Đầu tháng chín, tuần lễ thời trang xuân hạ lần lượt khai mạc. Liễu Y Y bận tối mày tối mặt, bay tới bay lui giữa New York và Milan, xem buổi biểu diễn, tham gia party, mua sắm, gặp gỡ trao đổi với các đối tác, lập kế hoạch bố trí quảng cáo thương hiệu thích hợp. Hàng năm tháng một tháng hai cùng tháng chín tháng mười là thời điểm nàng bận rộn nhất, nàng cũng rất thích ứng với loại nhịp điệu này, chẳng những không có vẻ mệt mỏi, ngược lại càng bận rộn tinh thần càng sáng láng, vui tươi giống như một đóa hồng rực rỡ.
Điều làm nàng vui vẻ nhất là nhắn tin cho Ngôn Dĩ Tây, năm trước khi gặp mặt nàng tải phần mềm WeChat vào di động của hắn, sáng trưa chiều đều gởi wechat giọng nói cho hắn, để lại tin nhắn. Đoán chừng là không chịu nổi sự quấy nhiễu của nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ trả lời "Buổi sáng tốt lành", "Ăn rồi", "Cám ơn".
Tích chữ như vàng.
Nhưng mà Liễu Y Y đã rất thỏa mãn rồi.
Nếu như hắn có thể nhận lấy quần áo nàng mua cho hắn thì tốt rồi. Thường xuyên là một bộ dạng áo sơmi, quần tây, giầy đế xẹp. Cực kì lãnh cảm.
Ai...
Thật muốn ngủ với hắn.
Liễu Y Y tranh thủ lúc rảnh rỗi ôm lấy điện thoại lật ảnh Ngôn Dĩ Tây trong album ảnh mà hoa si.
Điện thoại rung lên, WeChat có tin nhắn mới.
Liễu Y Y không nghĩ tới sẽ là An Chi, nàng cười nói: "Nha. Tiểu An Chi, nhớ Liễu a di của ngươi sao!"
Sinh nhật 27 tuổi của Ngôn Hề rơi vào thứ sáu, nàng như thường lệ trở về lão trạch ở một ngày cùng ông nội bà nội, Tâm di cố ý làm một chén mì trường thọ cho Ngôn Hề, nhân lúc nàng ăn ngồi ở bên cạnh nói thầm: "Kiện kiện khang khang bình an..."
"Công việc không cần quá cực khổ."
"Ân, lại lớn thêm một tuổi rồi, cũng phải đưa bạn trai về nhà đi."
Ngôn Hề không muốn phớt lờ ý tốt của Tâm di, chẳng qua là bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Tâm di một cái, cười cười, không có lên tiếng.
Tâm di vẫn còn đang nói: "Nguyên một đám nhỏ các ngươi, không thể làm cho người ta bớt lo a...Hai đứa con của đại ca các ngươi cũng đã mười mấy tuổi, các ngươi thì sao...Ngay cả đối tượng cũng không có bóng dáng."
Gương mặt Ngôn Dĩ Tây vẫn không thay đổi mà ngồi đó, chỉ cần chủ đề hắn không có hứng thú cũng đừng mong lọt vào lỗ tai của hắn. Liễu Y Y ngắm sườn mặt của hắn, cảm thấy hôm nay khối đầu gỗ này cũng đặc biệt đẹp đẽ.
A, vẫn là muốn ngủ với hắn.
Căn bản cũng không để ý tới Tâm di đang nói cái gì.
Chỉ có Ngôn Dĩ Nam đang ăn ké ở bên cạnh vừa ăn vừa nhấc tay: "Tâm di, con con con, con có bạn gái!"
Hắn lấy điện thoại cầm tay ra ấn mở WeChat, "Cho dì xem vòng bằng hữu nữ của con, đây là tiểu hộ sĩ mới điều đến khoa của chúng ta, da trắng tướng mạo đẹp chân dài..."
Tâm di tức giận quay qua hắn: "Con còn nói, con còn nói sao, lần trước mới cùng một chỗ được bao lâu, con lại có bằng hữu mới rồi? Con có thể đáng tin một chút không, đừng làm khổ con gái nhà người ta là được rồi!"
Mấy đứa nhỏ này đều bị Tâm di đem ra nói một lần, bọn họ đều có phương pháp ứng đối của bản thân, trầm mặc + mỉm cười + đổi chủ đề. Đứa nhỏ Ngôn gia có một ưu điểm chính là, dù cho trong lòng không có cùng suy nghĩ với trưởng bối, bề ngoài nhất định là tôn trọng, hơn nữa sẽ nghe "Giáo huấn" xong.
Đợi đến sau khi An Chi vào cửa, Tâm di lập tức ngừng lại, chào đón nói chuyện với An Chi.
Mấy người bọn họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, may mắn có người nhỏ hơn có thể chặn được nàng.
Một đám người ngồi quanh bàn ăn, cùng Ngôn gia gia Ngôn nãi nãi ăn bữa cơm đơn giản. Ngôn gia gia cùng Ngôn nãi nãi tương đối thực tế, liền trực tiếp đưa bao lì xì làm quà sinh nhật. Hai người ca ca cũng vậy, bao lì xì của WeChat, hầu như không có chút tâm ý nào.
