Lục Tang Tang đã lâu không đến bệnh viện nơi Đoạn Kính Hoài làm việc, nhưng truyền thuyết về cô trong bệnh viện chưa bao giờ biến mất.
Trước đây, mọi người nhìn Đoạn Kính Hoài vì cho rằng anh là một bác sĩ rất có thực lực, có ngoại hình rất đẹp.

Nhưng sau khi Lục Tang Tang xuất hiện trên bản tin vài lần, những đồng nghiệp nhìn thấy Lục Tang Tang trong bệnh viện cũng vô cùng sửng sốt, người anh cả mà Đoạn Kính Hành nhắc đến trên mạng hình như chính là...!bác sĩ Đoạn bên cạnh họ.
Khi tin tức này truyền ra, bọn họ đều bị chuyện này kích động đến gần chết, nhưng bởi vì Đoạn Kính Hoài là một người rất khiêm tốn lại nghiêm khắc, cho dù muốn đào sâu nghiên cứu, bọn họ cũng không dám hỏi câu nào.

Theo thời gian, tác động của sự cố này đã bị dập tắt bởi sự thờ ơ của Đoạn Kính Hoài.
Vốn dĩ lòng hiếu kỳ của mọi người đã qua đi, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Lục Tang Tang cùng Đoạn Kính Hoài đi ngang qua, nhóm y tá lại đột nhiên hưng phấn trở lại.
"Này! Lê Lộc Lê Lộc, người vẽ truyện tranh trên mạng đó!"
"Đúng đúng đúng, hôm nay cô ấy hiển nhiên là tới tìm bác sĩ Đoạn."
"Không phải nói hai người bị đồn ly hôn sao, xem ra không có chuyện này?"
"Tôi cũng nghe người khác nói, chẳng lẽ chỉ là lời đồn?"
...
Vị bác sĩ thực tập vừa rồi ở phòng khám của Đoạn Kính Hoài cũng tham gia cùng bọn họ: "A, bác sĩ Đoạn kết hôn rồi?"
"Anh là người mới đến không biết sao? Trong bệnh viện chúng ta ai cũng biết chuyện này."
"Vậy cô nói anh ấy ly hôn...!Với cô gái vừa rồi sao?"
"À...!Chúng tôi chỉ nghe nói, không biết là ai đồn nữa."
Bác sĩ thực tập: "Vậy chắc chắn là không ly hôn đâu, tôi đảm bảo."
"Làm sao anh biết?"
"Vừa rồi cô gái đó đến khám cổ tay, mọi người không biết bác sĩ Đoạn dịu dàng thế nào đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy đấy, ánh mắt nhìn người ta suýt chảy nước."
"thật hay đùa đấy?!"
...
"Vừa rồi cô gái đó đến khám cổ tay, mọi người không biết bác sĩ Đoạn dịu dàng thế nào đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy đấy, ánh mắt nhìn người ta long lanh ngập nước."
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có một bóng cây xanh che khuất, nơi này...!hình như là nơi cô đã đề nghị ly hôn.
Đoạn Kính Hoài luôn thích chỗ ngồi bên cửa sổ, cho nên có lẽ là ngẫu nhiên chọn nơi này, nhưng Lục Tang Tang nghĩ lại mà sửng sốt.
Lần đầu tiên nói về chuyện ly hôn, trong lòng cô đã thực sự quyết tâm.
Khi họ ngồi cùng nhau ở đây, trong lòng cô cảm thấy đây nên là lần cuối cùng cô và Đoạn Kính Hoài nói chuyện vui vẻ.

Sau đó, họ sẽ trở thành bạn bè, hoặc thậm chí không được tính là bạn bè.


Họ chỉ gặp nhau ở một bữa tiệc nào đó, nhìn nhau và mỉm cười, vậy thôi.
Nhưng cô không ngờ hai người lại đi đến bước này, nàng cũng không hy vọng Đoạn Kính Hoài vì cô mà làm đến bước này.
Cô vốn tưởng rằng anh sẽ rất thoải mái đồng ý ly hôn, nhưng anh lại nói thích cô, nhớ cô...
Trong khoảng thời gian này, số lần tiếp xúc giữa cô và anh ngày càng nhiều.

