Mùa hè nóng bức, An Chi đạp xe ở bên ngoài vài ngày, không có dùng kem chống nắng đầy đủ, vẫn là bị cháy nắng, chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong nhà.
Ngôn Hề búng vào cái gáy của nàng, giúp nàng thoa nha đam lên làn da bị cháy nắng đến đỏ ửng của nàng. Liên tục dặn dò nàng phải dùng kem chống nắng đầy đủ, nếu đi ra ngoài, thì thoa kem có chỉ số cao, còn phải thoa cho đều.
Ở độ tuổi này An Chi đã hiểu được thích chưng diện rồi, liên tục gật đầu.
Đợi sau khi Ngôn Hề ra khỏi cửa, An Chi sẽ làm bài tập, cảm thấy buồn chán. Liền chạy xuống lầu vào phòng bếp làm món điểm tâm ngọt.
Lưu nãi nãi ở nhà nàng mấy năm nay, nhất là giai đoạn nàng học tiểu học, người già và trẻ em kỳ thật cũng không có chủ đề chung nào, nhưng mà sẽ làm các món ăn ngon cho nàng, có khi cũng làm cho nàng xem, bao gồm cả các món điểm tâm ngọt. Dần dà, An Chi cũng học được không ít. Có mấy món rất được.
Hôm nay phải học làm bánh xoài mới được, Ngôn Hề thích ăn xoài nhất.
Chuẩn bị ba quả trứng gà, một quả xoài tươi lớn, 20g bơ tan chảy, 200g bơ lạt, 250ml sữa tươi, 50g bột mì gluten thấp, 30g đường cát trắng, 12g đường bột.
An Chi thích làm món tráng miệng, thích dùng dụng cụ đo lường cốc đo lường, thích chuẩn bị sẵn sàng các nguyên liệu khi nấu ăn, từng thứ từng thứ một.
Cho đường bột vào trứng gà khuấy đều, đổ sữa tươi vào, dùng rây rắc bột vào, thêm bơ đã nóng chảy vào hỗn hợp trứng sữa, trộn đều lên, lại để lạnh nửa tiếng. Trong thời gian chờ đợi thì cắt xoài thành hạt lựu.
Đặt chảo không dính trên lửa nhỏ, cho một lượng hỗn hợp trứng sữa vừa phải vào, tráng thành một lớp mỏng nguyên hình, đợi nó khô là có thể lấy ra.
Cho thêm bơ lạt vào đường cát trắng vào, phủ thêm một lớp bơ ở bên ngoài, bỏ xoài cắt hạt lựu vào, lại thêm một lớp bơ lạt nữa. Gấp thành một hình vuông, để miệng nếp gấp úp xuống, như vậy liền đại công cáo thành.
An Chi còn nhớ rõ lúc làm lần đầu tiên, vỏ bánh làm không tốt, khô cứng, độ dày không đều, cuối cùng còn bị vỡ. Ngôn Hề không có ghét bỏ, đều ăn hết sạch toàn bộ.
An Chi làm xong liền bỏ vào tủ lạnh, lại rãnh rỗi rồi. Nàng vô cùng buồn chán mà ngẩn người một lát.
Đi soi gương nhìn nhìn khuôn mặt của mình chưa? Cao lớn thật sự là một chuyện rất mới mẻ, trước đây nàng phải nhón chân lên mới có thể soi gương trong phòng tắm, bây giờ cũng không cần.
Trong gương, ánh mắt của nàng là thâm sâu trong suốt, tròng mắt đặc biệt đen, giống như điểm nước sơn. Cái mũi khéo léo thanh tú, cánh môi hồng hào. An Chi cong môi, liền lộ ra má lúm đồng tiền bên phải cùa mình.
Rất quen thuộc, lại có chút lạ lẫm. Nguyên lai đây chính là bản thân trong mắt người khác sao?
Gương mặt này, có một chút nào giống với cha mẹ ruột của nàng hay không?
