Từ gia cự tuyệt?

Đây hẳn không phải ý của Từ Lưu Quang. Trong thời đại này, hôn sự đều phải theo lệnh của cha mẹ lời người mai mối, huống chi Từ Lưu Quang ở nhà cũng không phải nữ nhi được phụ mẫu nuông chiều.

Nàng ấy và Đổng Ngọc Lan thân thiết, hiểu rõ Đổng gia, cùng Đổng phu nhân ở chung vô cùng hòa hợp, hơn nữa Đổng Trầm Chu diện mạo bất phàm, là người chính trực, văn võ song toàn, là rể hiền được người người lựa chọn.

Cho nên, đây là ý của phụ mẫu Từ Lưu Quang, rất có khả năng là ý của mẹ kế nàng!

"Dung Hoa muội muội, phải làm sao bây giờ?" Đổng Ngọc Lan kéo tay Dung Hoa, sốt ruột hỏi. Giao tình với nàng và Từ Lưu Quang đều sâu đậm, hai bằng hữu này, cho dù là nhân phẩm hay tướng mạo đều rất tốt.

Trước đây Đổng Ngọc Lan nghĩ mặc kệ ai là tẩu tử đều không tồi, vất vả lắm phụ mẫu mới hạ quyết tâm, Từ gia lại không đồng ý.

Khi trước bọn họ là nhà võ tướng, không xứng tới Từ gia.

Nhưng hiện tại ca ca của nàng không ưu tú sao?

"Mẫu thân của Lưu Quang tỷ tỷ nói thế nào?" Dung Hoa cau mày hỏi.

"Nói Nhị ca tay hiện giờ là độc đinh của Đổng gia, mà thân thể Lưu Quang suy nhược, không thể gánh trách nhiệm sinh nhi dục nữ." Đổng Ngọc Lan hừ một tiếng.

Đại công tử Đổng gia đã mất nhiều năm, hiện tại Đổng gia đúng thật chỉ có Đổng Trầm Chu là nhi tử. Đổng Ngọc Lan là một cô nương, sau này phải lấy chồng, cho nên trách nhiệm thừa kế hương khói đều ở trên người hắn. Cái cớ vô cùng hợp lý, nhưng thân mình Từ Lưu Quang thế nào nàng và Đổng Ngọc Lan đều rõ ràng, mà Đổng phu nhân hẳn cũng nhìn ra, hơn nữa có Đổng Ngọc Lan ở đây, người Đổng gia khẳng định hiểu trong lòng, bằng không họ sao có thể vừa ý đứa con dâu là Từ Lưu Quang này?

Mà mẹ kế của Từ Lưu Quang chắc chắn không phải người dễ đối phó, nếu không Từ Lưu Quang cũng sẽ không giả bệnh để ít xuất hiện trước mặt mọi người. Không ngờ cái cớ ngày xưa của Từ Lưu Quang nay lại biến thành lý do để mẹ kế của mình từ chối hôn sự với Đổng gia!

Đương nhiên còn một khả năng khác, phụ mẫu Từ Lưu Quang không coi trọng Đổng gia, cho dù Đổng Trầm Chu là thám hoa lang cũng không thay đổi được sự thật Đổng gia là nhà tướng.

Dung Hoa nhất thời không nói chuyện.

"Dung Hoa muội muội, chúng ta phải nghĩ cách, không thể để như vậy." Đổng Ngọc Lan cau mày, buồn rầu cuốn cuốn sợi tóc của mình, "Việc này phụ mẫu Lưu Quang không đồng ý, chúng ta cũng không thể cướp muội ấy về làm tẩu tử."

Dung Hoa mỉm cười: "Hẳn sẽ có cách."

"Nhưng nếu bọn họ đính hôn cho Lưu Quang với người khác thì làm sao đây?" Đổng Ngọc Lan nôn nóng, ngay sau đó lại thở dài, "Rốt cuộc cũng không thể tới cường đoạt, hơn nữa đó là chuyện của Từ gia."

