Nghe nha đầu bẩm báo, Tề Quý Phi đứng bật dậy, lạnh lùng hỏi: "Ngươi nói cái gì?" 

Nha đầu đành phải cúi đầu, cẩn thận nói lại tình hình của Thất hoàng tử. 

Tề Quý Phi không khỏi run rẩy: "Hoàng nhi, ngươi nói hoàng nhi..." Hai chữ phế đi như nghẹn ở cổ, có thế nào cũng không nói ra được. 

Nha đầu tiến cung bẩm báo cúi đầu không dám nhiều lời một câu, người hầu bên cạnh Tề Quý Phi cũng không dám mở miệng, đều hoảng sợ. 

Thật lâu sau, Tề Quý Phi gian nan hỏi: "Mời Kim thái y chưa?" 

"Dạ rồi, nương nương." 

Tề Quý Phi ra lệnh: "Tới cửa cung canh giữ, Kim thái y tiến cung lập tức gọi hắn tới đây." 

"Vâng." Cung nữ tâm phúc nhận lệnh, sai người tới cửa cung. 

Nha đầu của Bạch Nhứ cũng cúi đầu cáo lui. 

Tề Quý Phi không làm nàng ta khó xử, phất tay cho lui. 

Tề Quý Phi ngồi một chỗ không cử động, người bên cạnh cũng không dám tùy tiện khuyên. 

Chờ tới giờ Thìn hai khắc, Kim thái y mới được mời tới. 

Thấy Kim thái y, Tề Quý Phi lập tức hỏi thăm thương tích của Thất hoàng tử. 

Kim thái y lắc đầu, nói rõ tình hình. 

Trái tim Tề Quý Phi thắt chặt, chậm rãi phất tay. 

Kim thái y vội khom người lui ra ngoài. 

"Nương nương." Thấy Tề Quý Phi nửa ngày im lặng, ma ma tâm phúc gọi một tiếng. 

Tề Quý Phi há mồm phun ra ngụm máu. 

"Nương nương." Mọi người sợ hãi kêu lên, có người nhanh nhẹn đuổi theo Kim thái y vừa rời đi không bao lâu. 

Ma ma tâm phúc cho người bên cạnh lui xuống, sau đó rót ly trà cho Tề Quý Phi: "Nương nương." 

Tề Quý Phi cầm lấy ly trà, trực tiếp ném xuống đất: "Tiện nhân, bổn cung bắt người nợ máu phải trả bằng máu!" 

Ma ma tâm phúc vội giúp bà ta thuận khí: "Nương nương, thương thế của điện hạ nhất định có thể trị khỏi." 

Trị khỏi? Trái tim Tề Quý Phi đau như dao cắt, quay đầu nhìn về hướng Phượng Tường Cung, căm hận nói: "Tiện nhân Yên Lạc kia chắc chắn là người của Phương Hủy, Phương Hủy! Bổn cung phải rút gân rút xương ngươi!" 

Là ai tàn nhẫn với nhi tử của mình như vậy, người đầu tiên Tề Quý Phi nghĩ đến chính là Phương Hoàng Hậu. Ngoại trừ bà ta, bà thật không thể nghĩ đến kẻ khác. 

Nhóm Yên Lạc do bà lựa chọn kỹ càng đặt bên nhi tử. 

Tại hoàng cung to như vậy, có thể âm thầm dàn xếp nương theo lựa chọn của mình hầu hạ nhi tử, ngoại trừ Phương Hoàng Hậu, bà thật không thể nghĩ đến ai khác. 

Lý Thục Phi? Chuyện của hậu cung trước giờ bà ta chẳng quan tâm. Hơn nữa nhi tử của bà ta không gây chuyện đã là không tồi, bà ta còn tâm tư sắp xếp nội gián hay sao? 

Hàn Đức Phi? Cũng không có khả năng. 

