*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit by Cam
Máy bay thuận lợi hạ cánh xuống Hàng Châu, nhóm người chúng tôi nhanh chóng được thả xuống.

Vương Cát gọi tới hai chiếc xe con, nói với tôi: "Ngô Tà, cậu tôi và Tiểu Ca cùng xe, những người khác chung xe, trước về nhà tôi nghĩ ngơi đã."
Tôi mãnh liệt hít hai ngụm khí Hàng Châu, mở cửa bên phải đỡ Muộn Du Bình lên rồi tự mình vòng qua bên trái ngồi xuống.

Ngồi còn chưa ổn định tôi đã thấy trước mắt tối sầm, là một thân mỡ của Bàn Tử chen vào.

Một thân thịt mỡ dày đặt của hắn chèn tôi chết khiếp, thiếu chút nữa ngộp thở mà đi chầu ông bà.

Đệt, Bàn Tử chết tiệt này đã nhịn đói bao lâu chưa chạm nữ nhân rồi? Xem xem biến thành cái dạng gì rồi.
Vương Cát ngồi lên ghế phó lái, quay đầu hướng Bàn Tử cười cười, nụ cười này có điểm u buồn khiến tôi không tài nào lý giải.
Đám người Phan Tử ngồi trong một chiếc xe khác, hai chiếc xe lần lượt chạy về phía ngoại ô Hàng Châu.

Máy bay cất cánh từ lúc sáng sớm nên khi hạ cánh cũng chỉ mới gần 10 giờ, êm ru cả một quãng đường, không đến một giờ, xe đã chạy đến một khu biệt thự thưa thớt khuất trong núi.

Loại biệt thự trên núi này tuy là yên tĩnh nhưng đi lại không hề tiện lợi, nhà giàu đều lười tới chỗ này mua bất động sản, những người sống ở đây có lẽ cũng không phải nhà giàu mới nổi bình thường.
Chiếc xe dừng lại ở trước một tòa nhà nhỏ, tường sân được làm bằng đá, được cổ mộc vây quanh kín mít, nhìn không tới bộ dáng bên trong.
Xe dừng lại, Vương Cát gọi một cú điện thoại, ít lâu sau một người đàn ông trung niên đẩy theo chiếc xe lăn đi ra.

Vương Cát chào gọi một tiếng "Chú Bình."
Cái người được gọi là chú Bình này tướng mạo bình thường, khuôn mặt nhạt nhẽo, mặc một bộ quần áo ở nhà giản dị nhìn không ra thân phận.

Thấy xe lăn tới Bàn Tử liền tót xuống xe, đi vòng qua bên Muộn Du Bình ngồi, tôi vừa đỡ Muộn Du Bình, phát hiện cả người y mềm nhũn, có lẽ lại hôn mê bất tỉnh rồi.

Tôi luống cuống, Vương Cát đi đến đỡ Muộn Du Bình sau đó nói: "Không có việc gì, anh ta chỉ là hôn mê.

Tôi một dọc đường nghe hơi thở, phỏng chừng độc dược lại phát tác, phải mau lên." Chúng tôi nhanh chóng đỡ Muộn Du Bình đến trên xe lăn, chú Bình không nói một lời đẩy Muộn Du Bình đi thẳng đến cửa phòng.
Dọc đường đi toàn bộ tâm trí của tôi đều đặt ở trên người Muộn Du Bình, sân trong nhà ra làm sao cũng không nhớ kỹ.

Tất cả những gì tôi nhớ là một tòa nhà bằng gỗ cũ với một toà mới hơn một chút phía sau nó.

Chúng tôi đi theo chú Bình vào tòa nhà cũ kia.

Khi vào cửa, chú Bình ôm ngang Muộn Du Bình vào trong, lưu lại chiếc xe lăn ở bên ngoài.

Tôi bước vào và thấy cách bày trí bên trong rất cổ xưa, giữa hành lang có treo một bức họa tổ tiên, hai bên là hai câu đối.

Câu đối cũng chỉ là mấy cái gia huấn linh tinh, tuy nhiên điều khiến tôi phải chú ý đến chính là trong bức họa được cung phụng là một lão phu nhân tóc bạc phơ.