Lấy quyền thế cường đoạt người? Từ gia cũng không sợ Đổng gia bọn họ.

Dung Hoa nghĩ nghĩ: "Chúng ta tìm cách gặp Lưu Quang tỷ tỷ trước đi, xem tỷ ấy nói thế nào, có lẽ tỷ ấy sẽ có cách." Dừng một chút, nàng tiếp tục, "Muội nghĩ có khả năng Lưu Quang tỷ tỷ vẫn chưa biết chuyện này."

Nếu nàng ấy biết, không thể nào một chút động tĩnh cũng không có.

Đổng Ngọc Lan gật đầu, lại nói: "Nếu muội ấy không có cách thì sao? Hôn nhân đại sự này muội ấy cũng không thể nói gi."

"Đổng tỷ tỷ quên nguyên nhân mấy ngày trước Lưu Quang tỷ tỷ tới thôn trang dưỡng bệnh rồi sao?" Dung Hoa khẽ cười, hỏi lại.

Người Đổng gia ai cũng đơn giản, nàng và Đổng phu nhân, Đổng Ngọc Lan ở chung rất tốt, dù có nhìn thế nào, đây đều là một mối hôn sự không tồi.

Từ Lưu Quang là cô nương có lý trí, hơn nữa còn có chủ kiến, cửa thân này, nàng hẳn sẽ vì bản thân mà tranh thủ!

Nhưng hiện tại bên kia không có động tĩnh gì, nàng ấy tùy ý để phụ mẫu từ chối vậy sao? Chuyện này thật sự không bình thường.

Đổng Ngọc Lan đúng là nôn nóng quá mất khôn, nghe Dung Hoa nói vậy liền phát hiện điểm bất thường, gật đầu: "Đúng vậy, muội ấy chắc chắn có cách." Sau đó nàng lại lắc đầu, thở dài, "Nếu trưởng bối Từ gia không muốn kết thân với nhà chúng ta, muội ấy cho dù có cách chỉ sợ cũng vô dụng thôi."

Huân quý kinh thành nhìn Đổng gia thế nào nàng còn không rõ sao? Đặc biệt là đám người đọc sách càng khinh thường Đổng gia bọn họ thô tục, huống chi Từ gia là thanh quý thế gia mấy trăm năm!

"Đừng vội, rồi sẽ có cách." Dung Hoa mỉm cười.

Đổng Ngọc Lan nghịch sợi tóc, nhìn nàng hỏi: "Dung Hoa muội muội có phải có cách hay rồi không?"

"Lưu Quang tỷ tỷ nguyện ý, nhưng nếu Từ gia không đồng ý, chúng ta có thể nghĩ cách khiến Từ gia không thể không đồng ý!" Nói tới đây, Dung Hoa đưa mắt nhìn về hướng của hoàng cung.

Hai mắt Đổng Ngọc Lan sáng ngời, duỗi tay đập đầu: "Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới chứ?"

"Có điều trước mắt phải xem tình hình rồi nói." Từ gia không muốn, tới lúc đó dùng Hoàng Thượng để ép buộc, bọn họ không tránh khỏi sẽ tâm sinh oán hận.

Hơn nữa...

Đổng đại nhân được Chính Đức Đế tín nhiệm.

Giống vậy, Từ gia cũng nhận trọng trách Chính Đức Đế phó thác.

Đổng đại nhân là võ tướng, Từ gia là dòng dõi thư hương, là người đều không thích bị uy hiếp, hơn nữa người đọc sách tự cho mình là thanh cao, càng chán ghét việc bị uy hiếp, cưỡng chế.

Mà Từ gia, tất cả đều là người đọc sách!

Cho nên, vạn nhất lúc đó Từ gia ương ngạnh không đồng ý, Chính Đức Đế tứ hôn chỉ sợ cũng như không.