Lúc nàng lên sơ nhất được một thời gian thì Trần Mộ Tề tới gặp nàng. Lúc hắn gọi điện thoại cho Ngôn Hề thì An Chi đang ở ngay bên cạnh Ngôn Hề, nàng không nhìn thấy biểu tình của Ngôn Hề, Ngôn Hề chẳng qua là yên tĩnh nghe trong chốc lát, sau đó nhàn nhạt nói: "Ta không làm chủ được, phải nghe ý kiến của nàng. Không, nàng không nói chuyện với ngươi, ta muốn hỏi nàng trước một chút, nàng đồng ý mới được."
Nói xong nàng liền cúp điện thoại.
Ngôn Hề xoay đầu lại nói với nàng: "Là Trần Mộ Tề, ba của...ngươi, hắn nói muốn gặp mặt ngươi, ngươi có muốn đi không?"
Trần Mộ Tề, An Chi mới biết được tên của ba nàng. Nàng hỏi: "Tại sao lại muốn gặp ta?"
"...Cũng không có gì, nghe nói là ngươi thi tuyển lên sơ trung rất tốt..."
An Chi cúi đầu không nói.
Ngôn Hề tựa hồ là đang dò xét nét mặt của nàng, một lát sau, mới chậm rãi nói: "Nếu như hắn muốn ngươi chuyển qua sống với hắn..."
An Chi mãnh liệt ngẩng đầu lên, thốt ra: "Ta không đi! Ta không muốn!"
Thần sắc Ngôn Hề khựng lại một chút, an ủi nàng: "Được được đươc, không đi."
"Ta không muốn đi gặp mặt hắn!" An Chi cắn môi, "Không có gì để gặp!"
"...Không sao, đi gặp hắn một chút, dù sao hắn là người giám hộ của ngươi. Không thích thì ít gặp là được rồi!"
"Vậy ngươi đưa ta đi." An Chi nhìn nàng, "Còn phải đón ta về."
Giọng nói của Ngôn Hề ngay lúc đó dường như vẫn còn ở bên tai, nàng an ủi mình, nàng nói:
"Được rồi, Đào Đào."
"Không sao đâu, Đào Đào."
Gặp mặt, mới biết được Trần Mộ Tề căn bản không có ý muốn đón nàng trở về, hắn cũng mới từ Nhật Bản trở về, bỗng nhiên nhớ tới còn có một nữ nhi như An Chi, tùy ý hỏi thăm vài câu.
Bây giờ An Chi nghĩ tới cuộc sống trước kia, nếu như không có Ngôn Hề, có lẽ nàng sẽ mãi mãi trôi qua trong căn nhà lạnh như băng luôn không có người của Trần gia, cho dù là may mắn sống được đến độ tuổi bây giờ, Trần Mộ Tề cùng Từ a di kia muốn kết hôn, nàng có lẽ là một sự tồn tại gây lúng túng.
Không có ai quan tâm nàng cao hay không cao, không có ai quan tâm việc nàng có học được hay không, có thích hợp để nhảy lớp hay không, không có ai quan tâm đến sự sống chết của nàng.
"Bộ dáng của ngươi..." Trần Mộ Tề chăm chú nhìn vào khuôn mặt của nàng, "Rất giống Đào Trân Trân."
Nhiều năm như vậy, giọng nói của hắn khi nhắc tới Đào Trân Trân vẫn không tốt lắm. An Chi nghĩ, giữa hai người là có chuyện gì xảy ra vậy? Bọn họ không có bất kỳ nền tảng cảm tình nào mà lại sinh ra nàng sao?
Ngôn Hề mua một ít sách sinh lý cho nàng xem, nàng biết rõ cách để tạo ra một sinh mệnh.
Sau đó Trần Mộ Tề nói: "Ngươi nhất định là tò mò chuyện xảy ra giữa ta và Đào, mẹ của ngươi, bây giờ ngươi đã lớn hơn, ta cũng có thể nói rồi. Khi đó nàng vừa học năm nhất a, lúc ngươi mẹ lên năm nhất còn chưa tới 17 tuổi, ta vẫn muốn thi vào mỹ viện Bội thành, bởi vì vào được trường học kia là một chuyện rất có thể diện. Nhưng mà ta thật sự không thích tham dự những kì thi giáo dục kia, thi không đậu tất nhiên rất muốn cảm thụ bầu không khí của trường Đại học một chút ..."
