*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit by Cam
Bàn Tử bước vào nhà, đẩy Muộn Du Bình ra ngã ngồi trên sofa.

Muộn Du Bình trên trán nổi gân xanh, cư nhiên muốn sách đại đao chém Bàn Tử!
"Tiểu Ca! Đao hạ lưu nhân!" Tôi nhào lên như trong mấy bộ điện ảnh, sà vào lưng y.

Lưỡi đao Muộn Du Bình chệch hướng, quẹt qua tai Bàn Tử rồi gâm ở trên sofa.

Nằm cách vai Bàn Tử không đến vài centimet.

Bàn Tử ngồi trên sofa suýt thì són ra quần.
"Cái đồ mặt liệt nhà cậu, sao lại ở nhà Thiên Chân?" Bàn Tử máy móc đặt câu hỏi, hiển nhiên là não đang cố gắng hoạt động lại đây mà.
"Y ở đây là để...!dưỡng thương." Xẹt, tôi từ trên người Muộn Du Bình trượt xuống, áo ngủ trên người y cũng bị tôi kéo theo mà lã tả rơi.

Tấm lưng trần của Muộn Du Bình cùng với hai vai quang lõa của tôi, hoạt sắc sinh hương chói mù hai mắt chó của Bàn Tử.
"Bàn Tử...!không phải..." Đại não của tôi cảm thấy cũng có chút muốn ngắt nhịp.
Bàn Tử lập tức nổi giận đùng đùng: "Hai tên gay nhà các cậu! Bị Bàn gia bắt gian còn xách đao muốn chém, chuyện hai người đã sớm bị gia xem ở trong mắt rồi.

Mau mau đền bù thiệt hại cho mắt gia!" Nói xong hắn túm đại cái gì đó ném vào chúng tôi, tôi lắc mình né tránh, nhốn nháo muốn gôm quần áo, vừa chạy vừa kêu: "Chúng tôi là đang tắm!"
Tôi chui vào phòng ngủ luống cuống mặc quần áo cho chỉnh tề, quay đầu nhìn lại vẫn thấy Muộn Du Bình để trần, thản nhiên đi đến.
"Bàn...!Bàn Tử đâu?"
"Đi phòng bếp kiếm ăn."
"Anh..."
Muộn Du Bình gục ở trên giường, đem mặt chôn vào gối đầu.
"Ngô Tà."
"Hửm?"
"Tôi đã làm sai chỗ nào đúng không?"
"A?!" Nhìn Muộn Du Bình ai oán nói nhỏ, một giọt mồ hôi trượt chảy xuống trán tôi.

"Trước kia, nữ nhân cũng không có đau như cậu, cho nên, có phải tôi làm sai chỗ nào rồi không?"
"Trương Khởi Linh, chẳng lẽ anh? Anh từng có phụ nữ?" Mẹ nó tôi một tiểu xử nam đến tay con gái còn chưa từng nắm, cúc hoa chưa nếm khói lửa nhân gian, cư nhiên bị tên nam nhân này...
"Cùng vợ của tôi."
"Trương Khởi Linh!" Tôi xoay người cưỡi lên eo y: "Anh cư nhiên đã có vợ? Anh chơi tôi!!"
Hay rồi, lại để Bàn Tử thành công đẩy cửa vào lần nữa: "Đệt mợ, hai vị tổ tông ơi, muốn xx nhau cũng chờ Bàn gia ăn xong bửa cơm cái được không, đều là người sắp có gia đình rồi."
"Trương Khởi Linh,...!Anh...!Anh cái tên không biết xấu hổ! Tôi không sống nữa!"

"**, Thiên Chân, chẳng lẽ Quách Kinh Mih* nhập cậu rồi?"
*Quách Kính Minh là một biên kịch, đạo diễn, nhà văn theo thể loại giả tưởng người Trung Quốc.

Trước khi trở thành nhà văn và doanh nhân, anh từng là một thần tượng được giới trẻ yêu mến.

Các tác phẩm tiêu biểu: Huyễn Thành, Tước Tích...
Tôi nhảy xuống giường lao về phía cửa, Muộn Du Bình phản ứng lại cũng nhanh chóng đuổi theo.

Bàn Tử ở phía sau rống lớn: "Hai tên cẩu nam nam các cậu, thiêu đao tử*, có ly không? Gia muốn uống rượu!"
*Không phải một loại rượu cụ thể, ý chỉ loại rượu có mức độ cao hơn một chút mà không cần thêm gia vị, thường được gọi là Shochu cổ đại (古燒酒).

Chủ yếu phổ biến ở khu vực Liêu Đông cổ đại, được đặt tên vì độ cao, hương vị mạnh giống như đốt.