Bởi vậy, trước mắt vẫn là gặp Từ Lưu Quang rồi nói.

Đổng Ngọc Lan nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vậy chúng ta gửi thiệp mời Lưu Quang tới. Không, chúng ta đi thăm muội ấy, lúc này chỉ sợ muội ấy không dễ ra ngoài, đúng vậy, Dung Hoa muội muội, muội gửi thiệp cho muội ấy đi."

Dung Hoa gật đầu, kêu đám người Túy Đồng tiến vào chuẩn bị thiệp, giấy và bút mực. Sau khi viết xong, nàng phân phó Lưu Tô: "Đưa cho Thất cô nương, nhớ rõ, nhất định phải đưa tận tay nàng."

Quan hệ giữa nàng và Đổng gia rất tốt, nói không chừng mẹ kế của Từ Lưu Quang sẽ ngăn cản.

Lưu Tô đi tới chính ngọ đã trở về, cười nói: "Thất cô nương đưa thiệp." Nói rồi, nàng đưa thư trả lời cho Dung Hoa.

Dung Hoa đưa mắt nhìn, sau lại đưa cho Đổng Ngọc Lan.

Từ Lưu Quang mời hai người ngày mai qua phủ chơi.

Nhìn thư trả lời của Từ Lưu Quang, Đổng Ngọc Lan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Dung Hoa nói chuyện thêm một lúc mới trở về nhà.

Hôm sau, hai người cùng ngồi xe ngựa tới Từ phủ.

Từ phủ nằm ở ngõ Hòe Hoa thành Đông, cách ngõ nhỏ chùa Bảo Thiền không xa, đi khoảng ba mươi phút liền tới.

Từ phủ rất lớn, chiếm hơn nửa cái ngõ.

Vào cửa lớn, xe ngựa trực tiếp chạy tới cửa thùy hoa mới dừng lại.

Từ Lưu Quang sớm đã cùng Diệu Âm và Bạch Âm đứng chờ, thấy xe ngựa tới liền cười tiếp đón: "Đổng tỷ tỷ, Dung Hoa muội muội."

Ba người lên nhuyễn kiệu, tới thỉnh an mẫu thân của Từ Lưu Quang trước.

"Không cần khách khí, cứ coi đây là nhà mình." Mẹ kế của Từ Lưu Quang - Lãnh thị khoảng ba mươi tuổi, mặt vuông dài, mắt to, cười tủm tỉm hòa ái nói với Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan, "Sau này mấy đứa cứ thường xuyên tới chơi."

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan gật đầu.

Lãnh thị lại nhìn Từ Lưu Quang: "Chiếu cố Tam cô nương và Ngũ cô nương thật tốt, đừng chậm trễ người ta."

"Vâng, mẫu thân." Từ Lưu Quang cung kính đáp.

Lãnh thị lại quan tâm hỏi thăm Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan vài câu, các nàng đều nhất nhất trả lời, sau mới cùng Từ Lưu Quang đứng dậy cáo từ.

Lãnh thị dặn dò Từ Lưu Quang vài chuyện linh tinh rồi gật đầu rồi để nàng dẫn hai người về viện của mình.

Nơi ở của Từ Lưu Quang cách đây không xa, ba người các nàng cứ vậy mà đi bộ.

Từ gia là thư hương thế gia, xung quanh trồng nhiều thảo mộc khiến cả phủ tỏa ra khí chất của thư hương. Từ Lưu Quang quay đầu nhìn Dung Hoa, nói: "Dung Hoa muội muội là lần đầu tới chỗ của ta làm khách."

"Đúng vậy." Dung Hoa cười gật đầu

Bởi vì một đường cũng không có chuyện gì khác, Từ Lưu Quang liền giới thiệu phong cảnh cho hai người.

Tới viện của nàng, Từ Lưu Quang trực tiếp dẫn bọn họ tới noãn các, bên trong sớm đã có trà nóng, điểm tâm.

