Thiên Khải nghe xong bảo: “Thật đó, Tử Hàm.”
“Ưm, Thần tôn, ngài...!ngài không trách ta vô dụng sao?” Tử Hàm không thể tin, thút tha thút thít nức nở hỏi Thiên Khải.
“Không trách, nếu bởi vì chút chuyện này mà trách ngươi, phạt ngươi, vậy thì bản tôn thị phi bất phân, hẹp hòi quá rồi.” Thiên Khải cho Tử Hàm viên thuốc trấn an, Tử Hàm cũng lộ ra ý cười.
Thấy Tử Hàm không khóc nữa, lòng dạy dỗ của Thiên Khải lại nổi lên: “Chỉ là...!Tử Hàm, nam thần có nước mắt cũng không được rơi, về sau chớ có dễ dàng khóc như vậy.”
Tuy Tử Hàm đã ngừng khóc nhưng cảm xúc vẫn đắm chìm trong tình cảnh vừa rồi, chẳng tốt lên nổi, không khỏi lắp bắp: “Phải...Tử Hàm…… Hàm ghi nhớ…… Ghi nhớ…… lời dạy bảo của Thần tôn.”
Thiên Khải nghiêm mặt nói: “Ừm, như thế rất tốt.” Thấy Tử Hàm còn khụt khịt, lại bổ sung thêm một câu: “Còn khóc là ta sẽ không cần ngươi nữa đâu.”
Tử Hàm nghe vậy suýt nữa nước mắt lại rơi.

Nguyệt Di thấy Thiên Khải lại hù dọa Tử Hàm, lập tức bảo vệ Tử Hàm, trừng mắt với Thiên Khải:
“Thiên Khải! Tử Hàm còn nhỏ, huynh đừng hù dọa nó.”
Thiên Khải bị Nguyệt Di giáo huấn một câu, chép miệng, không tình nguyện “Ờ” một tiếng.

truyện đam mỹ
Nguyệt Di thấy Thiên Khải đã đồng ý, bèn nhìn về phía Tử Hàm, ôn nhu bảo: “Tử Hàm đừng sợ, Thiên Khải chỉ hù ngươi thôi chứ thực ra Thiên Khải rất tốt nên không muốn ngươi cứ mãi tự trách như vậy.”

“Vâng”
“Tử Hàm ngươi xem, đây là tinh lộ ta ủ, là dùng tịnh bình ngươi tặng Thiên Khải ủ đó.” Nguyệt Di lấy ra một lọ tinh lộ: “Nếm thử đi.”
Tử Hàm mở nắp ra, nếm một miếng, thanh hương thoáng chốc nở rộ nơi đầu lưỡi.
“Ngon quá” Tử Hàm tán thưởng, không nhịn được uống thêm ngụm nữa.
“Vốn dĩ tinh lộ này là để tặng cho ngươi.” Nàng nhìn Thiên Khải, nói tiếp: “Thiên Khải sợ ta không cho ngươi, cứ mãi dặn dò ta nhất định phải cho ngươi nếm thử.

Ngươi xem có phải huynh ấy rất quan tâm ngươi hay không?”
“Đúng đúng.” Tử Hàm nghĩ Thần tôn tôn quý như thế vậy mà vẫn nhớ tới tiểu thần thú là hắn liền cảm động gật gật đầu, bái Thiên Khải một cái, nước mắt đảo quanh vành mắt, nén khóc nói:
“Đa tạ Thần tôn quan tâm.

Tử Hàm nhất định làm một vị thần mạnh mẽ, phân ưu cho Thần tôn.”
Sao nghe cứ kỳ kỳ…… Thôi kệ, con nít mà.

Thiên Khải gật gật đầu.
“Thần tôn” Tử Hàm muốn nói lại thôi.
“Gì?”
“Điểm tâm làm sao bây giờ?”
“Bỏ đi.”
“Hả?” Tử Hàm không nỡ.
Thiên Khải lắc đầu: “Đi lấy điểm tâm khác đi.”
Tử Hàm nhận lệnh đi lấy điểm tâm.