Nữ nhân làm trưởng tộc, được treo tranh giữa hành lang ở xã hội trước của Trung Quốc thật sự rất hiếm.
Vào phòng, chú Bình dẫn chúng tôi lên cầu thang phía bên phải, Vương Cát hỏi: "Ông nội đang ở quầy thuốc trên lầu hai đúng không ạ?" Vương Bình gật đầu, mang chúng tôi đi lên.
Đi lên cầu thang lầu hai là một cái sảnh vuông nhỏ có cửa ra vào phía tay phải, đi vào đó chính là một căn phòng rộng rãi cũng được bày trí theo lối cổ xưa.

Một bộ bàn ghế bằng gỗ đỏ, bên trên đặt thêm bộ trà cụ nằm dưới cửa sổ trong phòng.

Toàn bộ bức tường đối diện với cửa sổ có đầy các ngăn thuốc, trên mỗi ngăn đều được dán các nhãn tên dược liệu khác nhau.

Ngoài ra hai bên còn có hai tủ sách đầy ấp.

Đối diện đó là lối nhỏ thông vào một gian phòng phụ, trên lối vào treo thêm mành ngăn.
Bên dưới quầy thuốc là cái giường nhỏ, Muộn Du Bình được chú Bình đặt trên đấy, thân mình Muộn Du Bình mềm oặt, tôi vội vàng đỡ lấy y, để y nửa nằm nửa dựa lên người tôi.

Muộn Du Bình mở mắt nhìn tôi, ánh mắt y có điểm tan rã khiến tôi không khỏi đau lòng.

Chú Bình gật gật đầu với Vương Cát, vén rèm đi vào phòng phụ.

Vương Cát ngồi trên ghế thái sư, Bàn Tử cũng tìm được một cái ghế nhỏ dưới kệ sách mà ngồi xuống.

Tôi nôn nóng nhìn Vương Cát, khi muốn mở miệng hỏi thì nghe được tiếng mở màn lạch cạch.
Thân mình cao gầy có hơi gù, tóc bạc bồng bềnh như sương nhưng bước chân lại nhẹ nhàng như lão miêu, mặc trên người bộ đồ ở nhà màu sắc đơn giản, kia đúng là Vương dược sư Lục gia.
"Ông ơi!" Vương Cát nhanh nhẹn đứng lên, tuy rằng vẫn thể hiện khí phách anh hùng thường ngày nhưng lại không giấu được niềm vui sướng của một cô bé.

Ông lão nâng mât nhìn cô một cái, trong miệng nói: "Biết rồi, biết rồi, lại trốn tiết nữa, đã chạy đến nơi nào tốt nghiệp rồi?"
Khi ông ấy đi qua, tôi nhìn kỹ khuôn mặt của ông, qua bao nhiêu năm tháng, khuôn mặt ông giờ đã như trang giấy vò nhưng ánh mắt minh mẫn, nếp nhăn cũng lộ ra ý cười.

Từ ngũ quan có thể nhìn ra được ông cùng Vương Cát có quan hệ.

Ông lão vươn tay dò xét cổ Muộn Du Bình, y hơi mở mắt gọi một tiếng: "Lục gia." Ông lão mỉm cười gật đầu, có thể nhìn ra hai người nhận thức nhau.

Vương Lục gia đứng thẳng dậy nói với Vương Bình: "Cùng ta vào, Vương Bình sẽ dìu y, những người khác không có chuyên môn cứ ở bên ngoài đợi." Nói xong ông ấy xoay người chuẩn bị đi vào gian phòng phụ, Muộn Du Bình bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tay áo của ông.

Chúng tôi đều khó hiểu, lại thấy y rũ mắt thấp giọng nói: "Lục gia, cầu ngươi, giúp tôi nhìn cậu ấy một chút."
Ông lão sửng sốt quay đầu nhìn tôi, lòng tôi nói Muộn Du Bình đây là đầu óc mơ hồ rồi đi, vội nói: "Tôi không có việc gì, trước xem anh đã." Ông lão lại quay đầu nhìn Muộn Du Bình, y nhấp môi, vẫn rũ mắt, lại dùng ngón tay chỉ móng tay tôi, trên mặt mơ hồ xẹt qua một tia đỏ ửng.
Lục gia a một tiếng dài, làm động tác nhướng mày hệt Vương Cát.