Vào chỗ ngồi xuống, Từ Lưu Quang cho hạ nhân lui xuống.

"Lưu Quang, hôm nay chúng ta tới là có việc thương lượng với muội." Đám người vừa đi, Đổng Ngọc Lan liền nói.

"Chuyện gì?" Từ Lưu Quang ngẩng đầu nhìn hai người, khẽ nhíu mày, "Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan đưa mắt nhìn nhau.

Quả nhiên Từ Lưu Quang không biết chuyện Đổng gia tới cửa cầu thân, xem ra có người cố ý gạt nàng.

Đổng Ngọc Lan lập tức nói: "Hai ngày trước, mẫu thân của ta cố ý tới mở lời với phu nhân về hôn sự của Nhị ca và muội, có điều phu nhân và đại nhân đã từ chối."

Gương mặt Từ Lưu Quang đỏ bừng, ngay sau đó lại tức giận cắn môi, ngón tay siết chặt ly trà, qua nửa ngày mới nói: "Là phụ thân muội và mẫu thân từ chối?"

Đổng gia là nhà thế nào, nàng thường xuyên tới chơi, đương nhiên vô cùng rõ ràng, cũng hi vọng có thể gả vào nhà đơn giản như thế, mà Đổng Nhị ca như trăng sáng trên trời.

Trong quá khứ, nàng không suy nghĩ nhiều, bởi vì nàng biết trưởng bối trong nhà sẽ không gả nàng vào nhà võ tướng.

Nhưng hôm nay, Đổng Nhị ca lại là thám hoa lang.

Phụ mẫu nàng không nói một tiếng liền từ chối sao?

Thậm chí chút tiếng gió cũng không có!

Đổng Ngọc Lan gật đầu.

Từ Lưu Quang tức giận tới ngón tay cũng run lên, nhưng thiên hạ đều là phụ mẫu, quyết định của trưởng bối nàng cũng không thể nói gì.

"Lưu Quang tỷ tỷ, tỷ đừng vội, cũng đừng tức giận, bản thân tỷ thấy Đổng Nhị ca như thế nào?" Dung Hoa nắm lấy tay nàng, hỏi, "Nếu tỷ không thích, vậy chuyện này tỷ cứ coi như không biết, nếu tỷ nguyện ý, chúng ta sẽ cùng nghĩ biện pháp."

"Ừ, Lưu Quang, muội cảm thấy Nhị ca như thế nào?" Đổng Ngọc Lan cũng vội hỏi, hỏi xong còn bổ sung, "Nhị ca ta tuy da mặt hơi mỏng nhưng bộ dáng không tồi, còn biết đánh nhau, bảo đảm sẽ không để muội bị người ta khi dễ, hơn nữa còn có thể cùng muội ngâm thơ."

Dừng một chút, nàng lại gần hai người, thấp giọng: "Với lại bên cạnh huynh ấy không có mấy nha đầu thông phòng linh tinh." Dứt lời, nàng liền đỏ mặt, vò đầu cười hì hì, "Phụ thân nói người tập võ không thể để nữ sắc làm phân tâm."

Công tử thế gia, mười lăm tuổi sẽ có thông phòng, nhưng Đổng Trầm Chu nay đã mười chín tuổi.

Sắc mặt Từ Lưu Quang đỏ như cánh đào tháng hai.

Dung Hoa cúi đầu uống ngụm trà.

Đổng Ngọc Lan cũng cúi đầu uống trà, khôi phục sắc mặt bình thường mà gác ly trà xuống, kéo tay Từ Lưu Quang, hỏi: "Lưu Quang, muội cảm thấy Nhị ca ta thế nào?"

Dung Hoa cũng nhìn nàng.

Cổ Từ Lưu Quang đề đã ửng đỏ, nhẹ nhàng gật đầu: "Đổng Nhị ca rất tốt."