Anh dọn đến ở đối diện nhà cô, dùng phương thức im lặng không một tiếng động tiến vào cuộc sống của cô lần nữa.
Cô đã thử quan sát, thử thăm dò, còn hưởng thụ, nghi ngờ...!Thứ duy nhất không có, là bài xích.
Lục Tang Tang thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có chút vô dụng.
Lẽ nào Đoạn Kính Hoài chính là kiếp nạn của cô sao...
Đằng kia, Đoạn Kính Hoài đang chọn những món Lục Tang Tang thích
"Sư huynh."
Đột nhiên có người gọi anh, Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn người nọ, khẽ gật đầu.
Người gọi là Từ Dao, hiện tại cô ta cũng là bác sĩ của bệnh viện số hai.
"Không ngờ sư huynh cũng thích ăn đồ ngọt." Thấy anh chọn mấy món điểm tâm bỏ vào khay của mình, Từ Dao cảm thấy ngoài ý muốn
Đoạn Kính Hoài hờ hững đáp, hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện.
Nhưng Từ Dao không thèm để ý, dạo gần đây cô ta đã quen với tính tình Đoạn Kính Hoài, vừa lịch sự vừa xa cách, khiến người ta không dám tới gần nhưng lại không cưỡng lại được mà trầm mê.
Trước đây khi biết anh đã kết hôn, cô gần như đã bỏ cuộc, thế nhưng lần trước vô tình nghe Uông Cao Thỉ nói Đoạn Kính Hoài đã ly hôn, khi ấy cô ta mừng như điên, cô ta biết một cô gái như Lục Tang Tang hoàn toàn không thích hợp với anh.
Nói đến Lục Tang Tang, Từ Dao thật sự rất ngạc nhiên.

Tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng khi thấy tin tức trên mạng cô ta đã nhận ra cô ngay, cô ta không ngờ Lục Tang Tang là một tác giả manga nổi tiếng, càng không ngờ chính là ----- Thân phận Đoạn Kính Hoài.
Đoạn Kính Hành là ai thì không cần phải nói, chỉ cần lướt weibo thôi đã biết gia thế bối cảnh của anh ta, nếu Đoạn Kính Hoài là anh trai anh ta...! Vậy chẳng phải anh cũng là người nhà họ Đoạn à?
Cô ta vốn cho rằng điều kiện gia đình anh rất khá giả, nhưng không ngờ anh xuất thân từ gia đình giàu có như vậy.
Từ Dao sợ hết hồn, song cô ta có cảm giác mình không coi trọng những thứ này, dù sao, trước đây cô thích Đoạn Kính Hoài cũng chỉ vì nhìn trúng con người anh mà thôi...
Sau khi Đoạn Kính Hoài mua đồ ăn cho Lục Tang Tang, anh mang đĩa cho cô trước, Từ Dao nhanh chóng bưng đĩa của mình theo sau.
"Sư huynh, lần trước Uông sư huynh mời mọi người ra ngoài ăn cơm, vì sao anh không đi?"
"Không có thời gian."
"Ồ...!Em tưởng anh sẽ đi."
Đoạn Kính Hoài mặc kệ, anh nhìn Lục Tang Tang đứng cách đó không xa, lúc này cô đang ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.


Anh cười nhẹ, bước tới đặt đĩa thức ăn lên bàn.
Từ Dao vốn định ăn cùng anh, nên cô ta cũng đặt đĩa của mình lên bàn.
Đoạn Kính Hoài dừng lại, nhíu mày nhìn Từ Dao, anh không muốn người khác quấy rầy mình cùng Lục Tang Tang.
Nhưng Từ Dao hiển nhiên không có để ý lấy ánh mắt của anh, bởi vì sau khi cô ta đặt đĩa xuống, liền phát hiện Lục Tang Tang đang ngồi trên ghế, cô ta hơi trừng mắt nhìn, vẻ mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.
"Lục, cô Lục?"
Sau khi Lục Tang Tang nghe thấy âm thanh, cô từ cửa sổ quay đầu nhìn lại, khi ngẩng đầu lên thì thấy một nam một nữ đang đứng bên cạnh mình, cô hơi nhướng mày.
"Yo, bác sĩ Từ." Lục Tang Tang nhìn Đoạn Kính Hoài đầy ẩn ý, ​​"Lần trước chúng ta đã ăn tối cùng nhau."
Từ Dao sắc mặt cứng ngắc, nhưng là cố hết sức khống chế: "Đúng đúng, hôm nay cô Lục sao lại ở bệnh viện?"
"Cũng không có gì, bệnh nhẹ nên đến khám thôi."
"À.