Nghĩ đến Yên Lạc kia do mình lựa chọn cho nhi tử, một ngụm tanh ngọt lại hùng dũng dâng lên. Là chính bà ta tự hại nhi tử của mình! 

"Nương nương, người phải bảo trọng, điện hạ còn phải dựa vào người." Ma ma tâm phúc cẩn thận khuyên nhủ. 

Tề Quý Phi cắn răng nuốt máu tươi trong miệng xuống. Đúng vậy, nhi tử còn phải dựa vào bà ta. Giờ phút này bà ta thật sự hối hận, hối hận vì phóng túng nhà mẹ đẻ Tuyên Bình Hầu phủ hồ nháo như thế. Mấy năm nay chưa từng hối hận như vậy! Nhưng trong lòng bà ta cũng rất rõ ràng, chính vì huynh trưởng và cháu trai hồ nháo, Hoàng Thượng mới càng sủng ái bà ta và đôi nhi nữ của mình. 

Ma ma tâm phúc suy nghĩ một hồi, cẩn thận nói: "Nương nương, Hoàng Hậu nương nương có lẽ sẽ không tàn nhẫn với điện hạ như vậy." Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, Thất điện hạ là nhi tử của Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương sao có thể không màng mặt mũi của Hoàng Thượng mà tàn nhẫn như thế? Trừ phi bên trong còn có nguyên nhân! Ma ma thấp giọng, "Liệu có người muốn tọa sơn quan hổ đất, vu oan cái chết của Tứ điện hạ cho điện hạ và nương nương không?" Như thế thì có thể lý giải. Vì Tứ hoàng tử chết thảm, Phương Hoàng Hậu muốn báo thù, vì thế mới ra tay với Thất hoàng tử! 

"Tiện nhân, hôm nay bổn cung phải đồng quy vu tận với ngươi!" Tề Quý Phi gầm lên, nâng bước ra ngoài. 

Ma ma tâm phúc vội đuổi theo, ra khỏi điện các, cung nữ và nội thị cũng vội vàng theo sau. 

Đám người rất nhanh đã tới Phượng Tường Cung, Tề Quý Phi nổi giận đùng đùng xông vào, cung nữ Phượng Tường Cung không thể ngăn cản. 

Phương Hoàng Hậu đang ưu nhã uống trà, xuyên qua song cửa sổ nhìn ngắm cảnh tuyết bên ngoài, thấy Tề Quý Phi tới, bà ta mỉm cười: "Sao muội muội lại lỗ mãng như thế? Xảy ra chuyện gì sao? Đừng nóng vội, muội cứ từ từ nói, bổn cung nhất định làm chủa cho muội." 

"Thần thiếp đúng là tới cầu xin nương nương người làm chủ cho thần thiếp." Tề Quý Phi lạnh lùng nhìn Phương Hoàng Hậu, ánh mắt lướt qua cung nữ và nội thị che chắn phía trước. 

Phương Hoàng Hậu làm như không thấy: "Có chuyện gì, muội muội cứ nói là được, bổn cung làm chủ không được, còn có Hoàng Thượng." 

"Phương Hủy, tiện nhân ngoan độc này, ta liều mạng với ngươi!" Tề Quý Phi gạt tay cung nữ che chắn phía trước, trực tiếp xông về phía Phương Hoàng Hậu. 

Phương Hoàng Hậu cũng không phải kẻ ăn chay, lập tức ném chung trà qua. 

Tề Quý Phi không trốn tránh, mặc kệ chung trà nện vào người mình, hai tay trực tiếp bóp lấy cổ Phương Hoàng Hậu. 

"Tiện nhân, ngươi buông tay!" Phương Hoàng Hậu quát. 

Nhất thời hai người cứ thế mà đánh nhau. Một người là Hoàng Hậu, một người là Quý Phi, xưa nay đều đoan trang cao quý, một chữ thô tục cũng không nói ra, hiện tại thế mà lại như đàn bà đanh đá ngoài phố. Cung nữ, nội thị và ma ma bên cạnh há hốc miệng, ngơ ngác không kịp phản ứng. 

