Khi Lục Tang Tang về đến nhà, cô nhận được nhiều cuộc gọi, mẹ cô, Nguyễn Phái Khiết, Dương Nhâm Hi và Lâm Tiêu đều hỏi cô về tin tức này.

Nói chuyện với người khác thì dễ, giải thích tùy tiện cũng có thể hiểu được, nhưng mẹ cô lại rất khó tính, khi bà nói Đoạn Kính Hành vừa đến gặp Đoạn Kính Hoài, bà lập tức hiểu ra vấn đề, Đoạn Kính Hoài ở gần nhà cô.!
Lục Tang Tang tỏ vẻ bất lực, phải rất lâu sau mới ngăn được bà đến nhà mình.
Thực ra mẹ cô rất thích Đoạn Kính Hoài, cô biết điều đó.

Khi ấy, tuy mẹ cô không ngăn cản, nhưng hiển nhiên bà rất tiếc nuối.
Vừa cúp điện thoại với Chung Thanh Phân xong, Lục Tang Tang ở nhà vẽ trranh, có điều không vẽ được bao lâu, không biết có phải do gần đây vẽ tranh liên tục hay không mà cổ tay cô không được thoải mái lắm, thỉnh thoảng còn thấy hơi đau.
Còn chuyện trên mạng, cô tạm thời không để ý, nếu có liên quan đến Đoạn Kính Hành, cô cho rằng anh ấy tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.
Khoảng bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Lục Tang Tang đang ăn gọi đồ mang về, nghe thấy tiếng động, cô đặt đũa xuống, đi ra mở cửa.
"Gâu gâu gâu!"
Vừa mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng sủa của Đoạn Câu Tử, Lục Tang Tang khóe miệng nhếch lên, nhưng khi nghĩ đến người đang ôm con chó, cô lại cố nén cười: "Đoàn bác sĩ, anh đang làm gì vậy?"
Đoạn Kính Hoài quả nhiên đứng ở sau cửa: "Hôm qua anh có bỏ quên đồ ở đây."
"Thật sao?" Lục Tang Tang quay đầu lại, "Là cái gì, tôi tìm cho anh."
"Để anh tự tìm." Đoạn Kính Hoài nói xong liền đi vào, "Có thể chìa khóa bị rơi ở đâu đó."
Lục Tang Tang không còn cách nào khác đành phải nhường đường cho anh:"Có chìa khóa mà cũng làm rơi...!Anh làm sao thế?"
Đoạn Kính Hoài một tay ôm chú chó nhỏ, tay kia cầm một vật giống như hộp giữ nhiệt.
"Em ăn đi." Đoạn Kính Hoài xỏ dép lê thoải mái đi vào, "Dì Lâm làm đấy."
"Hả? Anh thuê dì ấy về à?"
Dì Lâm là dì giúp việc bọn họ mời trước khi chưa ly hôn, việc quét dọn vệ sinh và nấu ăn trong nhà đều do một tay dì ấy làm.
"Anh chưa cho dì ấy nghỉ."
Nói xong, Đoạn Kính Hoài đặt hộp thức ăn lên bàn cơm, cùng lúc đó anh cũng nhìn thấy trên bàn có một phần cơm đã ăn được một phần ba.

"Chẳng phải đã bảo em ít ăn thức ăn ngoài thôi à?"
"Tiện ấy mà."
Đoạn Kính Hoài không nói gì, bởi vì anh trực tiếp hành động.

Anh thẳng thừng bỏ tất cả vào bao nilon rồi buộc chặt lại mang vào trong phòng bếp
"Ơ cái anh này!" Lục Tang Tang lập tức đi theo, "Anh làm gì thế? Anh dám bỏ bữa tối của tôi vào thùng rác!"
Đoạn Kính Hoài xoay người, giơ tay gõ lên trán cô: "Món sắp ra rồi ra ngoài ăn đi."
Lục Tang Tang che trán và trừng mắt nhìn anh.
"nghe lời nào."
Ánh mắt Đoạn Kính Hoài vừa uy nghiêm vừa dịu dàng, mấy lời nói ra còn mang theo ý dỗ dành.

Lục Tang Tang ngơ ngác hai giây, trước đây cô đã chịu không nổi dáng vẻ này của anh, cho nên lúc này đây, trái tim cô không nghe theo lý trí mà đập loạn nhịp.
Phản ứng này làm cho cô kinh ngạc lo sợ, giây tiếp theo vội vàng quay đầu đi ra ngoài, "Đồ bá đạo?"
Đoạn Kính Hoài đi theo cô ra ngoài, mở hộp giữ nhiệt ra, "Dì Lâm đặc biệt làm cho em, đều là đồ ăn em thích."
Lục Tang Tang cau mày liếc nhìn, chết tiệt! Đúng là thế thật!
Nó ngon vãi...
"Em không muốn ăn sao?"
"Ai nói tôi không muốn ăn." Lục Tang Tang không phải người có vấn đề về dạ dày, huống chi Đoạn Kính Hoài lại "theo đuổi" cô bằng cách này, cô càng nên thưởng thức!
Cô nhướng mày, dùng giọng sai khiến nói với anh, "Anh lấy chén đĩa giúp tôi đi."
Đây điển hình là được một tấc muốn tiến thêm một thước, phong cách rất "Lục Tang Tang".
Đoạn Kính Hoài cười nhẹ, thật sự đem đồ ăn đều đặt ở trước mặt cô, "Sau đó dì Lâm sẽ tới nấu cơm, nếu anh không có ở nhà, dì sẽ bưng qua cho em."
Lục Tang Tang liếc anh ta: "Bác sĩ Đoạn thật chu đáo."
"Ừ."
"..."

