Thân là công chúa hoàng gia, Kính Huệ công chúa sớm đã nhìn thấu những chuyện máu lạnh tính kế trong cung, cho nên bà rất coi trọng chân tình, nhiều năm trước, bà cũng từng oanh oanh liệt liệt làm mọi thứ để có được hạnh phúc cùng người mình yêu, đồng thời cũng không tiếc tất cả đều bảo vệ tính mạng của ấu đệ.

"Đa tạ hoàng tỷ." Có hoàng tỷ hỗ trợ, sự tình sẽ càng thuận lợi, Chu Hành vô cùng yên tâm.

"Còn khách khí với hoàng tỷ sao?" Kính Huệ công chúa cười một cái, sau đó nhìn y, nói, "Độc tuy đã giải nhưng rốt cuộc cũngmang trên người nhiều năm, đệ phải điều dưỡng thân mình mới được." Điều dưỡng tốt thân mình, tương lai mới có con nối dõi tốt! Nhìn gương mặt tuấn mỹ quý khí bức người của Chu Hành, trong lòng Kính Huệ công chúa chứa đầy chờ mong.

"Vâng." Chu Hành lại không nghĩ nhiều như Kính Huệ công chúa, hiện tại y giải độc trên người chỉ đơn thuần là vì muốn được ở cùng người mình thích, cho nên nghe lời gật đầu.

Kính Huệ công chúa nhìn thần sắc của y, biết y không nghĩ tới tương lai, vì thế dứt khoát làm rõ: "Đệ trúng độc nhiều năm, cũng không biết thân thể còn dư độc hay không, hôn sự của đệ ta sẽ đi nói với Hoàng Thượng, nhưng đó là ban hôn, chuẩn bị cũng phải cần mấy tháng, đệ nhân cơ hội mà điều dưỡng thân thể, thành thân xong hai người cũng nên sớm có hài tử..."

"Hoàng tỷ..." Gương mặt Chu Hành ửng hồng.

"Chuyện này đệ để tâm một chút, trở về kêu đại phu bắt mạch cho mình đi." Kính Huệ công chúa nghiêm túc nói, nhưng nhìn sắc mặt thẹn thùng của y, bà lại cảm thấy buồn cười, đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng.

Ở trên Tiểu Cửu không có trưởng bối, thân thế của Dung nha đầu lại không rõ ràng, hiện tại còn cắt đứt quan hệ với Diệp gia, mà mình lại chưa thành thân, sinh dưỡng hài tử.

Nghĩ tới đây, Kính Huệ công chúa liền nói: "Có cần tìm lão ma ma phong phú kinh nghiệm điều dưỡng thân thể cho Dung nha đầu luôn không?"

"Không cần." Chu Hành lập tức mở miệng từ chối, nhưng nghĩ tới hài tử của mình và Dung Hoa, trái tim của y lại mềm xuống, "Đệ sẽ kêu đại phu bắt mạch."

"Vậy thì được." Kính Huệ công chúa chẳng qua chỉ muốn chọc ghẹo y, lão ma ma như vậy bên người bà không có, muốn tìm thì phải vào cung, như thế không phải sẽ để người ngoài dễ dàng cài cái đinh vào phủ hay sao? Huống hồ hoàng đế lại đang cảnh giác với Tiểu Cửu.

Kính Huệ công chúa lại nói: "Ngày khác đệ dẫn Dung nha đầu tới đây, cũng lâu rồi ta không gặp nàng."

"Được, đệ sẽ dẫn nàng tới thăm hoàng tỷ." Nhắc tới Dung Hoa, sắc mặt Chu Hành hòa hoãn hơn nhiều.

Kính Huệ thấy được thay đổi trên gương mặt y, trong lòng vô cùng vui mừng, không khỏi nhớ lại hạnh phúc mà mình từng có.

Nếu hắn vẫn còn sống, nữ nhi của hai người hẳn đã lớn bằng Tiểu Cửu.

Thế sự vô thường.

Bà không thể chung sống lâu dài với người mình yêu, bởi vậy, bà hi vọng đệ đệ của mình cùng nữ tử y thích bạch đầu gia lão.