"Đám nô tài chết bầm các ngươi, còn không kéo tiện nhân này ra!" Phương Hoàng Hậu qát, sau đó nắm lấy đầu tóc Tề Quý Phi, mắng, "Tiện nhân này, ngươi dám dĩ hạ phạm thượng!" 

"Tiện nhân, hôm nay ta liều mạng với ngươi, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!" Tề Quý Phi chửi bới. 

Lúc này mới mọi người mới hoàn hồn. Người của Phượng Tường Cung lôi kéo, người Tề Quý Phi mang theo cũng không chịu thua, điện các nhất thời gà bay chó sủa, có nội thị vội chạy đi bẩm báo Chính Đức Đế. Chính Đức Đế còn chưa biết chuyện của nhi tử, nghe nói Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi đánh nhau, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhanh chóng tới Phượng Tường Cung. Vào điện các, thấy tình hình bên trong, ông ta quát: "Dừng tay!" 

Cung nữ nội thị và ma ma đều dừng tay, quỳ xuống không dám ngẩng đầu. 

Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi nắm tóc đối phương, không chịu buông tay. 

Nhìn hai người y phục không chỉnh tề, Chính Đức Đế giận sôi máu: "Còn không buông tay? Nhìn bộ dáng các ngươi xem, nào giống Hoàng Hậu và Quý Phi hả?" 

Hai người lúc này mới buông tay. 

Phương Hoàng Hậu đang định mở miệng, Tề Quý Phi đã nhào xuống đất bò qua chỗ Chính Đức Đế, nước mắt rơi như mưa: "Bệ hạ, bệ hạ, ngài phải làm chủ cho hoàng nhi." 

Từ giữa thu, trước sau mất đi một nữ nhi, một nhi tử và một con dâu, chợt nghe Tề Quý Phi bi ai cầu xin như vậy, tuy bà ta luôn cậy sủng sinh kiêu, vừa rồi còn đánh nhau với Phương Hoàng Hậu, Chính Đức Đế vẫn có chút đau lòng: "Tiểu Thất xảy ra chuyện gì sao?" 

"Bệ hạ, bệ hạ..." Tề Quý Phi mặc kệ y phục không chỉnh tề, tóc tai hỗn loạn, khóc lóc như mưa mà bẩm báo chuyện Thất hoàng tử bị thương với Chính Đức Đế. 

"Quý Phi, ngươi đừng ngậm máu phun người!" Phương Hoàng Hậu cũng khóc lóc quỳ gối trước mặt Chính Đức Đế, "Bệ hạ, Tiểu Thất là nhi tử của bệ hạ, nó cũng là nhi tử của thần thiếp, thần thiếp vừa mất một nhi tử, thương nó còn không kịp, sao có thể vô duyên vô cớ làm nó bị thương?" 

"Ta ngậm máu phun người? Không phải ngươi thì còn là ai vào đây!" 

"Bệ hạ." Phương Hoàng Hậu mang nước mắt ngẩng đầu nhìn Chính Đức Đế, sau đó quay đầu nhìn Tề Quý Phi, "Theo lời Quý Phi nói, Tiểu Thất gặp chuyện do nữ nhân viện của mình tranh giành tình cảm, nếu đã như vậy sao lại đổ lên đầu bổn cung? Quý Phi, ngươi có chứng cứ chứng minh là bổn cung làm không? Ngươi bôi nhọ bổn cung như vậy, đừng trách bổn cung trị tội ngươi dĩ hạ phạm thượng!" 

"Chứng cứ?" Bà ta đúng là không có chứng cứ! Nhưng ngoại trừ Phương Hoàng Hậu, bà ta thật sự nghĩ không ra còn ai khác có thể ác độc như vậy! Tề Quý Phi hừ một tiếng, "Ngươi cho rằng ta không có sao?" 

