Vừa đau, vừa lớn, lại khó chịu, còn có một loại cảm giác nói không nên lời, lan tràn toàn thân.

Dung Diệc Sâm dễ như trở bàn tay liền lĩnh hội ý tứ của cô, thấp thấp bật cười: "Ý của em là, muốn tôi động sao?"

Tống Thần Ngữ vừa thẹn vừa xấu hổ, tức giận đến cắn một cái trên vai hắn.

"Tôi là người đàn ông đầu tiên của em." Dung Diệc Sâm nói, "Tống Thần Ngữ, em nhớ kỹ cho tôi."

"Tôi chán ghét anh.."

"Rất nhanh em sẽ thích."

Tiếng nói hắn vừa dứt, chính là một trận che trời lấp đất cường thế chiếm hữu.

Tống Thần Ngữ cũng không biết đêm nay, là như thế nào lại như vậy.

Thân thể bị Dung Diệc Sâm lăn qua lộn lại tra tấn, cảm giác khác thường bao phủ toàn thân cô, cô hoàn toàn không khống chế được chính mình.

Cuối cùng, cô nghe thấy Dung Diệc Sâm nặng nề phát ra tiếng thở dốc, yên lặng ngủ say.

Ngày hôm sau.

Tống Thần Ngữ mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là toàn thân đau nhức, dường như tan thành từng mảnh.

Cách đó không xa một người đàn ông đang đứng đưa lưng về phía cô, bóng lưng thẳng tắp, đúng lúc giơ tay sửa sang lại cà vạt.

Tống Thần Ngữ giật giật nhẹ mí mắt, xoay người chuẩn bị ngủ tiếp, bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối qua, trở mình một cái liền từ trên giường ngồi dậy.

"Dung Diệc Sâm!"

Thắt xong cà vạt, người đàn ông xoay người lại nhìn cô một cái: "Tỉnh rồi?"

"Anh.. Anh vô sỉ vô tình vô nghĩa vô pháp vô thiên vô duyên vô cớ cố tình gây sự!"

Tống Thần Ngữ nắm chặt vào chăn, che khuất nửa người trên nhìn hắn, đôi mắt tràn đầy ủy khuất ngấn ngấn nước, giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Cô đều hạ thân mình xuống cùng hắn cầu tình, hắn thế nhưng vẫn muốn cô.

"Thành ngữ học được không tồi." Dung Diệc Sâm nói, "Thế nhưng tối qua, em rõ ràng cũng rất hưởng thụ."

"Tôi.."

Tống Thần Ngữ cắn môi dưới, đó là thân thể cô phản ứng tự nhiên, cô không khống chế được, cô cũng rất tuyệt vọng a!

"Cái này em thân là thê tử, hẳn là muốn tận nghĩa vụ."

Dung Diệc Sâm nói, hướng mép giường đi tới, Tống Thần Ngữ vội vàng dịch ra sau: "Anh.. Anh đứng lại, ở nơi đó, đừng tới đây."

Hắn căn bản không để ý tới lời của cô, ánh mắt ở trên cổ cô quét một vòng, bên môi mang theo một tia ý cười.

Tống Thần Ngữ cúi đầu vừa thấy, lại yên lặng đem chăn nhấc lên che lại.

Cầm thú! Cô ở trong lòng nghĩ, cự nhiên lưu lại trên cổ cô nhiều dấu hôn như vậy! Này là muốn cô như thế nào gặp người a!

Dung Diệc Sâm đứng ở mép giường: "Bồn tắm đã tháo đầy nước, chính mình có thể đi qua không?"

Tống Thần Ngữ gật gật đầu: "Đương nhiên có thể."

"Xem ra là tôi tối qua còn chưa đủ nỗ lực."

Tống Thần Ngữ không muốn thấy hắn, trực tiếp hướng trên giường nằm, dùng chăn đem chính mình che đến kín mít: "Tôi không muốn thấy anh, anh đi đi!"

"Tối hôm qua chỉ là bắt đầu, cho em thực tốt nhớ kỹ thân phận của mình."

Cô rầu rĩ trả lời: "Thân phận Dung Thiếu phu nhân, là anh áp đặt cho tôi!"

"Tống Thần Ngữ, em đã là Dung Thiếu phu nhân, có thể làm cái gì, không thể làm cái gì, chính mình tự ước lượng rõ ràng."

Nói xong, Dung Diệc Sâm xoay người liền đi ra ngoài.

Tống Thần Ngữ trốn ở trong chăn, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô cắn cắn môi, bỗng nhiên lên tiếng.

"Dung Diệc Sâm, người An Thành đều nói tôi mệnh khắc phu, anh cưới tôi, sẽ không lo lắng sao?"

Tiếng bước chân dừng lại, thanh âm trầm ổn hữu lực của hắn chậm rãi truyền đến: "Tôi không mê tín, tôi chỉ tin vào chính mình."

Thật là tự phụ!