Đây là vừa ý! Đổng Ngọc Lan cao hứng tới trong mắt tràn ngập ý cười: "Vậy chúng ta cùng nghĩ biện pháp."

Dung Hoa cũng vui vẻ gật đầu: "Ừ, Lưu Quang tỷ tỷ, tỷ có cách gì không?" Đổng gia vô cùng vừa ý Từ Lưu Quang, hiện tại chủ yếu là Từ Tam lão gia và Lãnh thị không muốn.

Từ Lưu Quang nghĩ nghĩ, nhấp môi: "Chuyện này xem ra trong phủ chỉ có phụ thân và mẫu thân biết, thái độ của tổ phụ và tổ mẫu ta có thể thăm dò, nhưng ta không thể trực tiếp đi cầu xin việc này..."

Ba người thấp giọng nói chuyện.

Bên kia Lãnh thị đang phân phó hạ nhân mấy chuyện lặt vặt, Từ Hà Quang nhẹ bước vào phòng, ngòn ngọt hỏi: "Mẫu thân, nghe nói Đổng Tam cô nương tới?"

Nữ tử vận áo màu hồng anh đào, váy xanh màu cỏ, da trắng mĩ mạo, nụ cười diễm lệ như hoa thạch lựu.

Lãnh thị phất tay cho hạ nhân lui xuống, kéo Từ Hà Quang tới bên cạnh mình: "Hôm nay trời lạnh, sao không mặc nhiều một chút."

"Con không lạnh." Từ Hà Quang đáp một câu, sau đó cười duyên lắc tay bà ta làm nũng, "Mẫu thân."

Nụ cười trên mặt mang theo vài phần thẹn thùng.

Khuê tú kinh thành có ai mà không biết Nhị công tử Đổng gia.

Rực rỡ như ánh trăng, lại oai hùng chí khí hơn huynh đệ trong nhà, mỗi lần gặp hắn trái tim nàng đều muốn nhảy khỏi lòng ngực.

Nhưng Đổng gia lại tới cầu hôn ấm thuốc Từ Lưu Quang kia! Từ Lưu Quang yếu ớt kia sao có thể xứng đôi với Đổng Trầm Chu văn võ song toàn?

Khẳng định là vì nàng lợi dụng quan hệ tốt với Tam cô nương Đổng gia mà câu dẫn hắn! Thật là không biết xấu hổ!

Sớm biết như vậy, bản thân nên tìm cách giao hảo với Đổng Tam cô nương!

"Ừ, Tam cô nương tới." Lãnh thị dịu dàng vỗ tay nàng ta, "Tới viện tỷ tỷ con đi, tuổi tác các con xấp xỉ nhau, nhất định có thể hòa thuận."

Tâm tư của nữ nhi bà vừa nhìn liền biết, hơn nữa Đổng gia là gia đình đơn giản, bà đương nhiên hi vọng nữ nhi của mình được gả qua đó.

Chỉ là, Đổng gia lại nhìn trúng nha đầu chết tiệt kia!

"Vậy con đi đây." Nữ tử mỉm cười để lộ lúm đồng tiền lập tức đứng dậy.

"Ngũ cô nương cũng ở đấy, con không được nóng nảy, phải cùng tỷ tỷ mình chiêu đãi Tam cô nương và Ngũ cô nương có biết không?" Lãnh thị dặn dò.

"Nữ nhi biết." Từ Hà Quang gật đầu, tươi cười dẫn nha đầu qua viện của Từ Lưu Quang.

Lãnh thị cau mày lắc đầu.

Cửa thật này rất tốt, chỉ là kết như thế nào còn phải suy tính một phen.

"Đổng Tam cô nương kia sẽ không đem chuyện nói cho Thất cô nương biết chứ?" Ma ma đứng cạnh lo lắng hỏi, sự tình chỉ có phu nhân, lão gia và mấy tâm phúc trong viện biết, ngay cả Bát cô nương cũng không rõ chuyện gì.