Phương Hoàng Hậu nắm chặt hai tay, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi lấy chứng cứ ra đây! Để bệ hạ nhìn xem! Nếu có chứng cứ chứng minh là bổn cung làm, vậy bổn cung tuyệt đối sẽ không phủ nhận!" Yên Lạc đã chết, người của mình bà ta rõ nhất, chắc chắn sẽ không để lại nhược điểm! 

"Ngươi cho rằng ta không dám?" Tề Quý Phi trừng mắt. 

Sắc mặt Chính Đức Đế xanh mét: "Đều câm miệng cho trẫm!" Dứt lời, ông ta liền ngã xuống. 

"Bệ hạ." Phương Hoàng Hậu và Tề Quý Phi không nháo nữa, vội nhào qua. Nâng người, đi mời thái y, Phương Hoàng Hậu tuy cả người chật vật nhưng nhanh chóng chỉ huy mọi người làm việc. 

Lần này mời đến là Kim thái y. Một phen bắt mạch, sắc mặt Kim thái y trở nên ngưng trọng. Bắt mạch xong, kê phương thuốc, ông ta mới khom người bẩm báo với Phương Hoàng Hậu, nói 

Phương Hoàng Hậu gật đầu, lại nhìn Tề Quý Phi cũng đang chật vật, nói: "Quý Phi về trước đi." 

Tề Quý Phi liếc nhìn bà ta, lắc đầu, ngồi im một chỗ bên mép giường tỏ vẻ không quay về. 

Phương Hoàng Hậu cũng không đuổi bà ta, còn có lòng tốt sai người mang nước ấm tới hầu hạ bà ta rửa mặt chải đầu, bản thân cũng đi sửa sang dung nhanh. 

Hai người cùng canh giữ bên giường. 

Chính Đức Đế tỉnh lại, sức lực nói chuyện cũng không có. Phương Hoàng Hậu lập tức sai người mang thuốc tới, vừa uống xong, nghe tin phi tần hậu cung liên tục tới thăm, Chính Đức Đế không có kiên nhẫn gặp họ, lệnh Phương Hoàng Hậu đuổi tất cả trở về. Chính Đức Đế như già đi rất nhiều, nằm trên giường nhìn Tề Quý Phi và Phương Hoàng Hậu. 

Tề Quý Phi che miệng nức nở: "Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho hoàng nhi." 

Chính Đức Đế phất tay: "Nàng về trước đi." 

Tề Quý Phi còn muốn mở miệng, nhưng thấy Chính Đức Đế trừng mắt, bà ta vội trả lời: "Vâng bệ hạ." 

"Trẫm sẽ lệnh Phong Ánh Nhung tới Thất hoàng tử phủ một chuyến." Chính Đức Đế chậm rãi nói. 

Mọi người đều biết Phong đại phu y thuật cao siêu, trước kia thái y đều nói Tứ hoàng tử chỉ sống được mấy canh giờ, nhưng Phong Ánh Nhung đã kéo dài mạng sống của Tứ hoàng tử thêm ba ngày, nói không chừng lần này hoàng nhi có thể được cứu chữa! Tề Quý Phi cảm động đến rơi nước mắt: "Tạ bệ hạ." Nói rồi, bà ta uốn gối cáo lui. 

Đám người đi rồi, Chính Đức Đế thoáng nhìn Trương công công, sau đó nhắm mắt lại. 

Phương Hoàng Hậu dịu ngoan ngồi hầu hạ bên cạnh, không dám cử động.

...................... 

Buổi sáng cùng nhau ra ngoài, quả nhiên như lời Chu Hành nói, trong sân có một đôi người tuyết, mắt mũi đầy đủ, sinh động như thật, vô cùng đáng yêu. 

"Thích không?" Chu Hành dịu dàng mỉm cười nhìn Dung Hoa dưới hành lang. 