"Gâu gâu!"
Chú chó nhỏ lông vàng chạy đến bên cạnh hai người, Lục Tang Tang hoàn hồn, "Ồ, đúng rồi, anh làm mất chìa khóa ở đây, sao anh không tìm nó?"
"Thật ra cũng không gấp, để đó tìm sau."
Tay cầm đũa của Lục Tang Tang cứng đờ, người này cố ý kiếm cớ vào cửa sao?
Cô từ từ cụp mắt xuống, trong lòng có chút cảm động và có chút kỳ quái.
Anh nói chưa bao giờ có ý tưởng "Không muốn sinh con với cô", như vậy chỉ thật sự là hiểu lầm mà thôi?
Biểu hiện của anh bây giờ, Lục Tang Tang không thể dối lòng là anh giả tạo được, bởi vì với tính cách Đoạn Kính Hoài, chẳng có lý do gì anh phải làm như vậy cả.
Có phải anh ấy...!Thực sự thích cô?
"Hot seach hôm nay cứ để Kính Hành giải quyết." Đoạn Kính Hoài thản nhiên nói, "Sẽ không ảnh hưởng đến em."
"Thế à?" Lục Tang Tang hơi thất thần, cô vô thức lấy điện thoại ra, "Để tôi xem thử..."
Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng, nghiêng người trêu chọc Câu Tử.
Trái tim Lục Tang Tang vẫn còn treo trên người người đàn ông trước mắt, một mặt cô tự nói với mình Đoạn Kính Hoài thật lòng với mình, một mặt khác cô vẫn cảnh giác, tiếp tục quan sát xem thái độ người này như thế nào.
Rốt cuộc, một người không thể ngã hai lần liên tiếp ở cùng một vị trí.
"Anh Đoạn, anh có thể phản hồi tin tức chung sống sáng nay được không?"
Giọng nói phát ra từ điện thoại, Lục Tang Tang thu hồi tâm trí và tập trung vào việc xem video.

Trong video, Đoạn Kính Hành đang tham dự tiệc chiêu đãi toàn các ngôi sao, phỏng vấn cuối tiệc chiêu đãi có lẽ đã bị các phóng viên vây quanh.
"Bạn và họa sĩ hoạt hình Lê Lộc thực sự ở cùng nhau?"
"Anh có biết rằng cô ấy và Dương Nhâm Hi có tin đồn là một cặp không? Anh nghĩ gì về vấn đề này?"
"Hai người bắt đầu sống chung từ khi nào?"
...
Lúc trước các phóng viên hỏi rất nhiều, Đoạn Kính Hành cũng không vội, chờ bọn họ đều yên lặng mới chậm rãi mở miệng.
"Lê Lộc và Dương Nhâm Hi chỉ là bạn tốt, tôi biết điều đó, giữa họ hoàn toàn không có vấn đề gì khác."