"Nàng ta biết thì thế nào?" Lãnh thị cười nhạo, "Ta cũng là ăn ngay nói thật mà thôi."

"Nhưng lão phu nhân và lão thái gia..."

"Nàng ta một tiểu cô nương chẳng lẽ chạy tới trước mặt cầu xin lão phu nhân và lão thái gia sao?" Lãnh thị cười nói, "Ta đây ước gì nàng ta đi cầu còn không được."

Một cô nương như nàng mở miệng nói muốn gả cho Đổng Trầm Chu, nàng còn biết xấu hổ hay không? Nàng không cần thể diện, nhưng Từ gia vẫn rất cần!

Chỉ cần nàng vừa mở miệng, lão thái gia và lão phu nhân sẽ không tức giận, nói không chừng sẽ trực tiếp bắt nàng ta xuống tóc đi tu sao?

Ba người Dung Hoa ở trong phòng nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm của Diệu Âm: "Tiểu thư, Bát tiểu thư tới."

Ba người ngừng chuyện đang nói lại.

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan nhấp nhụm trà.

Từ Lưu Quang lên tiếng: "Ừ, mời muội ấy vào đi."

"Tỷ tỷ." Từ Hà Quang tươi cười vào phòng hành lễ với Từ Lưu Quang trước, sau đó lại hành lễ với Đổng Ngọc Lan và Dung Hoa, "Tam cô nương, Ngũ cô nương."

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan vội đáp lễ: "Bát cô nương."

Từ Hà Quang tới, đề tài lúc trước đương nhiên không thể tiếp tục, cũng may ba người đã thương lượng xong, Từ Lưu Quang sẽ xuống tay chỗ Từ lão thái gia và lão phu nhân trước, nếu không thành lại nhờ Đổng đại nhân ra mặt cầu Hoàng Thượng tứ hôn.

Cho nên, Từ Lưu Quang dứt khoát kêu Diệu Âm phân phó người đi mời Lục cô nương của Đại phòng, Cửu cô nương của Nhị phòng tới đây.

Sáu cô nương tuổi tác xấp xỉ, ngược lại vô cùng hòa thuận vui vẻ, giữa trưa còn dùng cơm cùng nhau.

Dùng bữa xong, ngồi thêm một lát, Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan cáo từ trở về.

Tỷ muội Từ Hà Quang và Từ Lưu Quang dẫn theo nha đầu tiễn hai người tới cửa thùy hoa.

"Tam cô nương, Ngũ cô nương, có dịp ta và Thất tỷ tỷ sẽ qua tìm hai người chơi, mong hai người đừng ghét bỏ ta." Từ Hà Quang thân mật kéo tay Từ Lưu Quang, tươi cười nhìn Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan, nói.

Dung Hoa và Đổng Ngọc Lan cũng khách sáo một câu, sau đó xoay người lên xe ngựa.

"Thất tỷ tỷ mệt mỏi cả ngày rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi." Đám người vừa đi, Từ Hà Quang liền quan tâm nói.

"Ừ, hôm nay Bát muội muội cũng vất vả." Từ Lưu quang rút cánh tay ra, cùng Diệu Âm và Bạch Âm về viện của mình.

Từ Hà Quang lập tức chạy tới chỗ Lãnh thị.

"Bát tiểu thư đây là muốn làm gì?" Vào phòng, Diệu Âm giận dữ nói, rõ ràng muốn kết thân với Đổng Tam cô nương như vậy, một nha đầu như nàng cũng có thể nhìn ra.

Từ Lưu Quang chỉ cười, không hề tức giận, phân phó Diệu Âm: "Hiện tại tổ phụ đang ở trong phủ, ngươi đi hỏi thăm xem tổ phụ đang ở thư phòng ngoại viện hay ở chỗ của tổ mẫu."