Chỉ có Liễu Y Y, tặng một bộ đồ Lamer, còn có son môi TomFord.
Ngôn Hề cũng không quan tâm đến những thứ này, người nhà có thể cùng nhau ăn cơm đối với nàng mà nói quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Lúc đang ngồi nói chuyện phiếm sau khi ăn cơm xong Liễu Y Y đẩy An Chi ra phía ngoài.
Đưa cho nàng một cái hộp nhỏ tinh xảo: "Thứ ngươi muốn."
An Chi mừng rỡ cầm lấy, "Cám ơn Liễu a di, hôm nay ta cũng nhận được tiền thưởng ở cuộc thi rồi, trả lại cho ngươi." Nói xong, nàng lấy tờ tiền màu đỏ từ trong túi ra, đưa cho người kia.
Liễu Y Y bất đắc dĩ nhận lấy, "Đã nói không cần khách sáo với a di rồi...Ngươi thật là tiểu bảo bảo quật cường. Ta còn có thể mua cho nàng nhưng thứ trang sức khác a."
"Ngươi đã qua giúp ta mua được giá ưu đãi rồi, ta hy vọng đưa cho di di lễ vật bằng chính số tiền ta cố gắng kiếm được." An Chi cầm cái hộp, cẩn thận nhìn: "Liễu a di, ngươi nói di di sẽ thích cái này chứ? Cái này hẳn không phải là vàng a, không biết có thể bị gỉ sét hay không?"
"Thương hiệu này chủ yếu là làm bằng bạc, sau đó được mạ một lớp kim loại khác, không giống với vàng, nhưng mà sẽ không bị gỉ sét..., yên tâm."
"Ân, kỳ thật ta thấy nhẫn, bông tai, còn có dây chuyền của nàng ở nhà đều rất đẹp, đều rất muốn mua a, cảm thấy di di đeo lên đều sẽ rất đẹp. Nhưng mà quá mắc..."
Liễu Y Y tò mò hỏi nàng: "Tiền tiêu vặt của ngươi có lẽ không ít a? Có thể mua a..."
An Chi có chút ngại ngùng cười cười: "Đó đều là di di cho ta...Ta muốn dùng tiền chính mình kiếm được mua cho nàng."
Nhất thời Liễu Y Y không hiểu rõ điều này thì có gì khác nhau: "...Thật ngoan, vậy ngươi đi vào tặng nàng a."
Đôi má An Chi bỗng nhiên đỏ đứng lên, "Chờ một chút, chờ chút nữa a."
Liễu Y Y nhìn nàng giống như loài vật xấu hổ mà chui về phòng khách, dường như có điều đang suy nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp...
Mấy năm nay Tâm di càng thích lải nhải, thật hiếm khi mấy huynh muội bọn họ đều ở đây, càng thêm ức chế không nổi hồng hoang chi lực trong cơ thể. Qua không bao lâu, Ngôn Dĩ Nam cùng Ngôn Hề liền chịu không nổi, đều tự tìm cớ, lôi kéo An Chi chuồn đi.
Ngôn Dĩ Nam ngồi lên ghế lái, Ngôn Hề kéo An Chi ngồi ờ ghế sau.
Liễu Y Y đánh bạo túm lấy Ngôn Dĩ Tây đang nói chuyện. Bọn họ cười cười nhìn qua.
"Cùng đi chơi với chúng ta không?"
"Ta trở về trường."
"Bây giờ ngươi còn về trường?"
"Còn có số liệu hôm nay nhất định phải kiểm tính xong."
"...Được rồi."
Ngôn Dĩ Tây không hiểu phong tình, quay đầu liền đi về phía xe của hắn.
"Ngày mai ta đến trường tìm ngươi a! Được không, không được thì ngày kia! Dĩ Tây!!"
Ngôn Dĩ Tây cũng không có quay đầu lại, "...Ngày kia a."
Liễu Y Y nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, thẳng tắp thẳng tắp, mặc áo sơmi tương đối ôm người, lộ ra đường nét cơ bụng ba múi.
Gợi cảm đến cực điểm.
Ai, lúc nào mới có thể ngủ với hắn a.
Liễu Y Y gần như sắp chảy nước miếng rồi.
Ngôn Hề nhịn không được thò đầu ra: "Ngươi có lên không, không lên thì chúng ta đi."
Lúc này Liễu Y Y mới lên xe: "Đi đâu?"
Ngôn Dĩ Nam nói: "Đến chỗ Tiểu Ngũ đi, trên đường chúng ta mua chút ít đồ nướng a, vừa rồi ta cũng không có ăn được bao nhiêu."
Ở lầu hai nhà Ngôn Hề, đem thức ăn vừa mua về lấy ra, An Chi ở phòng bếp làm nước chanh bạc hà.