Ra vậy."
Lục Tang Tang nhìn khay đồ ăn Đoạn Kính Hoài mua cho cô: "Anh mua cho tôi thôi à?"
Đoạn Kính Hoài: "Bây giờ anh đi mua cho anh."
"Vậy anh mau đi đi." Lục Tang Tang cầm đũa lên, sau đó làm ra vẻ chợt nhớ ra gì đó, cô ngẩng đầu lên nói: "Ngồi đi bác sĩ Từ, mời nhau không bằng vô tình gặp, cùng ngồi ăn bữa cơm nhé."
Đoạn Kính Hoài mím môi: "Lục—"
"Còn đứng đó làm gì, mau đi mua đi." Lục Tang Tang nói xong, liền quay sang Từ Dao nói: "Ngồi đi."
Từ Dao nghiến răng và ngồi xuống đối diện cô.
Đoạn Kính Hoài không thể không quay đầu đi mua đồ ăn.
"Bác sĩ Từ, thức ăn trong bệnh viện của các cô rất ngon, mỗi lần ăn ở đây, tôi đều phát hiện ra một điều mới mẻ."
Từ Dao giật giật khóe miệng, "Thật vậy à..."
"Chà, cô không nghĩ vậy sao?"
"Có lẽ, do tôi ăn quá nhiều lần."
"Ồ." Lục Tang Tang gật đầu, "Chắc thế, Đoạn Kính Hoài nói ăn cũng được, có lẽ khẩu vị hai người tương đối giống nhau."
"Hai người không phải ly hôn sao?" Từ Dao đột nhiên hỏi.
Lục Tang Tang dừng lại, đặt thìa xuống, cười nửa miệng nhìn cô: "Làm sao cô biết?"
"Tôi, tôi nghe Uông sư huynh nói."
"Ồ, thì ra là vậy." Lục Tang Tang nói, "Quả thật, chúng tôi đã ly hôn."

"Quan hệ hai người bây giờ..."
"Bây giờ tôi chỉ đến bệnh viện để gặp bác sĩ và dùng bữa với chồng cũ".
Từ Dao nắm chặt đôi đũa trong tay, nhưng vẻ mặt lại thả lỏng một chút.

Lục Tang Tang nhìn thấy và cảm thấy hơi buồn cười, "Bác sĩ Từ dường như rất quan tâm đến chúng tôi."
"À, không có không có, do ở bệnh viện tôi và sư huynh khá thân nhau, nên tò mò chút thôi." Từ Dao cười nói: "Tôi mới đến bệnh viện không lâu, lúc trước là đàn em của sư huynh ở trường, vì thế anh ấy chăm sóc tôi nhiều hơn một chút."
Chăm, sóc, tôi.
Được, được lắm.
Lục Tang Tang cong môi: "Đúng thế, bác sĩ Đoạn của chúng là ngoài lạnh trong nóng, rất thích giúp người."
"Cái gì?" Lúc này Đoạn Kính Hoài đã trở lại, vừa vặn nghe được Lục Tang Tang câu nói cuối cùng.
Lục Tang Tang nhàn nhã ăn chiếc bánh nhỏ: "Không có gì, chỉ là cùng bác sĩ Từ nói chuyện phiếm mà thôi."
Đoạn Kính Hoài nghe xong lời này cũng không hỏi thêm nữa, liền ngồi xuống bên cạnh cô.
"Món tráng miệng ăn sau, chúng ta ăn cơm trước nhé." Đoạn Kính Hoài nói.
Lục Tang Tang cắn một miếng: "Tôi không muốn, tôi muốn ăn cái này trước cơ."
Đoạn Kính Hoài cau mày, trực tiếp đem tráng miệng gắp cho chính mình, "Ăn cơm trước."
"Này Đoạn Kính Hoài."
"Ăn cơm đi." Đoạn Kính Hoài nói: "Nếu không anh sẽ không ăn cho em ăn."
"Anh mua cho tôi mà không cho ăn, để ngắm thôi hở? Anh thật biến thái."
Khóe miệng Đoạn Kính Hoài hơi nhếch lên: "Anh muốn em ăn cơm xong mới ăn."
Lục Tang Tang hừ lạnh một tiếng, bất mãn lẩm bẩm: "Có gì khác biệt..."
"Ăn một miếng bánh, còn có thể ăn được bao nhiêu." Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô, "Ngoan, ăn cơm trước đi."
"Hứ."
Hai người cứ nói chuyện như không có cái bóng đèn cản trở, Từ Dao ngồi ở đối diện, thậm chí quên động đũa.
Từ trước đến giờ cô chưa từng thấy Đoạn Kính Hoài có vẻ mặt như vậy, càng chưa từng nghe anh dùng giọng điệu đó nói chuyện, cô vẫn cho rằng Đoạn Kính Hoài là người thanh cao lạnh lùng...!Nhưng thái độ anh...!Chưa bao giờ thấy anh dịu dàng với người khác như vậy.
Họ có thực sự ly hôn?
Từ Dao thấy không thể chắc chắn rõ ràng về đáp án cho câu hỏi này.
Trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, Lục Tang Tang bắt gặp ánh mắt không hề che giấu của Từ Dao, trước đây cô đã cảm thấy cô ta thích Đoạn Kính Hoài, bây giờ, cô càng chắc chắn hơn.
Cô trong lòng khẽ cười một tiếng, cảm thấy Đoạn Kính Hoài vô cớ có chút đáng ghét.
Tính khí tệ thế lại còn đào hoa như vậy, thật đáng ăn đòn.
"Làm sao vậy?" Đoạn Kính Hoài phát hiện có điểm khác thường, quay đầu lại liền bắt gặp Lục Tang Tang ánh mắt nhìn thẳng.
Lục Tang Tang đặt đũa xuống: "Ăn no rồi."
Đoạn Kính Hoài thấy thức ăn trong đĩa của cô đã ăn gần hết, liền bưng chiếc bánh nhỏ đặt sang một bên cho cô, "Ăn cái này đi."
Lục Tang Tang đứng dậy: " No rồi, không ăn."
"Được, vậy để anh đưa em về nghỉ ngơi, buổi chiều tới đây làm vật lý trị liệu."