Rượu vàng (黃酒) cũng thuộc loại Shochu cổ đại này.

Năm phút sau, tôi đã bị Muộn Du Bình ấn ngồi trước chiếc bàn trà trong phòng khách, tên này vừa mới ở hành lang túm hai chân tôi treo trên không, nói cái gì mà: Vợ trước! Bàn Tử đi rồi lại nói! Đừng để Bàn Tử chê cười.
Tôi tràn ngập lửa giận ngồi đối diện Bàn Tử, nhìn Bàn Tử lấy hết những thứ có thể ăn trong tủ lạnh nhà tôi bày ra khắp sàn nhà.

Muộn Du Bình vỗ vỗ vai tôi, nhanh chóng chạy lên khóa cửa phòng ngủ.

Buổi tối 11 giờ, Bàn Tử ở trước mặt tôi hết chén này đến chén khác rót đầy thiêu đao tử, tên này rốt cuộc cũng không kiếm được cái ly.
Bàn Tử tự mình rót nửa chén rượu ngửa đầu uống sạch sẽ, xé mở gói khoai tây chiên ngã ra bàn.

Tôi cầm lấy bình rượu nhìn xem, đệt, Absolut Vodka*, hắn muốn chết ở chỗ này sao? Chỉ thấy Bàn Tử rót cho tôi nửa chén rồi lại rót cho mình nửa chén, tôi thầm nghĩ bụng mình còn chứa hơn phân nửa chai rượu vang đây, muốn chết ngươi chết một mình đi.

Nghĩ đến đây tôi lấy một chai trà xanh trên bàn, vặn nắp tuyệt vọng uống.

*Rượu Vodka Absolut là dòng Vodka Thụy Điển và ngày nay thuộc sở hữu của Pernod Ricard Pháp (Tập đoàn này mua lại Absolut vào năm 2008) là dòng rượu mạnh đứng thứ 3 thế giới sau Bacardi và Smirnoff, được bán ra trên 126 quốc gia.

Absolut Vodka được thành lập năm 1879 bởi Lars Olsson Smith, tại Åhus, ở phía Nam Thụy Điển.

Bàn Tử lật cổ tay, uống cạn nửa bát, dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn tôi.

Tôi bưng chén lên hỏi: "Nhìn tôi làm gì?" Tiếp theo nhấp một ngụm, đốt đến mức đầu lưỡi không còn cảm giác.
Bàn Tử thở dài một hơi nói: "Thiên Chân, thừa lúc tôi vẫn còn thanh tỉnh, tôi cùng cậu nói, ngày mai Vương Cát sẽ trở lại."
Tay cầm chén của tôi cứng lại, thời gian mười ngày ở bên nhau của tôi và Muộn Du Bình cư nhiên nhanh như vậy đã qua đi? Ngày mai chính là ngày tôi phải cùng Vương Cát đính hôn sao? Tôi vô ý thức bưng chén rượu uống một hớp lớn, rượu vào miệng như lửa thiêu, được tôi gian nan nuốt xuống.


Qua thực quản xuống đến dạ dày, thật khó nhọc làm sao.

Khi nhìn lên một lần nữa, tôi thấy được vẻ mặt Bàn Tử thương hại nhìn tôi.

Mẹ nó, ai thương hại ai?
Bàn Tử giơ tay giúp tôi rót đầy rượu, tôi nhìn rượu trong chén, mơ mơ màng màng nói: "Bàn Tử, anh nói có phải đời trước tôi thiếu nợ các anh không?"
Bàn Tử nhai hai miếng khoai tây chiên, nói: "Nhảm nhí*, là tôi đời trước thiếu Vương Cát.

Cậu nói xem làm sao tôi lại không quên được cổ? Bàn gia tôi đã hơn 30 cái xuân xanh rồi, đoan trang, hiền thục hay trong sáng, thấp gầy gì chưa từng thấy qua? Vì cái gì lại thua trên tay cô ấy, cô ấy lại vì cái gì mà thua trên tay cậu!!"
*丫挺 (Yā tǐng):Một từ lóng mang hàm ý chửi bậy trong phương ngữ Bắc Kinh.

Ban đầu nó có nghĩa là người bên kia là một giống chó hoang.

Nó đã tồn tại trong phương ngữ Bắc Kinh trong một thời gian dài, và cách phát âm chính xác của giọng Bắc Kinh phải là "bạn rất tốt bụng", và từ "ting" sẽ được đơn giản hóa thành âm nhẹ của en vì nó được nói quá nhanh.

Ngoài ý nghĩa cơ bản của nó là chửi thề, từ "Ya Tings" đã trở thành một từ bổ nghĩa trong ngôn ngữ hàng ngày.