Nghĩ nghĩ, Kính Huệ công chúa cười nói: "Mấy ngày nay có phải đệ cùng Dung nha đầu ở thôn trang của nha đầu Từ gia không?"

Quá nhiều trùng hợp, bà khẳng định lần này đệ đệ ở thôn trang Từ gia giải độc, mà vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách chẳng qua là để che giấu.

Chu Hành không trả lời, coi như không phản bác.

Vì sao phải gạt tất cả mọi người, bà đương nhiên rõ ràng, mà hiện tại vì sao giải độc xong vẫn không nói, bà cũng hiểu, vì thế Kính Huệ công chúa không tiếp tục nhắc vấn đề này, cười nhìn sắc trời mà nói: "Trời cũng không còn sớm nữa, có điều rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, sáng sớm ngày mai ta sẽ vào cung, nhanh chóng định xong chuyện này, cũng để chuẩn bị thật tốt cho đại hôn." Bà cười khanh khách nhìn Chu Hành, "Đệ trở về an tâm chờ tin tốt đi."

Cho dù thế nào hôn nhân đại sự vẫn nên quyết định sớm một chút mới tốt.

"Hoàng tỷ, qua mấy ngày nữa Dung Nhi sẽ cập kê." Chu Hành vẫn không rời đi, đưa mắt nhìn Kính Huệ công chúa. Nữ nhi cập kê chính đại sự.

"Ta còn tưởng chuyện gì, lễ cập kê này cứ giao cho ta! Ngày nào?" Kính Huệ công chúa lập tức hiểu ý y, cười nói, "Nha đầu này hiện giờ lẻ lo hiu quạnh, trong phủ lại không có thân nhân, đệ yên tâm, có ta ra mặt, lễ cập kê của nàng sẽ vô cùng náo nhiệt."

"Ngày mười hai tháng này, đồ vật cần thiết đệ đã chuẩn bị, hoàng tỷ nhìn xem còn thiếu thứ gì hay không?" Chu Hành vừa nói vừa đưa quyển sổ nhỏ cho Kính Huệ công chúa.

Kính Huệ công chúa cầm đọc, bật cười: "Tiểu tử thúi này, không tiếng không động đã chuẩn bị nhiều vậy sao? Cũng gần đủ rồi, lát nữa ta bổ sung thêm một chút là được, đệ yên tâm đi." Nói rồi, bà đưa quyển sổ cho Thành cô cô.

Hai người nói chuyện thêm một lúc, Chu Hành ở lại công chúa phủ dùng cơm, sau đó mới cáo từ rời đi.

Về tới vương phủ, Chu Hành trực tiếp dẫn Lâm Thắng và Lâm Hạ tới chỗ Ánh cô cô.

Ánh cô cô vội mời y vào trong ngồi.

Chu Hành kêu Lâm Hạ mang những người khác lui xuống, sau đó nhìn Ánh cô cô và Lâm Thắng, hỏi: "Độc trên người ta sau khi giải có để lại tai họa ngầm khác không? Tỷ như ảnh hưởng tới con nối dõi?"

Lâm Thắng và Lâm Hạ cùng theo tới công chúa phủ, nhưng đoạn hội thoại giữa Chu Hành và Kính Huệ công chúa hắn và Lâm Hạ không dám nghe lén, cho nên nghe y hỏi như vậy, hắn liền nhíu mày lắc đầu: "Việc này tiểu nhân không dám xác định."

Vì thế Lâm Thắng và Lâm Hạ đều nhìn Ánh cô cô.

Ánh cô cô suy nghĩ một lát, nói: "Việc này ta không am hiểu, không dám chắc chắn."

Lâm Thắng lập tức ngưng trọng đề nghị Chu Hành: "Vương gia, có cần thỉnh đại phu am hiểu việc này tới bắt mạch không?"

Chu Hành lắc đầu: "Sau rồi nói." Dù sao Anh Anh vẫn còn nhỏ, không vội.

Ở thôn trang, Ánh cô cô đã để ý, hiện tại nghe y nhắc tới chuyện nối dõi, liền nói: "Qua hai năm nữa xem cũng không muộn, nữ tử tới tuổi mười tám sinh dưỡng mới tốt."

Chu Hành gật đầu đứng dậy.