"Thích." Lúm đồng tiền như hoa, Dung Hoa gật đầu. 

Chu Hành đầy sức sống như vậy, nàng thích hơn. Ngày tháng lúc còn nhỏ, không biết y bừa bãi cỡ nào! Nghĩ tới mấy năm y ở Thương Châu, Dung Hoa nhìn nụ cười của y, trong lòng lại nhịn không được mà đau đớn. Nàng yêu Chu Hành, nếu năm đó không xảy ra biến cố, có tiên hoàng bảo vệ, y nên là người kiêu ngạo và hạnh phúc nhường nào! Nhưng nếu không có những trắc trở đó, bọn họ sẽ không gặp được nhau. 

Trong viện một mảnh trắng xóa, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cảnh sắc vô cùng lộng lẫy, nhưng không gì sánh bằng... Nụ cười của Chu Hành. Những gì bọn họ phải trải qua trong quá khứ đều là vì để hiện tại được ở bên nhau. 

Dung Hoa ôm lò sưởi trong tay, mỉm cười nhìn y. 

Áo choàng màu đỏ, phía sau là nền tuyết trắng, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt Dung Hoa như mà lên đó một tầng sợi nhỏ, Chu Hành mỉm cười tiến lại gần nàng. 

"Ta ở cùng nàng một chút." Chu Hành ôn nhu nói. 

Dung Hoa gật đầu, hai người nhẹ nhàng dọc theo hành lang mà đi, Chu Hành lo trời quá lạnh sẽ khiến Dung Hoa sinh bệnh nên nhanh chóng kéo nàng vào phòng. Tuy Bạch Nhứ đã phong tỏa tin tức, nhưng hai người về phòng chưa được bao lâu, Túy Đồng và Lưu Tô đã đem tin tức về bẩm báo. 

"Thất hoàng tử bị..." Dung Hoa mở to hai mắt, "Đây là lời đồn hay sự thật?" 

Chu Hành nhíu mày, 

Túy Đồng trả lời: "Thiên chân vạn xác." 

Dung Hoa liền nhìn Chu Hành. Đầu tiên là Tứ hoàng tử, hiện tại là Thất hoàng tử, xem ra rất có khả năng chính là... 

Chu Hành khẽ gật đầu với nàng. Không phải bọn họ, càng không phải tứ hoàng tử đã chết, Thất hoàng tử bị phế sẽ không có tư cách tranh giành, người hưởng lợi nhiều nhất chính là Đại hoàng tử! Cho nên, người đứng sau tính kế tám chín phần chính là Đại hoàng tử Chu Ngạn Hoàn! 

"Thiếp thấy hắn là hoàng tử thành thật nhất, không ngờ..." Dung Hoa lắc đầu, cảm khái một câu. 

Chu Hành dịu dàng nhìn Dung Hoa, không nói gì thêm. Xuất thân hoàng thất, điều đầu tiên học được chính là che giấu bộ mặt thật của mình. 

Dung Hoa nhíu mày nhìn y: "Mục tiêu tiếp theo của họ là..." Lục hoàng tử! Lục hoàng tử là nhi tử của Chính Đức Đế, Chu Hành là đệ đệ, cho nên bọn họ chắc chắn ra tay với Lục hoàng tử trước, bởi vì Lục hoàng tử danh chính ngôn thuận hơn y. Dưới gối Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử chỉ có một nữ nhi, nếu đối phó Lục hoàng tử, thủ đoạn chỉ sợ sẽ rất tàn nhẫn, dù sao dưới gối hắn còn có đích trưởng tử Chu Chi Vũ. 

Chu Hành gật đầu với nàng, lệnh Lưu Tô: "Kêu Lâm Hạ qua Lục hoàng tử phủ một chuyến." 

Lục hoàng tử nhất định hiểu ý của vương gia, lần này vương gia muốn Lục hoàng tử nâng cao cảnh giác. Lưu Tô gật đầu. 