Nó thường chỉ được sử dụng khi nói chuyện với ai đó thân thiết với bạn hoặc người mà bạn không muốn gặp và khi bạn trong xung đột., ví dụ: bạn đang ở đâu? Đừng nghe những điều nhảm nhí.

Anh ấy là người đầu tiên tuyển dụng tôi
Tôi đặt đầu nghiêng trên bàn, mặt bàn lạnh lạnh, tôi lẩm bẩm nói: "Cô ta coi trọng tôi sao? Cô ta rõ ràng là coi trọng họ Ngô của tôi.

Chẳng sợ chỉ cần có thể giúp cô ta làm tộc trưởng, đến thái dám cô ta cũng dám gả."
Bàn Tử trầm mặc ùng ục uống rượu, ngửa mặt nhìn trần nhà than thở: "Cậu nói xem vì cái gì Bàn gia không đầu thai chuẩn như cậu?"
"Tôi nhường cho anh đó."
Bàn Tử xua xua tay: "Tôi không an tâm, mỗi lần nhìn đến Vương Cát, trong lòng tôi liền có chỗ đau nhói cậu biết không? Tôi mỗi lần nhìn thấy cổ là muốn khóc, tôi chưa từng nhìn thấy nữ nhân nào kiên cường như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy người nào yếu đuối như vậy.

Tôi chỉ muốn có một người con gái ở nhà, muốn cho cô cái gì đó, cô ấy muốn cái gì tôi đều cho cô ấy, cô ấy cái gì cũng muốn, nhưng cái gì cũng không phải của cô ấy.

Cậu có thể cho, cậu cho cô ấy nhưng tôi không thể, cho nên tôi khó chịu.

Cậu biết không? Khẳng định là đời trước tôi thiếu nợ cô ấy.


Ngô Tà, cậu không thể phụ bạc cô cấy cậu biết không? Tôi mặc kệ cậu và Tiểu Ca ai hủy hoại ai, cậu kết hôn rồi thì không thể phụ bạc cô ấy."
Tiếng nói của Bàn Tử ở bên tai tôi ngày càng ngày càng trở nên xa xôi, tôi chỉ nghe hắn gọi mấy trăm mấy lần Vương Cát.

Nữ nhân này không biết vì cái gì, từ lần đầu gặp mặt đã trụ vững trong tâm Bàn Tử.

Bàn Tử nói từ lần đầu gặp mặt, bậy bạ nói qua từng câu, thẳng đến khi âm thanh thanh thúy của chén rượu trên tay tôi rơi xuống vang lên.
Sáng sớm hôm sau khi tôi mở mắt, thứ nhìn thấy chính là một đầu tóc đen của Tiểu Ca đang vùi bên vai còn có một đôi tay gắt gao vòng chặt eo tôi không bỏ.

Tôi mở mắt ra, ánh sáng buổi sớm đâm vào làm đầu tôi đau như muốn nứt ra.

Mấy chén thiêu đao tử phiên bản Nga kia suýt chút nửa đã làm tôi mất mạng.

Tôi kêu lên một tiếng làm Muộn Du Bình bừng tỉnh, y sốt ruột kéo tôi qua, xoa xoa trán tôi.
"Tỉnh?"
"Ô, đau đầu." Tôi ôm đầu, chui cả đầu vào gối.

Tiểu Ca cẩn thận đem tôi kéo ra, giúp tôi ấn ấn huyệt Thái Dương.

Tôi bán sống bán chết dựa vào người y, chợt nhớ đến chuyện tối qua cùng Bàn Tử.
"Bàn Tử đâu? Trở về rồi?"
"Đang ở phòng khách ngủ.

Tối hôm qua tôi...!mắng hắn."
Không biết Bàn Tử có đem chuyện tôi và Vương Cát kể cho y không, tôi nhìn mặt y, vẫn rất quan tâm tôi, còn có chút xíu ngại ngùng.

"Tiểu Ca, có chuyện này..."
"Ngô Tà, tuần sau..."
Hai người chúng tôi đồng thời mở miệng, ngây ngẩn cả người nhìn nhau một chút, sau đó Muộn Du Bình thấp giọng nói: "Tuần sau, có lẽ tôi phải rời khỏi đây một đoạn thời gian."
"Vì sao vậy?" Tôi luống cuống.
Muộn Du Bình nhìn sắc mặt tôi không đúng, vội vàng nói: "Tôi sẽ trở lại, có một số việc tôi cần phải làm, không đến nửa tháng sẽ trở lại.

Tôi vốn dĩ nên sớm rời đi, tôi không thể lưu lại bên cậu khiến cậu mạo hiểm như vậy.