Lâm Thắng không đi theo, ở lại cùng Ánh cô cô nghiên cứu.

.........................

Sáng sớm hôm sau,  Kính Huệ công chúa một thân cung trang tiến cung.

Thời điểm tới, triều còn chưa tan, Kính Huệ công chúa liền trực tiếp tới Phượng Tường Cung.

Chúng phi tần tới thỉnh an vừa lui, Phương Hoàng Hậu đang nói chuyện với Tứ hoàng tử phi Dương Mặc Tuyết.

Hai ngày trước Dương Mặc Tuyết biết mình có thai, Phương Hoàng Hậu đang dặn dò nàng trong khoảng thời gian này nên chú ý cái gì. Nàng ngồi trên ghế, sắc mặt hồng nhuận, dịu dàng gật đầu đáp lời.

Thất hoàng tử đang bị cấm túc ở Thất hoàng tử phủ, Tề Quý Phi cũng bị giam cầm, thể xác và tinh thần Phương Hoàng Hậu đều vô cùng sung sướng, hiện tại con dâu lại có thai, bà ta đương nhiên càng cao hứng.

Nghe cung nữ báo Kính Huệ công chúa tới, Phương Hoàng Hậu sửng sốt, vội nói: "Mau mời hoàng tỷ vào."

Chỉ chốc lát, Kính Huệ công chúa đã tới.

Phương Hoàng Hậu đứng dậy chào đón: "Hoàng tỷ."

Phương Hoàng Hậu là nhất quốc chi mẫu, quân thần khác biệt, Kính Huệ công chúa liền hành lễ với bà ta, nhưng Phương Hoàng Hậu lại nhanh chóng duỗi tay đỡ: "Hoàng tỷ, không được."

Chính Đức Đế kính trọng vị hoàng tỷ này, bà ta đương nhiên không dám nhận lễ lớn.

Dương Mặc Tuyết vội hành lễ với Kính Huệ công chúa.

Chị dâu em chồng Kính Huệ công chúa và Phương Hoàng Hậu cười ngồi xuống.

Chờ cung nữ dâng trà xong, Phương Hoàng Hậu liền cười hỏi: "Mấy ngày nay hoàng tỷ không tiến cung, muội đang không biết tại sao, thân mình hoàng tỷ vẫn tốt chứ?" Tuy nói vậy nhưng Phương Hoàng Hậu đang suy nghĩ mục đích Kính Huệ công chúa vào cung.

Từ lúc dọn ra công chúa phủ, thời điểm Tiên hoàng còn bà thường hay vào cung, nhưng từ lúc Tiên hoàng ra đi, Hoàng Thượng kế vị, chính mình nhập chủ trung cung, vị hoàng tỷ này rất hiếm khi xuất hiện.

Có đôi khi cả năm cũng không tiến cung.

Mà năm nay thật hiếm lạ.

Trước đây không lâu vì nha đầu Diệp gia kia mà tiến cung một lần, nghĩ tới chuyện đó, Phương Hoàng Hậu lại cảm thấy khó chịu.

Lần này bà ấy tới...

Ý cười trên mặt Phương Hoàng Hậu càng sâu.

Lần này khẳng định cũng vì Chu Hành!

Mặc dù nói y đã vượt qua nguy hiểm, nhưng Hoàng Thượng phái người qua đó, sau lại ban thưởng rất nhiều, ước chừng tiểu tử kia không thể sống nổi.

Cũng không biết Kính Huệ công chúa muốn cầu gì cho tiểu tử kia!

"Vẫn tốt." Tâm trạng Kính Huệ công chúa không tệ.

"Hoàng tỷ có việc muốn thương nghị với Hoàng Thượng sao?" Phương Hoàng Hậu cười hỏi một câu, sau đó phân phó một cung nữ, "Ngươi đi xem lâm triều khi nào mới tan."

Cung nữ nhận lệnh lui xuống.

"Cũng không phải chuyện gì quan trọng." Kính Huệ công chúa trả lời, sau đó cười nhìn Dương Mặc Tuyết một bên, "Đây là tức phụ của lão Tứ?"

"Vâng, hoàng cô mẫu." Dương Mặc Tuyết vội đứng dậy trả lời.