Cười như không cười nói: "Ồ, đã biết, đã biết, hô hô, tốt, tốt." Sau đó ông cười ha hả quang ra một cái thẻ, cái thẻ này không khác của Vương Cát lắm nhưng được làm bằng gỗ, là gỗ tử đàn*.


Dùng tay dưỡng đến ôn nhuận sáng bóng, là một món đồ không đơn giản.
*Gỗ Tử Đàn hay còn gọi là "gỗ Thanh Long","gỗ Đầu Tận","gỗ Anton", thuộc họ đậu, cây thường xanh cận nhiệt đới, cao năm-sáu thước, lá là loại lá kép hình cánh bướm, quả có cánh, gỗ rất chắc và có màu đỏ.

Gỗ tử đàn có tên khoa học là Pterocarpus Santalinus.

Loài cây này chủ yếu phân bố ở ba nước bao gồm Indonesia, Ấn Độ, Nam Phi và cũng vì thế mà gỗ Tử Đàn được chia làm 3 loại chính như sau: Gỗ Tử Đàn Tiểu Diệp Ấn Độ, gõi Tử Đàn lá nhỏ Nam Phi, gỗ Tử Đàn lá to Nam Phi.

Theo Wikipedia và Bách Khoa Baidu.
Vương Lục gia đón cái thẻ qua từng đầu ngón ngón tay tôi, tinh tế xem kỹ móng tay, tôi không biết ra làm sao.

Vương Lục gia xem xong liền thả tay tôi ra, lại dùng ba ngón tay cằm cái thẻ đè lại mạch đập trên tay tôi, yên tĩnh một lát, lẩm bẩm: "Kỳ quái." Trong nháy mắt tôi thấy hô hấp Muộn Du Bình dừng lại, Lục gia nghĩ nghĩ, đột nhiên lấy cái thẻ nâng cầm tôi lên: "Há miệng." Tôi không rõ nguyên cớ há miệng ra, Lục gia cuối đầu nhìn hàm trên của tôi, nói: "Ồ, ta đã nói rồi, hóa ra cô nương này đã ăn qua Kỳ Lân Kiệt*." Muộn Du Bình thở ra một hơi, nằm liệt trên người tôi.

Vương Lục gia thu cái thẻ, nói với Vương Bình: "Đưa qua bên kia." Sau đó Vương Bình liền đi qua, ôm ngang Muộn Du Bình đưa vào phòng phụ.
*Xem chú thích tại phần Tiết tử
Lục gia vén mành hướng vào trong, đi được nửa bước đột nhiên khựng lại, chọn mi nhìn tôi, há mồm phát ra ngữ khí kỳ quái: "A?" Tám phần là đã nhận ra tiểu gia là nam, bất quá biểu tình cũng thật con mẹ nó kỳ quái.

Không hiểu sao Lục gia nhìn Muộn Du Bình rồi lại nhìn tôi, lặp lại mấy lần rồi giương mắt nhìn trời, vẻ mặt không thể hiểu nổi, sau khi thả mành bước vào chỉ nghe được một câu của ông: "Cái này ta có thể không hiểu được, Trương gia a, ngủ a..."
Chờ mấy người đi rồi, tôi và Bàn Tử Vương Cát đều thở nhẹ ra một hơi.

Vương Cát đứng dậy khởi động gân cốt, mở ngăn tủ nhỏ dưới giá sách, nói: "Chúng ta cứ chờ xem sao, muốn uống chút gì không? Cái gì cũng có."
Quả thật mọi thứ đều có đủ, Vương Cát một bên lục lọi một bên lầm bầm nói: "Đang trời nóng, vẫn là uống trà lạnh thôi." Nói xong cô cầm đồ pha trà thảo mộc lên, Bàn Tử vội vàng nhận lấy.

Vương Cát thuần thục pha trà, khéo léo xếp đặt chúng lên mấy cái lót ly bằng gỗ để trên bàn.