Nói đến đây, hắn ngừng một chút, lại nói tiếp: "Trong Đại học cũng có rất nhiều muội giấy* xinh đẹp, đoạn thời gian kia ta vừa vặn rất muốn làm họa sĩ...Cứ như vậy ta liền quen biết với mẹ của ngươi, tán gẫu qua mấy ngày, vào đêm sinh nhật 17 tuổi của nàng ta đến chúc mừng nàng ..."
(*Em gái yếu đuối, chắc kiểu bánh bèo)
"Chúng ta đều không hề nghĩ tới sẽ có ngươi, là ngoài ý muốn."
An Chi có chút ngơ ngẩn đứng ở bên cạnh tấm gương, lúc kịp phản ứng lại, vòi nước mà nàng đã mở vang lên lên ào ào. Nàng tắt vòi nước, đi ra, bổ nhào lên ghế sofa trong phòng khách.
Không khó chịu chính là nói dối.
Mấy năm nay ở bên cạnh Ngôn Hề, nàng từ từ trở nên vui tươi trong sáng, trở nên bướng bỉnh, cũng hay làm nũng với người kia.
Nhưng mà những lời nói của Trần Mộ Tề lúc nào cũng nhắc nhở ở bên tai nàng. Nàng là một sự tồn tại ngoài ý muốn, không phải người được chờ mong sinh ra. Hắn ghét bỏ nàng, mẹ của nàng, Đào Trân Trân cũng ghét bỏ nàng, cho đến giờ cũng không có liên lạc với nàng, An Chi thậm chí cũng không biết mẹ nàng đang ở đâu.
Mẹ nàng có biết thành tích của nàng tốt đến mức có thể nhảy lớp không? Mẹ nàng có biết nàng đã cao hơn 1m5 rồi không? Mẹ nàng có biết bây giờ nàng lớn lên rất giống mình không?
Mẹ nàng không biết. Trần Mộ Tề biết rõ, nhưng mà hắn cũng không muốn nàng. Cha mẹ của nàng giống như vất bỏ một gánh nặng lớn vậy, từ đó về sau sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió. Đúng, nàng là gánh nặng lớn, gánh nặng lớn không ai muốn.
Rất kỳ quái, lúc ấy khi nghe được, trong lòng nàng ngây ngốc trầm lắng, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Nàng vẫn cho là nàng không sao, nàng vẫn cho là nàng không cũng không còn mong đợi gì nữa.
Thậm chí vài ngày sau nàng vẫn thật vui vẻ mà đi xe đạp, thậm chí ngày đó còn đi gặp Trần Mộ Tề cùng Từ a di kia, chuyện gì nàng cũng phản ứng quá lớn, thẳng cho tới hôm nay khi ở trong nhà.
Bàn tay An Chi che mắt, chỉ cảm thấy nước mắt tràn đầy mi mắt.
Lúc sáu bảy tuổi nàng nghĩ, đợi đến khi nàng lớn hơn có lẽ sẽ không còn thương tâm như vậy, sẽ không còn hâm mộ những đứa trẻ khác, nhưng mà chỉ cần nàng lại lớn lên một chút nữa, nghĩ đến những chuyện như vậy sẽ không còn khổ sở nữa sao?
An Chi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, nước mắt vừa rơi liền không có cách nào dừng lại.
Thậm chí điện thoại trong phòng khách reo lên nàng cũng không nghe máy. Sau đó điện thoại di động của nàng cũng reo lên.
Hẳn là Ngôn Hề. Nghỉ hè chỉ cần An Chi ở nhà, nàng đều sẽ gọi điện thoại về, có khi chẳng qua là trò chuyện một hai phút, cũng chỉ hỏi một chút xem nàng ăn chưa, hay là đang làm cái gì, có muốn mua gì về hay không.
An Chi chật vật lau mặt một chút, hít thật sâu mấy cái, cảm thấy hẳn là không thể nghe ra giọng vừa khóc, mới nghe máy.
"Đào Đào, ăn dưa hấu không? Ta mua về."
"...Ân."
"Hôm nay ở nhà làm gì? Có lén đi ra ngoài hay không?"
"...Không có a..."
"Làm bài tập sao?"