"Đều là người trong nhà, không cần nhiều lễ tiết như vậy." Kính Huệ công chúa từ gật đầu.

"Hoàng cô mẫu con từ ái, hiện tại thân mình con quan trọng không cần chú ý mấy nghi thức xã giao đó." Phương Hoàng Hậu cười nói.

Kính Huệ công chúa nghe vậy liền cao hứng nói: "Mau ngồi xuống nói chuyện, mấy tháng rồi?"

Dương Mặc Tuyết cẩn thận trả lời.

Nói chuyện một lúc, cung nữ trở về báo lâm triều đã tan, Hoàng Thượng đang ở Ngự Thư Phòng.

Kính Huệ công chúa liền đứng dậy cáo từ.

"Hoàng tỷ, muội đi với tỷ." Phương Hoàng Hậu cũng đứng dậy.

"Chẳng qua là đi mấy bước, ta còn cần người đi cùng sao?" Kính Huệ công chúa uyển chuyển từ chối.

Phương Hoàng Hậu đương nhiên sẽ không thật sự đi với bà, tươi cười phân phó hạ nhân dẫn đường.

Chờ Kính Huệ công chúa đi rồi, thấy con dâu Dương Mặc Tuyết còn ở đây, Phương Hoàng Hậu đương nhiên không lập tức lạnh mặt, có điều ý cười cũng đã tan đi. Bà ta dặn dò Dương Mặc Tuyết mấy câu liền câu nàng trở về.

Chính Đức Đế không ngờ Kính Huệ công chúa lại tới, có điều nghĩ tới Chu Hành, trong lòng liền rõ ràng. Ông gác tấu chương trong tay xuống, kêu người mời Kính Huệ vào trong, thỉnh bà ngồi xuống: "Hoàng tỷ, mời ngồi."

Chờ nội thị dâng trà, Chính Đức Đế trực tiếp hỏi: "Hôm nay hoàng tỷ tới là vì Tiểu Cửu?"

Kính Huệ công chúa uống ngụm trà, gật đầu đáp: "Còn không phải sao?"

"Hoàng tỷ yên tâm, trẫm đã treo giải thưởng tìm thần y, khẳng định có thể tìm được chữa trị cho Tiểu Cửu." Gương mặt không rõ hỉ nộ của Chính Đức Đế lộ vẻ lo lắng.

Nhìn nét mặt ông ta lo lắng nhưng đáy mắt không giấu được vui sướng, Kính Huệ công chúa thở dài: "Tiểu Cửu còn nhỏ đã mắc bệnh như vậy, lòng ta đau như dao cắt."

Chuyện Chu Hành trúng độc, người khác không biết.

Y cũng chưa từng mở miệng nói ra.

Người ngoài đều cho rằng y mắc bệnh nặng.

Kính Huệ công chúa đương nhiên sẽ không vạch trần.

Chính Đức Đế bày ra vẻ mặt khổ sở: "Đúng vậy, y còn trẻ tuổi, lòng trẫm cũng vô cùng khó chịu."

Kính Huệ công chúa thở dài, sau đó đưa mắt nhìn ông ta: "Hoàng đệ, lần trước ta có nhắc tới Ngũ cô nương Diệp gia, ngài chắc còn nhớ chứ?"

"Đương nhiên là nhớ, lời hoàng tỷ nói trẫm luôn ghi tạc trong lòng." Chính Đức Đế cười gật đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn Kính Huệ công chúa, "Nha đầu kia làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không sao." Kính Huệ công chúa xua tay, "Nha đầu kia ta rất vừa ý, tri thư đạt lễ, tính tình lại tốt, hôm nay ta tới là muốn cầu hoàng đệ một ân điển..."

Chính Đức Đế vội nói: "Hoàng tỷ quá lời, người có việc gì cứ nói với trẫm."

Kính Huệ công chúa cười nói: "Là chuyện tốt, ta thấy nha đầu kia tuổi tác hợp với Tiểu Cửu, Tiểu Cửu nó..." Nhìn Chính Đức Đế, bà thở dài, "Dù sao Tiểu Cửu cũng phải để lại đưa con thừa kế hương khói, hôm nay ta tới là muốn cầu hoàng đế tứ hôn cho hai người."