"Không cần đưa tiễn, tôi tự lái xe đến đây."
"Lục Tang Tang—"
Nhưng người phía sau không nghe anh gọi, cô đứng dậy, đi thẳng ra cửa.
Đoạn Kính Hoài vội vàng đi theo cô ra ngoài, anh nắm lấy cánh tay cô, "Em đi đâu vậy? Bãi đậu xe ở bên kia."
"...lầm đường rồi." Lục Tang Tang xoay người sang trái, phát hiện Đoạn Kính Hoài vẫn ở bên cạnh, cô dừng lại, "Anh đừng đi theo tôi, dù gì tôi phải về nhà, anh ở lại với tiểu sư muội của anh đi."
Đoạn Kính Hoài cau mày: "Tiểu sư muội?"
"Bác sĩ Từ."
"Tại sao anh phải đi cùng cô ta?"
"Cô ấy bám anh chặt như vậy, nhất định là thích anh." Lục Tang Tang vươn tay sờ ngực anh, châm chọc nói: "Đoạn Kính Hoài, dịu dàng với con gái nhà người ta một chút đi."
Nói xong, Lục Tang Tang quay đầu rời đi.
"Sư huynh?"
Lúc này, Từ Dao cũng từ bên trong đi ra.
Đoạn Kính Hoài đứng sững tại chỗ, nhìn Lục Tang Tang biến mất bóng lưng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Từ Dao đến gần hỏi: "Cô Lục đâu rồi?"
"Cô ấy đi mất rồi."
"Đi rồi à? Tính Lộc tiểu thư có vẻ gấp gáp quá nhỉ." Nói xong, Từ Dao cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt anh, "Sư huynh, nghe Uông sư huynh nói, hai người đã ly hôn?"
Đoạn Kính Hoài quay đầu nhìn cô ta.
Từ Dao lại nói: "À, anh đừng trách Uông sư huynh, ngày đó trong lúc ăn cơm anh ấy vô tình nhắc tới thôi, em tò mò hỏi chứ anh ấy không lan truyền khắp nơi."
"Ồ."
"Có điều hi vọng sư huynh cũng đừng buồn quá, sau này anh nhất định sẽ tìm được hạnh phúc khác." Từ Dao nói nhỏ: "À đúng rồi, chủ nhật này là sinh nhật em, không biết sư huynh anh -----"
"Cô có thể tránh xa tôi ra được không?"
Từ Dao thanh âm đột nhiên ngừng lại, cô ta ngơ ngác nhìn Đoạn Kính Hoài, tựa như không hiểu anh đột nhiên nói cái gì.
"Hả?"
Đoạn Kính Hoài vẻ mặt hờ hững, tiếp tục nói: "Lục Tang Tang sẽ hiểu lầm, vừa rồi cô ấy khó chịu."
Từ Dao vẻ mặt cứng đờ: "Anh...!ý của anh là?"
"Cô ấy nói cô thích tôi, phải không?"
Từ Dao không ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy, sắc mặt cô ta lập tức trở nên ngượng ngùng xấu hổ, "Em, em...!hai người ly hôn rồi phải không?"
"Tôi không muốn ly hôn." Đoạn Kính Hoài nghiêm mặt nói: "Tôi muốn theo đuổi cô ấy lần nữa, cho nên phiền cô, đừng thích tôi làm gì."
Từ Dao: "..."
"Cám ơn." Đoạn Kính Hoài không đợi cô ta trả lời, nhấc chân muốn rời đi.
"Anh thích cô ấy như vậy sao..." Từ Dao hốc mắt đỏ lên, "Cô ấy đã đề nghị ly hôn, tức là không thích anh đúng không?"
Đoạn Kính Hoài dừng lại, quay đầu nhìn cô ta.
"Vậy thì sao, tôi chỉ thích cô ấy thôi.".