Bài tập đều làm xong rồi, sách giáo khoa của học kỳ mới hôm nay nàng đã xem được một nửa, nhưng mà An Chi sợ Ngôn Hề nghe ra được tiếng mình vừa khóc, liền hàm hồ nói vài câu.
"...Được, vậy ta mua về."
"Ân!"
Cúp điện thoại, An Chi lại thống thống khoái khoái rơi vài giọt nước mắt, sắp xếp tâm tình xong, đi rửa mặt.
Nửa tiếng sau, Ngôn Hề trở về. An Chi cầm lấy cái túi trong suốt đựng dưa hấu đã cắt sẵn trogn tay nàng.
Ngôn Hề thay giày xong đi đến, trong mắt nàng có nét mệt mỏi dày đạc, bước chân có chút lảo đảo.
"Làm sao vậy?" An Chi chú ý tới.
"Không có gì, hình như có chút bị cảm nắng. Rót cho ta ly nước." Trong đầu Ngôn Hề có chút mơ hồ.
An Chi nhanh chóng vào phòng bếp, rót một ly nước sôi để nguội.
Ngôn Hề cầm lấy uống nửa ly nước. Phát hiện An Chi lo lắng nhìn nàng: "Có cần đi bác sĩ không? Ta đi gọi điện thoại cho tam cữu cữu."
Ngôn Hề cười nhẹ một chút, "Hắn là bác sĩ ngoại khoa thẩm mỹ, gọi điện thoại cho hắn làm gì, ta không sao, đi lên lầu ngủ một chút. Cơm chiều đợi lát nữa ăn."
Nàng vỗ nhẹ lên đỉnh đầu An Chi, liền đi lên lầu. An Chi ôm lấy túi xách của nàng, ánh mắt ba ba nhìn theo phía sau lưng nàng.
"Thật sự không sao chứ?"
Phòng của Ngôn Hề là phòng ngủ chính, lớn hơn một ít so với phòng của An Chi. Trang trí không khác biệt lắm với căn phòng ở lão trạch, màu trắng, đơn giản làm chủ đạo. Mùa hè mát mẻ, mùa đông ấm áp. Nàng kéo bức màn lên, đốt một ngọn nến.
"Không sao." Ngôn Hề nói khẽ, bộ dạng nàng buồn ngủ, giọng nói cũng có chút thều thào. Động tác miễn cưỡng, cũng không có tránh cô bé, nghiêng người sang liền cởi bỏ áo sơmi, áo sơmi trượt xuống tấm lưng trắng bóng mượt của nàng, một đôi hồ điệp cốt* nhỏ nhắn thanh tú.
(*Xương bả vai nhô ra sau lưng)
An Chi thoáng chốc ngẩn ngơ, phản xạ có điều kiện mà chuyển ánh mắt.
"Ta đi rót cho ngươi một ly nước nữa."
Nàng xoay người thùng thùng thùng chạy xuống nhà, lại rót một ly nước sôi để nguội.
Không biết là bởi vì chạy quá nhanh, hay là chuyện gì khác, trái tim đập có chút gấp.
Qua một hồi, nàng mới lên lâu.
Ngôn Hề đã ngủ rồi, nàng thay váy ngủ, nhiệt độ của điều hòa bao lấy còng eo nàng, lông mi thật dài khép lại.
An Chi nhẹ chân nhẹ tay đi tới, để ly nước trên tủ đầu giường, thật sự lo lắng, đưa tay thăm dò cái trán của Ngôn Hề một chút.
Tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì chứ?
Mép giường của Ngôn Hề không cao, An Chi dứt khoát ngồi trên sàn nhà. Trước mắt Ngôn Hề có một hình ảnh màu xanh nhợt nhạt, mắt hai mí rất sâu, ngủ rất say, bờ môi hơi vểnh lên lại như phát sáng rực rở.
An Chi đặt bàn tay mình lên đỉnh đầu của nàng, giống như lúc còn nhỏ nàng dỗ dành mình ngủ.
Ngọn nến hương Diptyque baies, không có quá nhiều hương vị trái cây ngọt, là một loại khí tức của cây thông buổi sáng và cây nho sau cơn mưa, tựa hồ còn có thể nghe thấy được tiếng chim hót trầm thấp.
An Chi cứ như vậy ngồi cùng Ngôn Hề.