Đừng nhìn sân nhà Vương gia xa hoa, thật ra cũng không có nhiều kẻ hầu ngượi hạ gì, xem như một gia đình giàu có không kiêu ngạo.
Vương Cát đưa một ly trà lạnh cho Bàn Tử, hắn đón lấy ngồi xuống ghế vẫy vẫy tay với tôi: "Ngô cô nương, lại đây uống trà nào." Tôi thở dài một hơi giương mắt nhìn mái tóc dài quá mi của mình, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải đi xử lý cái đám lông dài trên đầu này.

Vương Cát ở đó khiến tôi khó mà tranh cãi với Bàn Tử, chỉ có thể hậm hực ngồi một gốc uống trà suy ngẫm những lời Lục gia vừa nói là có ý gì.
Bên kia Bàn Tử và Vương Cát nói chuyện phiếm làm tôi không thể nào suy nghĩ gì khác được, tôi liền cùng bọn họ nghe theo.

Vương Cát giải thích với chúng tôi, nói rằng những người ngồi xe phía sau hẳn đến rồi, đến lúc đó tài xế sẽ trực tiếp đưa bọn họ đến biệt thự dành cho khách.

Gian nhà cổ bằng gỗ này thực chất là nhà tổ Vương gia, hiện tại chỉ dùng để làm thư phòng và gửi chút cổ vật.

Sinh hoạt hằng ngày cơ bản đều là ở căn biệt thự nhỏ phía sau.

Về phía Muộn Du Bình, chỉ sợ cả ngày cũng không xử lý nổi, Lục gia gia trước sẽ thanh thải độc tồn dư trong cơ thể rồi mới chỉnh lý khâu lại.


Vương Bình sẽ sấp xếp chỗ ở cho mọi người trong đêm.

Vương Bình không phải là người Vương gia, chỉ là từ nhỏ đã theo chân Lục gia làm tiểu nhị, nhiều năm qua nghèo hèn phú quý gì cũng ở bên người Lục gia, vì thế liền gia nhập hộ tịch Vương gia.

Vương Bình từ nhỏ là một đứa trẻ cơ cực, thân thế chính mình cũng không mấy nhớ rõ, lúc trẻ đánh nhau với người khác khiến yết hầu bị thương, câm cả đời, Lục gia cũng không cách nào trị khỏi.

Ngoài ra còn có một gia đình sống tại lầu một, phụ giúp nấu ăn và quét dọn, những cái khác đều là người Vương gia tự làm.

Bình thường cũng chỉ có Lục gia, Vương Bình và Vương Cát sống tại đây mà thôi.
Một chén trà lạnh còn chưa uống xong đã nghe tiếng xe ô tô vang lên từ bên dưới.

Vừa rồi khi tôi và Vương Cát đến tài xế bất quá là dừng xe ở sân trước, sao bây giờ lại chạy hẳn đến đây? Tiếng xe vừa đến Vương Cát đã đứng dậy, tôi phát hiện thính lực của cô không giống bình thường, Vương Cát đang muốn chạy đi ra, người dưới lầu cũng hai ba bước leo lên tới.

Tôi và Bàn Tử đứng dậy chào đón, chỉ thấy một người đàn ông thân cao mét tám mét chín, tuổi không chênh lệch với Vương Cát lắm, mặt mũi cũng có nét tương tự nhưng cả người vừa cao vừa gầy, gò má áp sát vào xương cốt, trông như một người nghiện.

Hai mắt to được bao bộc trong một vòng quần thâm, khóe mắt cũng có đường cười sâu hút.

Một bộ tây trang gắt gao dán lên người gã, thế nhưng eo lưng thẳng tắp, trông hệt cây mía khô.

Người nọ vừa thấy Vương Cát đã ha ha cười chào hỏi: "Cát thiếu nãi nãi*, Vương Bình hôm nay thế nào không ngăn ở cửa, chính mình chạy đi đâu chơi rồi? Bình câm tuổi lớn như vậy còn sinh được tôn tử cho lão gia tử không?"
*Thiếu nãi nãi vốn là cách gọi Con dâu của những người hầu trong gia đình giàu có và quyền quý, nó thường dùng để chỉ người phụ nữ trẻ lấy chồng trong gia đình.

2.