Vốn định cả ngày ở bên Dung Hoa, sau bữa cơm trưa, Chu Hành qua ngoại viện. 

Dung Hoa biết lúc này là thời khắc quan trọng, vì thế cười nói: "Nếu cần dùng đến bạc của tiền trang, thiếp sẽ đi nói với chưởng quầy, chỉ cần có ngọc bội của chàng và thư từ thì có thể trực tiếp rút." Nàng đang hoài hài tử, có thể hỗ trợ cũng chỉ có tiền bạc trong tay. 

Chu Hành khẽ cười: "Phu quân của nàng còn cần thê tử nuôi sao?" Nói rồi, y hôn Dung Hoa một cái, "Có điều nếu thật sự thiếu, đến lúc đó ta sẽ không khách khí." 

Dung Hoa cười tủm tỉm gật đầu. 

Chu Hành chờ nàng lên giường mới qua ngoại viện. 

Nữ nhi và nhi tử liên tục gặp chuyện, tuy thái y nói sức khỏe Chính Đức Đế không có gì nghiêm trọng, nhưng lần ngã xuống này lạnh bệnh mấy ngày. Đêm đó Chính Đức Đế lập tức dọn khỏi Phượng Tường Cung của Phương Hoàng Hậu, về cung điện của mình. Có Chính Đức Đế mở lời, Ánh cô cô qua Thất hoàng tử phủ một chuyến, chỉ là Yên Lạc xuống tay vừa chuẩn vừa tàn nhẫn, cho nên bà cũng không giúp được gì. 

Tề Quý Phi biết chuyện, trong lòng càng hận Phương Hoàng Hậu, hận không thể ăn tươi nuốt sống bà ta, nhưng Chính Đức Đế đang bệnh, hậu cung ai nấy đều nâng cao phòng bị, bà ta đương nhiên không dám gây chuyện vào lúc này. 

Chờ bệnh tình có chuyển biến tốt lên, Chính Đức Đế liền hỏi thăm Thất hoàng tử. Trương công công do dự không biết trả lời thế nào. 

"Nói!" Chính Đức Đế quát. 

Trương công công đành bẩm báo kết quả điều tra. 

Vì Tứ hoàng tử và Sương Hà công chúa gặp chuyện, Trương công công sớm đã cho người chú ý động tĩnh của hậu cung, vì thế Phương Hoàng Hậu có hành động gì đương nhiên không tránh được mắt gả, lại điều tra Yên Lạc, kết quả liền rất hiển nhiên. 

"Nàng... Nàng... Thật tàn nhẫn!" Chính Đức Đế thở hổn hển. 

Trương công công vội dâng ly trà cho ông ta. 

Chính Đức Đế uống hai ngụm, sau đó truyền triệu Phương Hoàng Hậu. 

Phương Hoàng Hậu nhanh chóng tới, hành lễ. 

Chính Đức Đế nhìn bà ta chằm chằm, qua nửa ngày vẫn không cho bà ta bình thân. 

Phương Hoàng Hậu buồn bực, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chính Đức Đế: "Hai ngày nay bệ hạ gầy đi nhiều rồi." 

Ánh mắt Chính Đức Đế trầm xuống: "Nàng có gì muốn nói với trẫm không?" 

Phương Hoàng Hậu lắc đầu: "Không có." 

"Không có?" Trán Chính Đức Đế nổi đầy gân xanh, "Trẫm đã cho nàng cơ hội nói thật, nàng còn không chịu nói?" 

"Thần thiếp không biết bệ hạ muốn nghe chuyện gì." Phương Hoàng Hậu tỏ vẻ vô tội. 

Chính Đức Đế ném cái gối qua, giận dữ hỏi: "Phương Hủy, Tiểu Thất là nhi tử của trẫm, ai cho người làm hại nó?" 