Ánh mắt Chính Đức Đế xẹt qua tia dị sắc: "Trẫm cũng muốn như vậy, nhưng lúc trước..." Trên mặt lộ vẻ khó xử, "Lúc trước trẫm định tứ hôn của Tiểu Cửu, nhưng y nói không muốn liên lụy cô nương người ta."

"Đó chỉ là nhất thời." Kính Huệ công chúa nói, "Lần này thật sự ta bị dọa cho sợ hãi, ta đã hỏi qua nó, nó cũng đã gật đầu đồng ý, có lẽ vì vừa dạo một vòng quỷ môn quan, Tiểu Cửu đã nghĩ thông suốt."

Chính Đức Đế vui mừng gật đầu: "Được, trẫm sẽ suy xét, có điều hôn sự của Tiểu Cửu không thể qua loa, nha đầu kia lại..."

Đây là ghét bỏ Dung nha đầu không xứng với Tiểu Cửu? Kính Huệ công chúa biết ông ta đang nghĩ gì, liền nói: "Với tình hình hiện tại của Tiểu Cửu, nó thích là được."

"Cũng đúng." Chính Đức Đế gật đầu, "Trẫm sẽ suy xét, hoàng tỷ cứ yên tâm."

Rốt cuộc cũng không có một lời chắc chắn, nhưng nếu tiếp tục khuyên chỉ sợ ông ta sẽ ngờ vực, Kính Huệ công chúa thấy thế liền đứng dậy cáo từ: "Vậy ta cáo từ trước, hoàng đế vất vả rồi."

Chính Đức Đế vội sai người tiễn bào xuất cung.

Kính Huệ công chúa đi rồi, Chính Đức Đế nhíu mày: "Đi tra xem công chúa có gặp Chiêu Vương hay không, gọi luôn Lý thái y hôm trước bắt mạch cho Chiêu vương gia tới đây."

Lưu công công vội lui xuống an bài.

Lý thái y không rõ nguyên nhân mà tới Ngự Thư Phòng.

Chính Đức Đế nhìn chằm chằm hắn ta: "Ngươi cẩn thận nói lại xem mạch tượng của Chiêu vương có gì khác trước, còn nữa lúc ngươi rời đi y có biểu tình gì, trong Chiêu vương phủ có gì khác thường không?"

Lý thái y vội trả lời: "Mạch tượng của Vương gia yếu hơn lúc trước, những thứ khác không có gì biến hóa, sắc mặt của ngài ấy cũng tái nhợt hơn mấy ngày trước đó, còn về biểu tình của Vương gia... Không buồn cũng không vui, còn những thứ trong phủ..." Lý thái y nghĩ nghĩ, "Không có gì khác thường."

Đúng vậy, đệ đệ của ông từ nhỏ đã được phụ hoàng tự tay dạy dỗ, còn trẻ đã luyện được biểu tình đạm mạc, sắc mặt không để lộ hỉ nộ ái ố, chỉ sợ cho dù có sắp chết, y cũng không để lộ cái gì là bi thương hay hoảng sợ!

Chính Đức Đế phất tay: "Lui xuống đi."

Rất nhanh người phái ra ngoài cũng trở về, nói trước khi tiến cung Kính Huệ công chúa có gặp Chiêu vương gia.

Cho nên hoàng tỷ không gạt ông, Chu Hành thật sự đã gật đầu?

Nhưng trước kia không phải y nói không muốn liên lụy người khác hay sao?

Sao lần này lại gật đầu đồng ý nhanh như vậy? Chẳng lẽ thật sự vì trải qua một lần sống chết, y muốn để lại một đứa con?

Hay là còn chuyện gì chính mình không biết?

Độc trên người y vẫn chưa được giải!

Vậy thì vì cái gì?

Chính Đức Đế bực bội gác chung trà xuống: "Bãi giá Tịch Nhan Cung."

Diệp Di Châu mang thai nhiều tháng, bụng đã lớn hơn rất nhiều.

Vì chuyện của Diệp Thế Hiên, trong khoảng thời gian này Chính Đức Đế thường xuyên tới Tịch Nhan Cung.

Diệp Di Châu dẫn theo Diệp Di Nguyệt cùng chúng cung nữ nội thị nghênh đón Chính Đức Đế.