Danh hiệu danh giá mà người ta phong cho con dâu của người khác.
Lời này nói ra súc sinh cũng không bằng, tôi nghe xong cũng cảm thấy có chút buồn nôn.

Lại nhìn sắt mặt Vương Cát đang nén lửa giận mà cắn chặt hàm răng ken két.

Nhưng tính Bàn Tử lại như thuốc súng, chưa chờ tên phóng đãng kia ngậm mồm đã đưa đưa tay bóp chặt cầm hã nhấc lên, chính mình hỏi: "Ai ya ya, trượt tay một chút, xin hỏi ngươi là vị nào a?"
Tay Bàn Tử có thể véo chết người, gã bị hắn bóp cầm nâng lên như vây trán đã sớm hiện gân xanh, hai mắt gã chớp động nhưng không tóm ngược lại tay Bàn Tử, chỉ vung tay vẫy người dưới lầu.

Theo sau tiếng chân hỗn loạn bốn người mặt tây trang vác súng chạy lên, cùng nhau chỉa về phía đầu Bàn Tử.
Không đợi Bàn Tử phản ứng Vương Cát đã tiến lên tóm lấy đầu Bàn Tử, hoảng loạn nói: "Bàn ca, thả, thả, tất cả đừng nổ súng, không có việc gì." Bàn Tử phản ứng cực nhanh, buông tay thả tên cao gầy ra, lui một bước đem Vương Cát che ở sau lưng.
Gã gầy được buông xuống hung hăng xoa cổ, chờ khí thông trở lại thế nhưng từ eo lưng rút ra khẩu súng lục chỉ thẳng vào đầu Vương Cát giọng nói mơ hồ: "Cát thiếu nãi nãi, cô mượn lực đàn ông quả thật không tồi a, cô có nhận ra Vương Bạc Hóa tôi không.

A Cát lại muốn làm quả phụ sao? Vậy hôm nay bái đường, hôm kia tôi liền cho người bắn chết hắn, quả phụ sống quả phụ chết, cô thích cái nào hơn?"
Lời này nghe xong tôi lại càng muốn nôn mửa, đây là cái dạng tình huống gì? Dưới tình huống như vậy dù thân thủ Bàn Tử có tốt đến đâu cũng khó đánh lại năm người.
Tôi lại nghe được Vương Cát ở sau lưng Bàn Tử trấn định nói: "Người bên kia chính là Ngô Tiểu tam gia, cháu trai Ngô Tam Tỉnh, người kế nghiệp Ngô gia, anh làm tới như vậy chẳng lẽ không nể mặt Ngô gia?"
Đang uống trà, tôi cảm thấy bản thân trên giang hồ cũng có chút tiếng tâm.

Diễn thì diễn đến cùng, vì vậy để mạnh tách trà xuống, nói: "Sao? Tôi cùng A Cát thật vất vả mới gặp nhau một lần, các người vừa vào là xướng bài ca nào? So nhiều người hay là nhiều súng? Tôi một người không đủ, hay là gọi chú Ba tôi cùng đến?"
Vương Bạc Hóa kia nghe xong lời này vậy mà cho là thật, khí thế thu lại một ít, hậm hực thu lại súng thế nhưng ngoài miệng lại không buông tha: "Lúc vừa vào tôi còn tưởng là cô nương nào, nguyên lai là thiếu gia Ngô gia, lần này Cát thiếu nãi nãi cô đúng là mua tốt."
Vương Cát nâng đôi mắt mèo trừng gã ta, Bàn Tử ở phía sau lặng lẽ kéo tay cô lại.


Sau này Bàn Tử nói với tôi nếu lúc đó trong phòng loạn thật hắn sẽ ném Vương Cát ra ngoài cửa sổ.

Tôi liền hỏi hắn, vậy tôi làm sao giờ? Bàn Tử nói: "Nếu cậu cũng có thể nằm yên để tôi áp, tôi liền suy nghĩ cứu cậu một thể.

Nói loạn như thế sao không đánh chết cậu luôn đi.