Ngôn Dĩ Nam bật máy tính lên chọn một bài hát ngốc nghếch nhạt nhẽo, mở máy chiếu ra, bắt đầu ăn trước. Liễu Y Y gọi một cuộc điện thoại hầu như chỉ có một mình nàng nói dài đến 5 phút cho Ngôn Dĩ Tây, nhìn bóng lưng An Chi đang cắt quả chanh xanh bóng. Cười híp mắt nói với Ngôn Hề vừa đâu xe xong đang đi tới: "Thật là một đứa bé chịu khó ngoan ngoãn, thích hợp làm con dâu nuôi từ bé nha."
Ngôn Hề cầm theo một túi nhựa đựng bia, nói với Liễu Y Y: "Đừng chỉ đứng đây, đến giúp lấy ly."
"Thật mà! Vừa hiền lành vừa đáng yêu, đây không phải là rất thích hợp làm con dâu nuôi từ bé sao? Ngôn Hề, nên để Ngôn Đại Bàn hay là Tiểu Bàn cưới An Chi thì được...Nước phù sa không lưu ruộng người ngoài..." Liễu Y Y cầm ly leo lên bậc thang miệng càng nói không ngừng.
Ngôn Hề: "Ngươi càng nói càng kỳ cục...Đã nói đừng lấy Đào Đào ra nói giỡn."
Liễu Y Y: "Được rồi được rồi, không nói là được..."
An Chi bưng một bình nước chanh bạc hà đi ở phía sau: "..."
Nàng rũ lông mi xuống, cảm thấy trong lòng là lạ.
Mùi đồ nướng thơm nức mũi, hải sản ngon, loại thịt cay rất kích thích, rau quả ngon miệng, bia và nước chanh bạc hà ướp lạnh càng làm cho người ta thoải mái.
Sức chống cự của người trẻ tuổi đối với những thứ này đều là tiêu cực.
An Chi không ăn quá cay được, chỉ có thể ăn chân gà hơi cay cố ý mua cho nàng, bánh bao nướng, nấm nướng. Người lớn uống bia, nàng uống nước chanh. Âm nhạc ồn ào, bọn họ đều ngồi ở trên thảm trải sàn, mở điều hòa, trò chuyện.
Chỉ là nàng rất vui vẻ, má lúm đồng tiền luôn lõm xuống.
Đề tài của bọn họ cũng không cố kỵ nhiều đến nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ nói đến một vài tiết mục vàng* ngắn, đa số là do Ngôn Dĩ Nam cùng Liễu Y Y nói. Nhưng mà ngẫu nhiên Ngôn Hề sẽ chuyển đề tài câu chuyện.
(*Chuyện người lớn)
Lon bia càng chất chồng lên, tửu lượng của mấy người này đều tương đối tốt. An Chi liếc về phía Ngôn Hề, gương mặt trắng nõn đã nhiễm đỏ ửng, mái tóc dài cột lỏng lẻo, có vài lọn tóc đã tuột ra, có chút muốn giúp nàng cột chắc lại.
Đại khái là ánh mắt bị nàng chú ý tới, Ngôn Hề quay đầu lại nhìn cô bé, "Làm sao vậy?"
An Chi chuyển ánh mắt qua một bên, có chút 囧 mà lắc đầu.
Ngôn Hề suy nghĩ một chút, cũng không để ý, cầm lấy cái ly của An Chi, uống một hớp nước chanh lớn.
An Chi hơi kinh ngạc nhìn cái ly, đôi má không thể khống chế mà bắt đầu hồng hồng.
"Tiểu An Chi..." Liễu Y Y gọi An Chi, đôi mắt của nàng sau khi uống rượu càng thêm sáng lên, giọng điệu trêu ghẹo: "Lễ vật của ngươi chừng nào thì đưa cho di di của ngươi a?"
"Đáng yêu vậy, là lễ vật gì?" Ngôn Dĩ Nam hỏi.
"Phù...Ta không thể nói. Bằng không sẽ không vui mừng!"
"Ồ, cái gì cái gì! Lấy ra xem đi!"
An Chi thầm nghĩ đợi mọi người ăn xong, để sau khi hai người kia về nhà mới đưa cho Ngôn Hề, đột nhiên bị nói ra, thoáng cái không biết nên làm thế nào mới tốt. Thực tế nhìn thấy Ngôn Hề mang theo một ít vui mừng mỉm cười nhìn nàng, càng thêm ngượng ngùng đến không được.
"Ha ha ha ha...Bộ dạng này của ngươi, ta sẽ cho là thư tình nha! Ân, khi muội giấy đưa thư tình cho ta cũng là biểu tình này." Ngôn Dĩ Nam cười ha ha.
Trái tim An Chi run lên một chút.
Liễu Y Y trợn trắng mắt mà liếc qua: "Xú mỹ!"
Ngôn Hề nhìn thấy An Chi có chút không được tự nhiên, nàng đang muốn mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.
Nàng nhìn tên người trên màn hình, có vài phần nghi hoặc. Trên lầu quá ồn, nàng liền xuống lầu nghe máy.
Ánh mắt An Chi đuổi theo nàng, thu hồi lại đã nhìn thấy Liễu Y Y như có chuyện suy nghĩ mà nhìn mình.
...
Bỗng nhiên Liễu Y Y cười cười: "Tiểu An Chi, có tò mò hương vị của bia không?"