Phương Hoàng Hậu ngẩng đầu nhìn ông ta: "Hoàng Thượng đã nói sẽ làm chủ cho hoàng nhi, báo thù cho hoàng nhi!" Nói rồi bà ta kêu Nhạn Hồi trình chứng cứ lên. 

"Làm càn!" Chính Đức Đế không thèm xem, trực tiếp ném trả Phương Hoàng Hậu, "To gan, đó là nhi tử của trẫm, là nhi tử thân sinh của trẫm!" 

"Bệ hạ, quân vô hí ngôn, là chính miệng bệ hạ hứa hẹn với thần thiếp phải báo thù cho hoàng nhi!" Phương Hoàng Hậu oán hận nhìn Chính Đức Đế. 

Thứ bà ta có thể điều tra ra, khẳng định Hoàng Thượng cũng tự tra ra được. Nhưng ông ta một chút cũng không có động tĩnh. Chẳng lẽ cứ để nhi tử của mình chết oan như vậy? Qua mấy ngày Yên Lạc mới động thủ, nếu ông ta có thể làm chủ cho hoàng nhi, vậy bà sẽ lập tức thu hồi mệnh lệnh. Nhưng ông ta thì sao? Làm phụ thân, chút động tĩnh cũng không có. Lão Thất ngoan độc kia, ngay cả thủ túc của mình cũng có thể xuống tay, nên cho hắn sống không bằng chết! 

Nhìn oán hận trong mắt Phương Hoàng Hậu, Chính Đức Đế nổi trận lôi đình: "Cho nên ngươi liền phế đi nhi tử của trẫm! Trẫm phải giết ngươi! Phải báo thù cho Tiểu Thất!" 

Tứ nhi tử chết ông ta cũng rất đau lòng, tuy giận Thất nhi tử nhưng dù sao hắn cũng là con của ông ta, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt! 

Hơn nữa, làm quân vương, ông ta cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Chỉ là, còn chưa kịp tra ra cái gì, bà ta đã động thủ! 

"Thần thiếp đã báo thù cho hoàng nhi, muốn giết muốn phế, thần thiếp mặc cho bệ hạ xử lý." Phương Hoàng Hậu dập đầu một cái. Tâm nguyện đã hoàn thành, bà không còn gì để sợ hãi. 

"Hay, hay lắm." Thấy bà ta quyết liệt như vậy, Chính Đức Đế căm hận hỏi, "Chẳng lẽ ngươi không sợ trẫm tru di diệt tộc Phương gia!" 

"Bệ hạ là minh quân." Phương Hoàng Hậu ngẩng đầu, đáp, "Bệ hạ biết chuyện này không liên quan đến Phương gia, hơn nữa Phương gia nhiều đời trung thành, bệ hạ sẽ không vì thần thiếp mà tru sát trung lương." Quan trọng hơn là, trên triều đình, Phương gia vẫn còn tác dụng, vả lại một hoàng tử vừa chết, một hoàng tử bị phế, lúc này không nên có biến động quá lớn. 

Chính Đức Đế duỗi tay chỉ về phía cổng lớn: "Cút, sau này không cho phép ngươi ra khỏi Phượng Tường Cung một bước, trẫm muốn gặp lại ngươi!" 

"Thần thiếp tuân chỉ." Phương Hoàng Hậu hành đại lễ, sau đó cáo lui. 

Chính Đức Đế xua tay kêu Trương công công nhặt đồ lên, vừa nhìn lướt qua, miệng lập tức phun ra ngụm máu. 

Những chứng cứ này ông ta cũng có. Bởi vì thứ này, Hoàng Hậu mới ra tay với Thất nhi tử. Độc phụ ngu xuẩn! Chỉ dựa vào chúng mà nhận định Thất nhi tử là hung thủ hại Tứ nhi tử sao? 

"Bệ hạ." Trương công công lo lắng. 

Chính Đức Đế nhắm mắt lại: "Đều đốt đi." 

Trương công công gật đầu, lập tức ném chứng cứ vào lò thiêu.