"Vâng." Diệu Âm gật đầu, vội ra ngoài phân phó người đi hỏi thăm, qua một lúc liền trở về bẩm báo, "Lão thái gia dùng cơm trưa trong viện của lão phu nhân, hiện tại vẫn còn ở đó."

Từ Lưu Quang một thân áo ngoài màu lam, váy hoa màu ngọc đi tới viện của Từ lão phu nhân.

Từ lão phu nhân và Từ lão thái gia đang ngồi uống trà trò chuyện, Từ Lưu Quang vừa vào phòng liền quỳ gối trước mặt hai người: "Cháu gái có việc muốn nhờ, thỉnh tổ phụ tổ mẫu ân chuẩn."

"Hài tử này, có gì đứng dậy rồi nói." Từ lão phu nhân vội sai nha đầu bên cạnh tới đỡ nàng.

"Tổ phụ, tổ mẫu, nếu hai người không đồng ý, cháu gái sẽ không đứng dậy." Từ Lưu Quang tỏ vẻ kiên định, đồng thời đưa mắt nhìn hạ nhân xung quanh.

Từ lão phu nhân nhìn Từ lão thái gia.

Từ lão thái gia nhìn chằm chằm đôi mắt sâu thẳm của Từ Lưu Quang, một bên phất tay với bọn hạ nhân: "Lui xuống đi."

Mọi người vội lui ra ngoài.

"Có chuyện gì cháu mau nói đi, thân thể cháu không tốt." Dưới đất tuy đã phủ thảm lông nhưng cháu gái quỳ lâu cũng sẽ hại tới thân mình.

"Thỉnh tổ phụ, tổ mẫu ân chuẩn cho cháu tới từ đường tu hành."

"Cháu nói cái gì? Cô nương đang êm đẹp sao có thể đi tu hành?" Từ lão phu nhân kinh ngạc nhìn nàng.

Từ lão thái gia không nói gì, chỉ nhíu mày.

"Cháu gái thân mình suy nhược, chỉ sợ sẽ liên lụy tới tỷ tỷ muội muội trong nhà, không bằng tới từ đường tu hành, trước có thể vì tổ phụ, tổ mẫu cầu phúc, hai, nơi đó thanh tịnh hợp để dưỡng bệnh." Hốc mắt Từ Lưu Quang bất giác ươn ướt.

"Hài tử này, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Chịu ủy khuất hả? Cháu cứ nói với tổ phụ tổ mẫu, tổ phụ tổ mẫu sẽ làm chủ cho cháu." Từ lão phu nhân nói, "Từ đường lạnh lẽo, thân thể cháu yếu ớt sao có thể chịu được âm hàn?"

Từ Lưu Quang mỉm cười lắc đầu: "Không có gì, cháu gái cũng không chịu ủy khuất."

"Thất nha đầu, cháu về trước đi."

"Vâng, tổ phụ." Từ Lưu Quang gật đầu, hành lễ cáo từ.

"Đi tra xem, bên phía Tam phòng rốt cuộc làm sao vậy?" Từ lão thái gia nhíu mày, kêu người hầu vào, phân phó.

Từ lão thái gia đã ra tay, tới hoàng hôn liền tra xét rõ ràng, sắc mặt ông trầm xuống, kêu người đi gọi Từ Tam lão gia và Lãnh thị tới đây.

Thấy trong phòng không có bà tử và nha đầu hầu hạ, trong lòng Lãnh thị vừa thấp thỏm lại có chút hưng phấn.

Nha đầu kia biết rồi? Cho nên nàng đã tới nói với lão thái gia và lão phu nhân?

Từ lão gia trực tiếp mở miệng: "Đổng gia tới cửa cầu hôn Thất nha đầu?"

Từ Tam lão gia gật đầu, đáp: "Vâng, có điều thân thể Thất nha đầu không tốt, Đổng gia kia lại xuất thân mãng phu, cho nên nhi tử đã từ chối."

