Hồng Quân nguyên bản còn không để ý đến người có thực lực yếu, tu vi kém như Miêu Miểu, nhưng nhìn từ đầu đến đuôi, trận tranh đoạt hồ lô này lại hoàn toàn xoay quanh nàng.

Tuy rằng nàng không có chiếm được cái hồ lô nào, nhưng qua tay làm hai đám người thiếu nàng nhân quả, còn ăn luôn bảy chiếc lá hồ lô kia.Hơn nữa, tựa hồ Tam Thanh sẽ đến nơi này cũng là do nàng dẫn dắt.Một con Tỳ Hưu...!Hùng Miêu thú vị như vậy, về sau có thể chú ý một chút.Bất Chu Sơn cách Ngũ Trang Quan cũng không phải là quá gần một cái ở phía Đông Hồng Hoang, một cái ở phía Tây Hồng Hoang, mặc dù là cao thủ cảnh giới Đại La Kim Tiên trung kỳ như Trấn Nguyên Tử cùng Hồng Vân vậy muốn trở về cũng phải mất đến mấy ngày.Miêu Miểu lại càng không cần phải nói, tuy rằng hiện tại tu vi của nàng cũng đã tăng lên tới Thái Ất Kim Tiên hậu kỳ, nhưng rốt cuộc vừa mới tấn thăng, căn cơ chưa ổn.May mà mọi người cũng không vội vã lên đường, cho nên cứ vừa đi vừa chơi, chờ tới khi đến được Ngũ Trang Quan thì đã là hơn một tháng sau.Miêu Miểu thật ra còn tốt, Thông Thiên cùng Hồng Vân có thể nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người thực lực tương đương, lại đều còn là thiếu niên, cho nên cũng nhanh chóng liền kết bạn, thậm chí còn hận quen biết muộn.Hồng Vân nói Ngũ Trang Quan có Nhân Sâm Quả, chính là một trong mười đại Tiên Thiên Linh Căn; Thông Thiên nói Tam Thanh Cung có một cây Bàn Đào Thụ cùng một cây Hoàng Trung Lý, hơn nữa đều là mười đại Tiên Thiên Linh Căn, nghe được Hồng Vân thèm nhỏ dãi không thôi.Thông Thiên vỗ bộ ng ực đảm bảo:- Chờ lần sau Bàn Đào thành thục, ta trộm cho huynh một quả.- Thông Thiên đạo hữu thật là quá trượng nghĩa!Hồng Vân suýt nữa là đã xưng huynh gọi đệ cùng Thông Thiên.Miêu Miểu cười mà không nói, thầm nói Thông Thiên còn không quá ngốc, chưa nói mang thêm một quả Hoàng Trung Lý, nếu không khẳng định sẽ bị Lão Tử cùng Nguyên Thủy đánh tơi bời.- Ngũ Trang Quan liền ở phía trước.Tới một chỗ đỉnh núi, Trấn Nguyên Tử mở miệng nhắc nhở một câu rồi trên mặt hiện lên biểu cảm xấu hổ nói:- Chỉ là mười mấy năm trước, Tây bộ ta đã xảy ra một chuyện đại sự, làm cho trăm họ lầm than, linh mạch bị hủy, cho nên mấy năm nay càng thêm tiêu điều.


Hy vọng hai vị đạo hữu không cần ghét bỏ.- Trấn Nguyên Tử đạo hữu tại sao lại nói như vậy? Đạo hữu có được Tiên Thiên Linh Căn như Nhân Sâm Quả, lại có đạo tràng của chính mình là Ngũ Trang Quan, chính là người khác hâm mộ đều hâm mộ không tới.Nói thật, trong số những sinh linh nổi danh trong Hồng Hoang, người Miêu Miểu hâm mộ nhất đại khái chính là Trấn Nguyên Tử.Đều nói Tam Thanh cao cao tại thượng, độc lập với tranh chấp, nhưng chờ đến Phong Thần đại kiếp nạn khi, ba huynh đệ vẫn là xuất hiện hiềm khích.

Nhưng Trấn Nguyên Tử thì khác, thân là Địa Tiên Chi Tổ, lại có Tiên Thiên Linh Căn để người thèm nhỏ dãi như Nhân Sâm Quả vậy, địa vị cũng không kém hơn Tam Thanh nhiều, hắn mới là người vẫn luôn độc lập với tranh chấp.Thông Thiên nghe vậy cũng tươi cười, tìm hiểu nói:- Linh mạch bị hủy chuyện này, Trấn Nguyên Tử đạo hữu có biết là ai làm hay không? Uy lực cường đại như vậy, chỉ sợ cảnh giới đã siêu việt Đại La Kim Tiên đi?Việc này Tam Thanh cũng đã không ngừng thảo luận, sức mạnh bàng bạc như vậy để người ta hoảng sợ, Lão Tử nói ngay cả khi ba người bọn họ đều đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên đại viên mãn, cùng nhau động thủ cũng không bùng nổ ra được uy lực như vậy.Trấn Nguyên Tử vẫn luôn ở tại Tây bộ, nói không chừng biết một chuyện bí ẩn.- Việc này ta cũng không phải rất rõ ràng, bản thể của Hồng Vân là một đám mây, lúc ấy hắn đang phiêu đãng không bờ bến ở trên không trung, tựa hồ thấy hai bóng người một tím một đen đang chiến đấu.