"Ái phi mau miễn lễ." Chính Đức Đế nói một câu, Lưu công công đi theo liền tiến lên đỡ Diệp Di Châu.

Diệp Di Châu đỡ eo, cùng Chính Đức Đế đi vào điện các.

Cùng ông ta nói chuyện một hồi, Diệp Di Châu có chút mệt mỏi, cơn buồn ngủ đánh úp, Chính Đức Đế thấy vậy liền cho nàng ta lui xuống nghỉ ngơi.

Hài tử trong bụng là quan trọng nhất, Diệp Di Châu đương nhiên nghe lời. Đối với Diệp Di Nguyệt, ban đầu nàng không hài lòng, nhưng vì thân mình không tiện, vì giữ trái tim của Hoàng Thượng, lại thấy nàng ta trước sau ngoan ngoãn như một, Diệp Di Châu không còn cách nào khác đành phải dùng nàng ta, nhưng sợ nàng ta không giữ được Hoàng Thượng, vì thế liền kêu ma ma trong cung dạy dỗ chút ít. Thời điểm đứng dậy, Diệp Di Châu nhìn Diệp Di Nguyệt, ý bảo nàng ta hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt.

Diệp Di Nguyệt mỉm cười nhìn bóng lưng nàng rời đi.

"Nguyệt Nhi lại đây." Diệp Di Châu vừa đi, Chính Đức Đế liền cười vẫy tay với Diệp Di Nguyệt.

Diệp Di Nguyệt nhu thuận tươi cười đi qua.

Vì chuyện của Diệp Thế Hiên, Chính Đức Đế thương tiếc nàng ta vài phần, vừa duỗi tay liền nắm chặt vòng eo mềm mại của nữ tử, kéo vào lòng mình.

"Hoàng Thượng." Diệp Di Nguyệt làm nũng.

Chính Đức Đế cười một cái, ngón tay mơn trớn thân thể của nàng, có điều tâm trạng có chút thất thần.

Diệp Di Nguyệt nhu thuận dựa vào lòng ông ta, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Chính Đức Đế, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng có phải gặp chuyện phiền lòng gì không?"

"Nguyệt Nhi, thời điểm cùng Di Tần ở nhà, các nàng và Diệp Dung Hoa rất thân thiết đúng không?" Chính Đức Đế vẫn cảm thấy Chu Hành che giấu gì đó.

Ông là thiên tử Đại Chu, đương nhiên không muốn bị thế nhân nói mình không dung được thân đệ đệ, cho nên hiện tại vẫn chưa duỗi tay vào Chiêu vương phủ.

Ông phải nắm chặt Chu Hành trong lòng bàn tay, không chỉ có mạng của y, còn cả hôn sự của Chu Hành! Ý của hoàng tử không chừng chính là ý của Chu Hành! Cho nên ông không định tứ hôn cho hai người bọn họ! Nhưng hoàng tỷ đã mở lời, ông cũng không thể trực tiếp cự tuyệt!

Nếu Diệp Di Châu và Diệp Di Nguyệt có thể khống chế Diệp Dung Hoa thì còn dễ nói!

"Ngũ tỷ tỷ?" Diệp Di Nguyệt nghi hoặc nhìn Chính Đức Đế, "Ngũ tỷ tỷ xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại tỷ ấy không còn là cô nương Diệp gia, ngẫm lại cũng thật đáng thương"

Chẳng lẽ ông ta nhớ thương dung mạo tuyệt sắc của nha đầu chết tiệt kia?

"Nếu nàng ấy không tồi, trẫm muốn tứ hôn nàng ấy và Chiêu Vương." Chính Đức Đế không nặng không nhẹ vuốt ve thân hình mềm mại của nàng ta.

Gả nha đầu chết tiệt Diệp Dung Hoa kia cho Chiêu Vương sắp tắt thở? Đó là chuyện tốt không gì sánh bằng! Nàng gả qua đó, qua mấy ngày liền phải thủ tiết! Trong lòng Diệp Di Nguyệt nhảy nhót: "Tính tình Ngũ tỷ tỷ rất tốt, Diệp gia bọn thiếp chỉ có ba cô nương, vì vậy từ nhỏ đã thân thiết, hiện tại tuy Ngũ tỷ tỷ không còn là người Diệp gia nhưng rốt cuộc tỷ ấy cùng Nguyệt Nhi và nương nương đã có mười mấy năm làm tỷ muội, đương nhiên là hi vọng tỷ ấy có thể sống tốt. Tỷ ấy nếu có thể gả cho Vương gia, nương nương và Nguyệt Nhi đều cao hứng..."

