể với vương nhi, bổn vương cũng không thèm để ý, chỉ sợ nó sẽ để bụng…… Không nghĩ tới vậy mà lại bị người ta coi như nhược điểm, bổn vương chỉ có thể diễn trò ở trước mặt vương nhi mà đốt bức họa kia.”

Thu Trọng Vân nói: “Còn may đó chỉ là thứ mà ta tìm người tạm thời phỏng chế, bức họa gốc của tỷ tỷ vẫn còn lưu giữ ở Ma Tông.”

Ánh mắt Cửu Châu Vương đột nhiên lạnh lẽo: “Dù vậy, Doãn Thương Sơn cũng phải chết.”

Bọn họ hai người một bên xướng một bên họa, người ở chung quanh nghe đến mê mẩn, cũng rất cảm động.

Tạ Tri Vi cũng cảm thấy cổ họng chua chát, nhưng không phải là bị chuyện tình cẩu huyết của Cửu Châu Vương làm xúc động, mà là hắn nghĩ tới Mục Hạc. Trong nháy mắt, phảng phất như ánh nắng xuyên thủng qua mây đen.

Đứa nhỏ này, thì ra không phải là không có gì cả.

Đông tàn năm hết, gió mây biến đổi.

Thánh thượng bệnh tình trầm trọng, lui ẩn thâm cung, đã nhiều ngày không lâm triều. Hoàng thất không con nối dõi, Cửu Châu Vương ruột thịt thờ ơ ngồi nhìn mặc kệ, chỉ lui tới với Doãn Thương Sơn, chuyên tâm vào đạo dưỡng sinh. Mà nửa cái trụ cột là thế tử Mục Hạc thì sa cơ thất thế, sống chết không rõ. Trong lúc nhất thời chính vụ không người làm chủ, lòng người trong triều rúng động, có không ít kẻ đã âm thầm đứng về phía Doãn Thương Sơn.

Bên kia, Thiền Tông gặp hoả hoạn, Độ Sinh đau xót mất đi đệ tử Đạm Đài Mộng. Đến tận đây, Doãn Thương Sơn lộ ra mưu đồ, chỉa mũi nhọn thẳng vào Tu Chân giới. Trải qua Thiền Tông và Đạo Tông bàn bạc, quyết định liên hợp các môn phái còn lại cùng nhau đối phó kẻ địch.

Không quá một ngày, thế cuộc đã lửa sém lông mày.

Ban đêm, Tạ Tri Vi trằn trọc. Chỉ cần hắn ngủ, chắc là có thể nhìn thấy Mục Hạc, nhưng lỡ như không nhìn thấy thì sao?

Hơn nữa ban ngày Mộng Mộng chết đi khiến cho hắn xúc động, hắn vẫn luôn trừng mắt đến sau nửa đêm, lúc này mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Trước Tuế Hàn Cư, rừng trúc kia phảng phất như bức tranh thuỷ mặc chìm trong màn mưa, đã trở thành từng mảng lớn màu xanh đậm, không thể phân biệt được đường nét thuở ban đầu. Ao cá vàng đã không còn nữa, nơi đó chỉ có thân ảnh Mục Hạc đứng lẻ loi côi cút.

Giống như mấy lần trước, Mục Hạc vừa nhìn thấy hắn, khóe miệng đã nhếch lên: “Sư tôn.” Một bên nói, một bên đi về phía Tạ Tri Vi.

Mỗi cử chỉ hành động của hắn ta ở trong mộng cảnh đều sẽ tiêu hao linh lực. Tạ Tri Vi vội vã nói: “Đứng yên đó, đừng nhúc nhích.”

Tạ Tri Vi vội vàng bước tới, theo bản năng kéo cổ tay hắn, nhưng chỉ bắt được một mảnh hư vô —— linh lực quá yếu, mộng cảnh càng lúc càng hư ảo, hai người hiện giờ ngay cả chạm vào nhau cũng làm không được.

Tạ Tri Vi giật mình, cũng không đoái hoài gì tới tiết tháo, hắn không từ bỏ giang hai cánh tay ra ý đồ ôm cho bằng được. Hai người giống như một nửa thời không đan xen lồng vào nhau, đôi bên xuyên thân nhau mà qua.

Mục Hạc ở sau lưng hắn chậm rãi thu hồi ý cười, khẽ thì thầm: “Nếu lúc này đệ tử vẫn còn linh lực thì tốt biết bao nhiêu, có thể được sư tôn……”

Tạ Tri Vi xoay người, một lần nữa mặt đối mặt với hắn: “Ngươi cứ chờ đó, vi sư chắc chắn sẽ tới truyền linh lực cho ngươi.”

Mục Hạc rũ mí mắt xuống, không nói gì.

Ngày xưa Tạ Tri Vi chỉ cần nói chút lời động viên cổ vũ, hắn ta dù là giả vờ, cũng sẽ cho Tạ Tri Vi nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của mình. Tạ Tri Vi cảm thấy không đúng: “Làm sao vậy?”

Mục Hạc bỗng nhiên hỏi: “Nếu đệ tử chết rồi, sư tôn có khổ sở không?”

Tạ Tri Vi cảm thấy những lời này rất quen thuộc, suy ngẫm một hồi liền nhớ tới: “Ngươi cũng từng nói những lời này với Đạm Đài cô nương sao?”

“Nàng…… nói hết cho sư tôn nghe rồi ư?”

Tạ Tri Vi bỗng nhiên nhớ tới lời Đạm Đài Mộng dặn dò hắn, không khỏi nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Hôm nay, nàng đã chết.”

“Là Doãn Thương Sơn làm?”

“Phải, sao ngươi biết?”

Mục Hạc đáp: “Hôm nay Vô Song thừa dịp Doãn Thương Sơn không ở đây, xông đến ngoài trận gặp đệ tử, đệ tử từ trong miệng nàng biết được.”

Tạ Tri Vi ngạc nhiên hỏi: “Doãn Thương Sơn sẽ nói cho một cô gái nhỏ như nàng nghe những việc này?”

“Tất nhiên là không rồi. Nhưng Doãn Thương Sơn vì đối phó với chất vấn của nàng, đã nói khéo là đi tìm người bịt mặt lúc trước để trút giận thay cho nàng…… Đệ tử nghe nàng nói như vậy, lập tức phỏng đoán hơn phân nửa là ông ta đi tìm sư tôn, vì thế nghĩ cách dẫn ông ta trở về. Không nghĩ tới vẫn muộn màng, Đạm Đài Mộng vẫn chết ở trong tay ông ta.”

Nghe Mục Hạc nói như thế, Tạ Tri Vi tức khắc liên tưởng đến việc hôm nay Doãn Thương Sơn hấp tấp rời đi, cảm thấy khó mà tin nổi: “Ngươi đã dùng biện pháp gì?”

Mục Hạc trầm mặc một lát, nói: “Đệ tử…… ép cho Hồng Liên ra khỏi cơ thể.”

Lời tác giả: Mục Hạc online, tiếp tục thu hoạch phục bút