Nhưng sau lại bị linh lực lan đến, bị trọng thương, hắn phải dưỡng mấy năm mới khôi phục.Nói tới đây, Trấn Nguyên Tử liếc mắt nhìn Hồng Vân một cái.Hồng Vân nhướng mày nói:- Không sai, đó là hai người nam nhân, chỉ là không thấy rõ bộ dáng, thực lực của bọn họ rất cường hãn, ta không biết bọn họ đã đạt tới cái cảnh giới gì rồi.Miêu Miểu thầm nói ở trong lòng, ta biết đó! Đó là Đạo Tổ cùng Ma Tổ đang chiến đấu đó! Cảnh giới của hai người đều đã đạt tới Chuẩn Thánh đại viên mãn, kém một bước là có thể chứng đạo Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.Chỉ có điều nàng không thể nói.Trong lúc nhất thời, mấy người đều có chút trầm mặc, cảnh giới siêu việt Đại La Kim Tiên lại là cái cảnh giới gì?Công pháp sinh linh trong Hồng Hoang tu luyện chỉ tới Đại La Kim Tiên, ngay cả Tam Thanh cũng không biết đường sau này nên đi như thế nào, Lão Tử đã dừng lại ở cảnh giới Đại La Kim Tiên đại viên mãn trên vạn năm rồi.Mấy người vừa đi vừa tán gẫu, rốt cuộc đã đi tới trước cửa Ngũ Trang Quan, lại thấy hai đạo đồng ngồi ở trên bậc cửa, nước mắt lưng tròng, bên trong Ngũ Trang Quan lộn xộn, mảnh vỡ vương vãi khắp nơi, rõ ràng chính là bị người có ý định phá hư.Trấn Nguyên Tử nhíu mày, nhanh chóng chạy tới, hỏi:- Thanh Phong, Minh Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?- Ô ô...!Sư phụ ngài đã trở lại...!Ô ô ô...Hai đạo đồng cùng nhảy lên, ôm lấy hai đùi củaTrấn Nguyên Tử rồi lên tiếng khóc lớn, nước mắt đều đã tưới ướt đẫm áo choàng của hắn.Thanh Phong cùng Minh Nguyệt chính là tên hai đạo đồng kia.


Miêu Miểu còn nhớ Thanh Phong là một cơn gió đầu tiên trong thiên địa còn Minh Nguyệt chính là do ánh trăng đầu tiên trong thiên địa biến thành, tu vi của cả hai cũng mới chỉ có Huyền Tiên, là nhờ Trấn Nguyên Tử điểm hóa để thủ vệ Ngũ Trang Quan.Hai đạo đồng ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, còn chưa bao giờ thương tâm ủy khuất như thế.Trấn Nguyên Tử liền biết khẳng định đã xảy ra chuyện.Minh Nguyệt khóc lóc cáo trạng nói:- Sư phụ...!Ô ô...!Là hai kẻ đầu trọc kia lại tới nữa...!Ô ô ô...!Người cùng Hồng Vân tiền bối chân trước mới vừa đi, bọn họ sau lưng liền xâm nhập Ngũ Trang Quan, cướp mất 26 trái Nhân Sâm Quả còn dư lại đi rồi!- Ô ô ô...!Sư phụ, chúng ta tiến lên ngăn trở, nhưng đánh không lại bọn họ...!Ô ô...Thanh Phong còn lộ ra hai cánh tay, phía trên đầy chỗ vết bầm màu xanh tím.- Bọn họ đoạt Nhân Sâm Quả, còn đập Ngũ Trang Quan, sư phụ người nhất định phải tìm bọn họ báo thù...!Ô ô ô...- Buồn cười!Cho dù là người từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn như Trấn Nguyên Tử cũng nhịn không được tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dãy núi cằn cỗi ở phương Tây:- Khinh người quá đáng! Lần trước, ta hảo tâm đưa cho bọn họ hai trái Nhân Sâm Quả ăn, không nghĩ tới là còn dẫn tặc tới cửa, chẳng lẽ bọn họ coi Trấn Nguyên Tử ta dễ bắt nạt hay sao?Ở một bên, Hồng Vân cũng không thể nhịn được, lòng đầy căm phẫn nói:- Lúc trước, ta đã nói cái gì? Hai người kia đều là tiểu nhân.

Lúc trước, khi Nhân Sâm Quả mới vừa thành thục, bọn họ đã nghe phong tới, huynh lại nói hai bên đều là tu sĩ Tây bộ, hẳn là hỗ trợ lẫn nhau, còn lấy Nhân Sâm Quả ra chiêu đãi bọn họ.


Huynh xem đi! Huynh xem đi! Bọn họ không chỉ có không cảm kích huynh, còn lợi dụng cơ hội lúc chúng ta không ở đây, nhảy vào cướp đoạt số Nhân Sâm Quả còn dư lại nữa..