Đánh chết thì tốt rồi."
Quay trở lại hiện tại, Vương Cát đứng phía sau Bàn Tử, không chút hoảng loạn: "Vương Bạc Hóa, hôm nay ông nội tôi đang vội, hôm nào anh lại đến."
"Hôm nào? Tôi hôm nào không đến tìm cô nhỉ? Tôi vừa nghe cô về đến Hàng Châu liền vội vội vàng vàng đến đây gặp cô, muốn tìm cô quả thật không dễ dàng gì, ai biết cô lại trốn đi đâu.

Vừa hay, tới, hợp đồng tôi cũng đã mang đến, ký tên, ký tên." Nói rồi từ chỗ người khác lấy ra một xấp giấy, đẩy qua cho Vương Cát.
Vương Cát nhướng mày, nói: "Bạc Hóa, tôi theo lý phải kêu anh anh trai cả một đời, Vương gia xưa nay làm thầy thuốc, danh tiếng mấy trăm năm cũng không đủ cho anh làm loạn.

Đừng nói Vương Cát tôi không ký, dù là ông nội tôi ở đây cũng sẽ không đồng ý."
"Khốn khiếp, cô đúng là thật sự cho rằng mình là tộc trưởng Vương gia sao? Cô một người phụ nữ thì có thể làm cái gì? Ngay cả tên của cô cũng không phải là "Bạc" khởi đầu.

Còn có lão gia tử kia, sổ hộ khẩu cũng không tra được lão, lão quản được tôi mở công ty gì? Cô chỉ cần đem cổ phần cho tôi, Cát muội tử cô muốn ăn muốn uống, muốn gả cho mấy nam nhân liền gả.

Ký đi thôi, bằng không tôi chỉ có thể đắc tội Tiểu Tam gia, hôm nào lại cầm mấy cái minh khí tìm Tam gia bồi tội! Lên!" Nói xong, một vài khẩu súng lặp tức chỉa về phía Bàn Tử.

Trong lòng Bàn Tử trầm xuống, chuẩn bị động thủ.
Lúc này một trận tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, trong mơ hồ tôi nghe được tiếng Phan Tử và Hâc Nhãn Kính nói chuyện, tôi hướng phía dưới lầu hét lên: "Phan Tử! Lấy vũ khí!"
Phan Tử là người từng đi qua mưa bom bão đạn, phản ứng cực nhanh hai ba bước chân phóng lên trên lầu, vừa thấy tình hình tặc lưỡi một tiếng nhắm ngay thái dương Vương Bạc Hóa.

Hắc Nhãn Kính thấy thế cũng làm theo, vừa nhìn cục diện này liền vui vẻ, hớn hở nói: "Này mẹ nó chơi cái gì vậy? Cho tôi một vé, tôi sẽ góp mắt kính, nhưng có phóng xạ ánh sáng nha.

1, 2, 3!"
Vương Bạc Hóa đó cũng là người cùng nghề, Phan Tử và Hắc Nhãn Kính đều là người có tiếng tăm trong giới, dám trực diện cùng họ động thủ chỉ sợ ở toàn Hàng Châu cũng không có mấy người.

Vương Bạc Hóa mắng một tiếng, cực kỳ không cam lòng thu súng: "Dù sao tháng sau tộc trưởng cũng sẽ được định ra.

Không tin tôi không lột được hổ văn của cô." Nói xong gã vẫy tay gọi người rời đi, ra cửa leo lên hai chiếc Hummer nghênh ngang rời khỏi.
Người trong phòng thấy bọn họ rời đi lúc này mới yên lòng, quay đầu lại nhìn Vương Cát, gương mặt thống khổ cắn chặt răng sững sờ mà không phát ra tiếng động, là một cái nữ nhân kiên cường.

Bàn Tử buồn bực nhìn cô một cái, sau đó kéo nhẹ tay cô nói: "A Cát, có cái gì cùng tôi nói, tôi sẽ giúp cô, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."
Vương Cát cuối đầu nhìn mặt đất, ho khan hai tiếng rút tay lại, xoay người đưa lưng về phía chúng tôi nói: "Mọi người theo tôi, phòng cho khách ở bên này." Nói rồi cô một mình bước xuống cầu thang, để lại cho chúng tôi một bóng lưng cao gầy.
________
_ Ghế thái sư

_ Súng lục

_ Xe Hummer

24/4/2022.