Diệp Di Nguyệt cầm lòng không được mà "Ưm" một tiếng, cánh ta vuốt ve Chính Đức Đức Đế, thân mình mềm mại như nước, sắc mặt ửng hồng: "Hiện tại Ngũ tỷ tỷ không có nhà, thân thế phiêu linh, nếu có thể gả cho Vương gia, đối với tỷ ấy mà nói chính là trời cao ban ân, tỷ ấy chắc chắn sẽ hầu hạ Vương gia chu toàn... Hiện tại thân thể Vương gia không tốt, bên cạnh đúng là cần một người biết nóng biết lạnh mà hầu hạ..."

Chính Đức Đế nghe xong liền giật mình, Diệp Dung Hoa không có gia thế với Chu Hành mà nói chính là lương xứng! Ông ta bật cười: "Lời này Nguyệt Nhi đã nói đúng suy nghĩ của trẫm." Dứt lời, ông ta liền ôm nàng tới giường trong.

Diệp Di Nguyệt cười tới vẻ mặt nhu mị.

Chỉ chốc lát, bên trong truyền tới thanh âm khiến người mặt đỏ tim đập nhanh.

.................

Trở về nhà, Thạch ma ma ôm Dung Hoa khóc lóc một phen, thương thế Túy Đồng đã khá hơn, hiện tại có thể xuống giường.

Ở thôn trang, Dung Hoa nghe Lê Hoa kể chuyện của Xuân Thiên đêm đó, vì thế đặc biệt khen thưởng khích lệ. Xuân Thiên vỗ ngực hứa sẽ cố gắng tập võ, tương lai sẽ bảo vệ tiểu thư.

Hà Vũ đi mấy tháng cuối cùng cũng có tin tức, nói là cuối tháng sẽ về, Dung Hoa vô cùng cao hứng.

Vừa biết nàng quay lại, sáng sớm, Kiều Vũ Thần vội mang người tới đây.

"Tỷ tỷ." Thấy Dung Hoa, Kiều Vũ Thần vội vàng chạy tới, nhưng chỉ còn mấy bước thì ngừng lại, ánh mắt mang vẻ bất an, thật cẩn thận hỏi, "Tỷ tỷ trở về rồi sao?"

"Ừ, tỷ tỷ đang muốn phái người báo cho đệ, không ngờ đệ đã tới rồi!" Hài tử này thật mẫn cảm! Dung Hoa mỉm cười kéo hắn ngồi xuống, "Thần Nhi có ngoan không? Có nghịch ngợm không? Có nghe phu tử giảng bài không? Sáng sớm đệ đã chạy tới đây, có xin nghỉ với phu tử chưa?" Nụ cười trên mặt, lời nói vẫn quan tâm như trước.

Kiều Vũ Thần chớp mắt, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Tỷ tỷ..." Sau đó, hắn òa lên ôm chầm lấy Dung Hoa, "Tỷ tỷ, có phải tỷ không thích Thần Nhi nữa không?"

Dung Hoa mỉm cười vỗ lưng của hắn: "Tỷ tỷ sao lại không thích Thần Nhi? Thần Nhi ngoan như vậy, tỷ tỷ sao có thể không thích đệ chứ?"

"Tỷ tỷ..." Kiều Vũ Thần khụt khịt, nghẹn ngào nói, "Bởi vì, bởi vì... Bởi vì bọn họ đều nói mẫu thân giết phụ thân của tỷ."

"Thần Nhi, đệ là đệ, mẫu thân là mẫu thân, mặc kệ mẫu thân làm gì, tỷ tỷ cũng sẽ không ghét bỏ Thần Nhi." Dung Hoa dịu dàng nói.

Kiều Vũ Thần khóc tới cái mũi cũng hồng hồng, nghiêm túc nhìn nàng muốn xác nhận: "Thật sao?"