Màn đêm như dải lụa đen quấn mình trên bầu trời, ngoài kia hàng ngàn ngôi sao nhấp nháy tỏa sáng lung linh xuống trần gian, điện Thái Hòa lấp lánh ánh đèn lồng, bỗng nhiên một bóng hình lảo đảo từ trong điện chạy nhanh ra ngoài, hắn chạy không vô định nhường như vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc đê mê khi nãy, Cố Thanh Ca đến một bãi đất trống, phía trước có mấy cây cổ thụ, giận dữ đấm mạnh liên tục vào thân cây, từng nắm đấm in hằn lên như muốn xả nỗi niềm, cảm giác bây giờ không biết diễn tả như thế nào nữa, tại sao lại nổi lên du͙ƈ vọиɠ với chính mẫu hậu ruột của mình.

Cùng với tâm trạng của Cố Thanh Ca thì phía bên trong điện, Hạ Diêu Diêu nằm trong chăn tự xỉ vả bản thân.

“Diêu Diêu! mày bị điên rồi, sao có thể làm cái chuyện vô liêm sỉ ấy được”.

Rõ ràng biết là Cố Thanh Ca là hoàng nhi của nguyên chủ này, Diêu Diêu cũng không hề có ý định không an phận nào với hắn, hơn nữa hắn cũng không phải hình mẫu mà cô thích, việc xảy ra hôm nay là ngoài ý muốn, linh hồn cô vốn dĩ là một cô gái mới lớn nên có những cảm xúc khá bồng bột nên không thể khống chế nổi cảm xúc, thành ra mới có hành động như vậy, ép tâm trạng bình tĩnh trở lại, có lẽ sau này nên giữ khoảng cách nhất định với hắn.

“Nhất định không gặp hắn cho đỡ xấu hổ”, lòng thầm hữa với chính mình.

Hạ đi thu tới, thời tiết đầu thu mùa có hơi se se lạnh, những dải mây mỏng như những chiếc khăn voan vắt ngang bầu trời, gió thu mát rượi, nhè nhẹ thổi, mang theo hương thơm của các loài hoa bay thoang thoảng, hoa lan thêm vàng, cây hồng thêm ửng đỏ, quả quýt vàng óng căng tròn, lá vàng bay vào khung cửa sổ, rơi xuống thân ảnh thon dài nam nhân tuyệt mỹ kia, đã hơn một tháng kể từ khi Cố Thanh Ca chạy ra khỏi điện Thái Hòa, kể từ lúc ấy không dạo bước qua điện kia nữa, dường như đang cố dặn lòng để quên đi kí ức kia.


Lúc này một thân ảnh cao lớn từ ngoài điện tiến vào, Nguyễn Khải vào thấy hoàng thượng đang thất thần liền vội vàng khấu kiến, tiếng nói lớn làm Cố Thanh Ca bất giác ngẩng đầu lên, giọng trầm ấm vang lên.

“Mùa đông năm nay có lẽ sẽ đến sớm, ta muốn trước cuối thu đưa Thái Hậu đến chùa an dưỡng”.

Mục đích của chuyến đi này là muốn đem mẫu hậu hắn ở đó một thời gian, nhằm tu tâm dưỡng tính, hi vọng sự thanh tịnh nơi cửa chùa có thể đưa trở lại tính cách mẫu hậu khi xưa.

Nguyễn Khải nghe xong ngạc nhiên một chút suy nghĩ, không biết có việc gì mà hoàng thượng lại đột ngột quyết định, nếu thời gian từ đây đến lúc đó chỉ còn hơn tuần nữa.

“Hoàng thượng, đường đến đó nguy hiểm, nếu đông đến thì sợ tuyết sạt lở, thần nghĩ có thể hoãn lại đến mùa xuân năm sau”.

“Câm miệng”.

Cố Thanh Ca tức giận gầm lên một tiếng, hắn đối với Nguyễn Khải rất không hài lòng khi những mệnh lệnh của hắn đều tìm cách thoái thác.

“Những việc ta đã quyết cứ theo đó mà làm”.

Khi Nguyễn Khải rời đi thì sắc trời đã dần tối, hắn từ cửa chính điện đi ra, ngẫm nghĩ một lúc rẽ sang lối hoa viên, đi qua lối hoa viên thì điện Thái Hòa dần dần xuất hiện trong tầm mắt, khi hắn được cung nữ cho vào điện, đập mắt vào là thân ảnh Thái Hậu mĩ miều đang đợi sẵn, không hiểu sao hắn cảm thấy trang phục của Thái Hậu có chút tươi mới, bình thường là những màu xám tro, nay được thay bằng những màu nhẹ nhàng và sặc sỡ.

“Nguyễn ái khanh, đứng dậy không cần câu nệ”.

Hạ Diêu Diêu vội bước tới đỡ Nguyễn Khải, bàn tay mềm mại của cô đặt lên bàn tay thô ráp của hắn, bất giác cô liếc nhìn phía dưới suy nghĩ, không biết phía dưới của hắn to lớn như con người hắn không, chỉ hắn ngồi trên tràng kỉ đối diện, Diêu Diêu cười vui vẻ hỏi.

“Đã lâu rồi, người không đến tìm ta trò chuyện”.


Nguyễn Khải khi đã yên vị phía đối diện, nhìn Thái Hậu một lúc rồi trả lời.

“Dạo này huấn luyện quân doanh nên không có thời gian đến hầu hạ thái hậu được”.

Nghe từ hầu hạ này, cô bất giác cười thầm suy nghĩ, không biết là hắn có kinh ngạc khi cô muốn hắn hầu hạ cái khác không nữa, dù sao thì cơ thể này không phải là của cô, dùng cho sướng đã rồi tĩnh sau.

“Ngươi thích ăn bánh hoa quế đúng không”.

Hạ Diêu Diêu nói xong thì đột nhiên đứng dậy, giả vờ đi ngang trước mặt Nguyễn Khải đến bàn kia định lấy bánh hoa quế thì bất ngờ sảy chân, cả người ngã nhào vào ngực người bên cạnh, Diêu Diêu nức nở lên tiếng.

“Ta! ta! hình như bị vấp, hic! chân đau quá”.

Mùi hương thơm xộc thẳng vào mũi, nữ nhân trong lòng nước mắt rỉ ra từng giọt, trang phục xộc xệch ập vào thị giác nam nhân, hắn lúng túng trong giây lát, thực sự hắn chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.

“Để ta lên tháp! ” Diêu Diệu ôm chặt lấy Nguyễn Khải, cố ép hai bầu ngực lớn vào vòm ngực cường tráng của hắn nỉ non.


Sau khi yên vị, cô liền kéo ống quần lụa lên thì thấy một vết đỏ trên đôi chân trắng nõn, đưa chân ra trước mặt Nguyễn Khải tỉnh bơ đáp.

“Giúp ta bóp, lúc nãy bị trật chân hơi đau”.

Nguyễn Khải hô hấp hơi dồn dập, nhận ra cử chỉ thất thố liền quỳ xuống lúng túng đáp.

“Hay là để cung nữ! thần! làm như vậy! có!.

chút phạm thượng”.

--------------------.