Phóng viên: "Cho nên ngươi tin tưởng Lý Lộ, như vậy, đây cũng là đồng ý cùng nhau ở chung sự thật sao?"
"Sống thử?" Đoạn Kính Hành cười khẽ, "Cho tôi 800 lá gan cũng không dám, đương nhiên không thể làm như vậy, mọi người hiểu lầm."
Nhất thời các phóng viên nhìn nhau, từ trước đến nay Đoạn Kính Hành "bá đạo" có tiếng, gần như không có ai có thể khiến anh sợ hãi, nhưng bây giờ, anh lại nói không dám, làm sao có thể?
Đoạn Kính Hành không để phóng viên đặt thêm câu hỏi, anh tiếp tục nói: "Tôi và Lê Lộc đã quen biết từ nhỏ, cô ấy là người nhà rất quan trọng của tôi, vì thế tôi không muốn thấy những tin tức gây tổn hại đến danh dự cô ấy một lần nào nữa, nếu như có, tôi không ngại nhờ pháp luật can thiệp."
Nghe xong, các phòng viên vô cùng kích động, cảm giác mình sắp bắt được tin cực kỳ khủng khiếp!
"Anh nhấn mạnh là người nhà! Vậy người nhà thế nào anh có thể tiết lộ không?"
Đoạn Kính Hành im lặng một lát mới nhìn vào ống kính cười cười, nửa đùa nửa thật: "Anh tôi không cho nói."
"Ủa——" Lục Tang Tang trợn tròn mắt, "Đoạn Kính Hành lời này hàm nghĩa quá."
Tuy nhiên, video đã kết thúc tại đây, Đoạn Kính Hành không tiếp nhận phỏng vấn nữa, các phóng viên đều bị bảo an chặn lại.
Lục Tang Tang mở bình luận, vừa xem cô vừa nói: "Em trai anh nói thế, còn ai không đoán ra thân phận của tôi chứ? Biết vậy mà còn nói, anh ta cố ý!"
"Ừ, cố ý."
Lục Tang Tang ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cố ý thật...!Anh bảo anh ta nói như vậy?"
"Nói thế sau này truyền thông sẽ không dám viết tinh tinh về em nữa." Đoạn Kính Hoài tỏ vẻ hết sức đương nhiên, "Bọn họ không dám."
Đương nhiên Lục Tang Tang biết rõ một khi có liên quan đến nhà họ Đoạn, sẽ chẳng có phóng viên nào dám đưa tin bậy bạ về cô nữa, song vấn đề ở đây là, bây giờ cô không có quan hệ gì với anh, ly hôn rồi được chưa!
Lục Tang Tang hừ lạnh một tiếng, khẽ nói: "Nhưng anh làm như vậy cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tôi, sau này sẽ không ai dám đuổi theo tôi nữa."
Đoạn Kính Hoài ngước mắt liếc cô một cái, sắc mặt lạnh lùng: "Không ai dám."
Lục Tang Tang: "..."
**
Sáu, bảy giờ tối, đoạn video của Đoạn Kính Hành được lan truyền rộng rãi, video không chỉ được yêu thích mà id Weibo của Lục Tang Tang cũng lọt vào top 3.
Số lượng người hâm mộ một lần nữa tăng vọt và các bình luận gần như nghiêng về một hướng.
[Đại Đại, chị còn muốn cho em bao nhiêu bất ngờ!
[Đoạn Kính Hành có anh trai, tuy nhiên tương đối thần bí.

Không ngờ Lê Lộc là chị dâu anh ta!
[Anh trai là ai? Tò mò quá!
[Dường như tôi nhớ đến một người.
[Trước kia Đại Đại vẽ nhưng giấu mặt, hai người có quan hệ gì?
[Ồ, biết ngay là gả cho nhà giàu mà.

[Lầu trên bình luận bỏ thêm não vào đi, bạn cho rằng gia đình như nhà họ Đoạn có thể để cô bé lọ lem thượng vị hay sao? Rõ ràng là môn đăng hộ đối được chưa.
[Quả nhiên Đại Đại nhà tôi là phú bà!!!
...
Tin đồn truyền ra cả ngoại giới, dẫn đến một vài người bạn quen không thân cũng biết cô là họa sĩ vẽ truyện manga.

Qua một thời gian sau, Lâm Tiêu nói với cô là cô đã thành danh rồi, rất nhiều người tìm đến tận cửa, thậm chí còn mong được có cơ hội hợp tác.
Có điều Lục Tang Tang từ chối rất nhiều, chỉ nhận một vài tranh quảng cáo mà cô thích.
Vào lúc, cô đang vẽ kịch bản cho một bộ truyện tranh mới, thì có tiếng gõ cửa.
Lục Tang Tang đặt bút xuống, đứng dậy đi ra mở cửa.

"Dì Lâm, có chuyện gì vậy?"
"Cô Lục! Cô, lại đây xem một chút đi." Dì Lâm vẻ mặt lo lắng, "Lúc đi chợ về tôi định nấu cơm cho vợ chồng cô, lại phát hiện con chó ở nhà có chuyện không ổn."."
Nhắc đến cún cưng, Lục Tang Tang lập tức quan tâm, "Nó làm sao vậy dì?"
"Ban đầu tiêu chảy, sau đó tôi còn nghe nó ho khạc, cô nói xem có phải nó bệnh rồi không?"
Lục Tang Tang lập tức xoay người cầm lấy chìa khóa cùng điện thoại di động: "Đoạn Kính Hoài đâu."
"Hôm nay cậu ấy không về.

Tôi gọi nhưng cậu ấy không bắt máy."
Lục Tang Tang đi thẳng đến phía đối diện: "Chắc là đang làm phẫu thuật, để tôi xem."
"Vậy tốt quá!"
"Gần đây Câu Tử có gì lạ không?"
"Không, mỗi ngày tôi đều cho nó ăn đúng giờ, còn thường xuyên dắt nó đi dạo dưới lầu."
Lục Tang Tang bước vào nhà Đoạn Kính Hoài, quả nhiên cô nhìn thấy Đoạn Cẩu Tử đáng thương nằm rạp trên sàn nhà.
"Tôi không có nhiều kinh nghiệm nuôi chó, nhưng tôi chắc chắn bị bệnh." Lục Tang Tang nói, "Được, tôi sẽ gửi nó cho bác sĩ thú y trước, nếu Đoạn Kính Hoài quay lại, hãy bảo anh ấy gọi cho tôi."
"Vâng!"
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn Cẩu Tử là trợ thần ( đáng thương Cẩu Tử).