Nhưng ngày hôm qua, tôi thật sự không kiềm chế được, cậu tha thứ cho tôi."
Ngày hôm qua uống quá nhiều rượu nên bây giờ đầu óc tôi như chết lặng, tôi cố sức lý giải, nhưng nhiều việc trong đầu tôi thật sự không thể nào xoay chuyển được.

Tôi đứng lên, đi nhanh về phía phòng tắm, muốn nôn mửa.

Muộn Du Bình vẫn còn kéo tôi, tôi dằng tay y ra: "Anh đi đi, đừng quay lại đây nữa."
"Ngô Tà?"
"Tôi...!tôi giận anh, chúng ta tách ra đi, đừng gặp mặt nữa." Tôi nghiêng ngã lảo đảo đi vào nhà vệ sinh, Muộn Du Bình cũng theo vào, tôi đẩy y ra khóa chốt lại, sau đó nhào vào bồn rửa tay sông gầm biển cuộn nôn.


Muộn Du Bình gõ cửa hai lần không thấy đáp lại liền dùng chân phá cửa, trực tiếp khụy trước mặt tôi.
Tiểu Ca, anh không thể như vậy, anh là Trương Khởi Linh! Tôi duỗi tay định kéo y lên, nhưng lại bị y kéo qua ôm chặt trong ngực.
"Ngô Tà, cậu giận sao, cậu đừng bỏ rơi tôi.

Là vì chuyện vợ trước của tôi phải không? Nàng đã không còn nữa, là tôi hại chết nàng, cho nên tôi không muốn lại hại chết cậu, vì thế tôi muốn rời đi một thời gian, cậu phải tin tưởng tôi rất nhanh sẽ trở lại, lúc đó chúng ta cùng nhau..."
"Trương Khởi Linh, đừng nói nữa." Tôi không muốn nghe cùng hân thiên trường địa cửu, bởi vì chúng tôi căn bản không có thiên trường địa cửu.

"Tối hôm qua là tôi uống quá nhiều không tốt sao? Tôi làm việc không nên làm, cứ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, anh muốn cái gì tôi có thể cho anh."
"Ngô Tà!" Muộn Du Bình siết chặt cánh tay tôi, "Cậu...!tôi không cần cậu cho tôi cái gì.

Tôi chỉ cần cậu ở bên tôi là đủ rồi.

Là...!bởi vì tối qua tôi làm cậu đau sao? Tôi ngày hôm qua gọi điện hỏi Hâc Hạt Tử, tôi lần sau sẽ cẩn thận không được sao? Nếu như cậu không muốn, tôi vĩnh viễn sẽ không chạm vào cậu, chỉ cần cho tôi ở lại bên cạnh cậu."
"Tiểu Ca, không, anh đừng ép tôi." Tôi hét lớn, tôi không biết có phải bàn thân muốn nói cho y toàn bộ chân tướng hay không, tôi tìm cái lý do cho y, để y mang hận rời đi, tôi không muốn làm gánh nặng trên lưng y thêm nhiều.
"Tối hôm qua là tôi uống quá nhiều.

Tôi không thích nam nhân.

Tôi không phải đồng tính luyến ái."
Muộn Du Bình ngây ngẩn cả người, đúng rồi, "Ngô Tà, cậu đang nói cái gì?"
"Tôi nói..."
"Khi đó những lời cậu nói trên núi, trên bệnh viện.

Toàn bộ đều là giả sao?"
"Đúng vậy!"
"Ngô Tà!" Muộn Du Bình thả tôi ra đứng dậy, biểu tình khó coi như sắp chết.
"Tiểu Ca..." Tôi không thể lại gọi anh, hơn tháng qua, tôi cùng anh đã như hai khối huyết nhục hòa ở bên nhau, hiện tại xé ra, máu huyết mang theo thớ thịt đỏ thẩm, tôi và y đều đau đến thấu xương.

Tôi nhắm chặt mắt, Muộn Du Bình xông cửa ra ngoài.
"Đừng đi!" Tôi đột nhiên hét lớn, Muộn Du Bình ngây ngốc dừng lại ở cửa, cách đó không xa là thân ảnh của Bàn Tử.

"Thiên Chân, tôi đều nghe thấy, cậu không nói cho cậu ấy?" Bàn Tử khàn giọng hỏi, một đêm qua đi, người gầy một vòng.

Tôi và Muộn Du Bình không có trả lời hắn.
Bàn Tử lắc đầu thở dài đem điện thoại quăng cho tôi: "Vương Cát gọi điện, mang đao qua đi."
Muộn Du Bình cuối thấp đầu đi ra ngoài, bị Bàn Tử chặn lại: "Cậu đừng đi, cùng qua đó đi, rất nhiều chuyện cậu chưa biết qua bên đó liền biết, mang cả đao của cậu nữa."
_________
_Vodka Absolut

14/5/2022.