Hiện tại là muốn đưa nha đầu kia tới am? Lãnh thị nhịn không được mà khóe miệng cong lên.

"Hồ đồ!" Từ lão thái gia ném ly trà trong tay vào Từ Tam lão gia, "Thân thể Thất nha đầu không tốt, chúng ta càng phải vì nó mà tìm một mối hôn sự đơn giản, tuy Đổng gia là tướng môn, nhưng Đổng Trầm Chu học vấn thế nào chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

"Phụ thân bớt giận." Từ Tam lão gia không dám trốn tránh, ly trà rơi thẳng vào ngực, mặc nước thấm ướt xiêm y, vội quỳ xuống.

Lãnh thị như bị một chậu nước đá hất thẳng vào mặt, cả người lạnh thấu xương, cũng vội theo Từ Tam lão gia quỳ xuống.

Từ lão phu nhân trừng mắt nhìn Lãnh thị, rót trà cho lão thái gia: "Đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói."

Khẳng định là do tiểu nhân xui khiến! Nhi tử của mình rất tốt, ở trên triều giải quyết chính sự đều dùng ánh mắt sắc bén, mưu tính sâu xa, nhưng nữ nhân này không lợi hại như thế. Sớm biết vậy lúc trước đã không cưới ả vào cửa, năm đó cứ nghĩ Lãnh thị dòng dõi thế gia, ả ta sẽ đối tốt với Thất nha đầu.

Nhưng vào Từ gia nhiều năm như vậy, Lãnh thị vẫn là ếch ngồi đáy giếng, hiện tại chỉ lo cho cuộc sống của chính mình.

"Đúng vậy, phụ thân, có chuyện gì người từ từ nói." Từ Tam lão gia vội khuyên.

Từ lão thái gia nhìn phu thê bọn họ, nói: "Hôn sự của Thất nha đầu, các ngươi không cần nhúng tay vào."

Lãnh thị ngẩng đầu: "Phụ thân, việc này..."

Từ lão phu nhân đảo nhanh ánh mắt qua.

Lãnh thị vội ngậm miệng, cúi đầu không dám nói tiếp.

Lệnh của phụ mẫu lời người mai mối, bọn họ là phụ mẫu của nha đầu chết tiệt kia, sao có thể không được nhúng tay?

"Hôn sự của Thất nha đầu do tức phụ của lão Đại lo liệu." Từ lão thái gia nhìn Từ lão phu nhân, nói.

"Vâng, thiếp sẽ phân phó xuống." Từ lão phu nhân gật đầu, đáp, "Ngày mai kêu nó cho người qua Đổng gia mở lời, chọn ngày lành liền định hôn sự này, tức phụ của lão Đại làm việc, ngài có thể yên tâm, chắc chắn sẽ để Thất nha đầu vẻ vang gả ra ngoài, còn của hồi môn, thiếp cũng sẽ phân phó tức phụ của lão Đại chuẩn bị."

Từ lão thái gia gật đầu, tỏ vẻ sự tình cụ thể do bọn họ thương lượng.

Trên mặt Từ Tam lão gia nóng rát, vô cùng hoảng loạn.

Máu trong người Lãnh thị như muốn dồn lên đầu.

Đó là nữ nhi của Tam phòng, hôn sự của nàng lại để Đại phòng xử lý.

Đây không phải là vả vào mặt Tam phòng bọn họ sao?

Từ lão thái gia nhìn Lãnh thị, sau đó kêu Từ Tam lão gia ra ngoài, giáo huấn một trận.

Từ lão phu nhân cũng không khách khí, trực tiếp phạt Lãnh thị quỳ trước Phật đường cả đêm, hôm sau lúc trở về, bà ta đi được nửa đường thì sắc mặt tái nhợt, hôn mê bất tỉnh.

...........................

Từ Đại phu nhân được Từ lão phu nhân phân phó liền vội phái người qua Đổng gia.