Thấy cậu ra ngoài rồi Thiên Khải mới hỏi Nguyệt Di:
“Sao lại nói là ta đòi tinh lộ cho Tử Hàm?”
“Nếu ta không chuẩn bị sẵn thì huynh vẫn sẽ cho Tử Hàm một chút thôi.” Nguyệt Di nhìn Thiên Khải, cảm thấy bản thân suy đoán không sai, nói tiếp: “Hơn nữa, huynh đã dọa nó suýt khóc rồi.”

“Ta chỉ muốn an ủi Tử Hàm thôi, trông cậy vào huynh? Huynh có thể an ủi được Tử Hàm sao?”
“Chẳng phải là dỗ trẻ con thôi sao, cái này ta rành nhất, chỉ cần cho nó bảo bối chẳng phải là được rồi sao.” Dứt lời nhìn về phía Nguyệt Di.
Nguyệt Di nghe xong thật sự muốn chui trở lại vào trứng.
Dứt lời, Tử Hàm bưng điểm tâm quay lại.

Hắn dâng điểm tâm lên, Thiên Khải lệnh Tử Hàm uống tinh lộ ăn điểm tâm với họ.
Thấy Tử Hàm ăn nhiệt tình, Thiên Khải cười Tử Hàm: “Hoá ra nhóc con ngươi khóc lợi hại như vậy là luyến tiếc mấy miếng điểm tâm này.”
Tử Hàm cứ mãi lo ăn nghe vậy không hiểu, ngẩng đầu mở to đôi mắt mê mang nhìn hai vị thần, miệng ngốn cả đống nói: “Hả? Ngời nói ái gì a?”
Thiên Khải lắc đầu, con nít đều dựa vào lừa gạt, gượng cười nói: “Không có gì, kêu ngươi uống nước nhiều chút.” Nói xong liền đưa tinh lộ cho cậu.
Tử Hàm tiếp nhận tinh lộ, nói tiếng cảm ơn, không cẩn thận phun bột điểm tâm ra.
Thiên Khải thấy thế ghét bỏ mà nhăn mày, lấy khăn của Nguyệt Di đưa Tử Hàm lau miệng.

Nguyệt Di biết Thiên Khải có thói ở sạch, lập tức thi triển Khiết Tịnh thuật, dọn cặn bã trên bàn đi, mặt bàn lập tức rực rỡ hẳn lên.
Thiên Khải thấy vậy bật ngón cái khen Nguyệt Di: “Nguyệt Di Nữ quân của chúng ta quả thật đã trưởng thành, dùng pháp thuật càng ngày càng tự nhiên.”
Tử Hàm gật đầu, còn định khen Nguyệt Di, kết quả vừa mở miệng đã phun vào mặt Thiên Khải.
Thiên Khải nén giận: “Tử Hàm!”
“A, Thần tôn ta…… không cố ý.” Tử Hàm nhanh mồm xin lỗi, ai ngờ bột phấn lại bay lên người Thiên Khải lần nữa.


Cậu nói xong liền nhanh tay che miệng.
Thiên Khải tức đến mức muốn đánh cậu, đưa khăn cho cậu: “Ngươi câm miệng, không được nói nữa.”
Tử Hàm còn chưa kịp nói gì, Thiên Khải đã vọt sang một bên, vừa thi triển Tịnh Nhan thuật, vừa cảnh cáo Tử Hàm: “Trước khi ăn xong điểm tâm thì không được nói chuyện, ăn xong rồi thì đi quét Thái Sơ Điện.” Coi như đây là hình phạt nho nhỏ cho Tử Hàm, xem sau này khi ăn cái gì cậu còn dám nói nữa không.
Nguyệt Di nhìn bọn họ như vậy nở nụ cười, Thiên Khải thấy mình lại bị tiểu nha đầu này chê cười, liền bóp một góc điểm tâm hóa thành bụi phấn, ném vào Nguyệt Di, Nguyệt Di cũng chẳng chịu yếu thế, trích một giọt tinh lộ hóa thành sương mù rải cho Thiên Khải.

Nhị thần ngươi qua ta lại.
Ngược lại Tử Hàm rất thông minh, để tránh bị vạ lây, cậu đã sớm bưng điểm tâm trốn trong góc vừa ăn vừa xem náo nhiệt.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thái Sơ Điện nói cười rôm rả.

Đây là nơi sung sướng duy nhất trong Thần giới uy nghiêm.
Góc xàm xí của Kyn
Đọc câu cuối buồn buồn sao á:.