Edit by Cam
Những ngày ở phòng bệnh thoải mái lạ thường, trong lúc đó tôi và Muộn Du Bình cơ bản là dành toàn bộ thời gian cho việc ngủ.

Chúng tôi rất ăn ý mà cùng ngủ từ hừng đông đến chiều tối, từ chiều tối cho đến hừng đông.

Ngay cả một giờ mỗi chiều lúc kiểm tra cũng lười mở mắt.

Bác sĩ nói với Tiểu Hoa và Phan Tử rằng vết thương quá nặng, lúc họ hồi phục hạn nên chế quấy rầy.
Tư thế ngủ của tôi kém đến cùng cực, trong lúc ngủ mơ cảm thấy nơi nào thoải mái liền lăn vào nơi đó, thường thường khi mở đều là đã nằm ở trong lòng Muộn Du Bình rồi.

Sau vài lần đỏ mặt thì cũng tập mãi thành quen mà mặc kệ.

Nhưng trong suốt ba ngày trời, tôi và Muộn Du Bình không nói với nhau lấy một lời.
9 giờ sáng ngày thứ tư, tôi hoàn toàn tỉnh lại, từ trong lòng ngực ấm áp của Muộn Du Bình ngồi dậy, ánh nắng sạch sẽ chiếu vào phòng bệnh, vẻ mặt ngủ đến an tường của Muộn Du Bình.

Không có việc gì làm tôi liền nhìn chằm chằm gương mặt y trong chốc lát, thẳng đến khi có một y tá bê một chậu nước vào.
"Ai nha, cậu rốt cuộc tỉnh rồi.

Sao không đánh thức tiểu ca kia nhà cậu dậy cùng?" Y tá tươi cười hớn hở nói, chuyện của tôi và tên này, phỏng chừng đã trở thành huyền thoại được người người truyền tụng ở cái bệnh viện này rồi.
Tôi vội nở nụ cười thiên chân vô tà thương hiệu của mình, cần phải chứng minh cho cô rằng tôi chỉ là một thanh niên đẹp trai, tính tình bình thường.

Sau đó ngoan ngoãn ngồi chờ y tá lau người cho mình.


Y tá nói, hai người chúng tôi sau khi vào phòng phẩu thuật được dội nước một lần, thì vẫn chưa có tắm lần nào.

Bác sĩ phụ trách nói, nếu tình trạng này vẫn còn kéo dài cho đến ngày mai liền đem chúng tôi châm thêm 84 mũi khử trùng.

Tôi nghe xong liền đối với vị bác sĩ này sinh ra kính sợ từ tận đáy lòng.
Sau khi y tá lau người cho tôi xong thì lấy ra một chậu nước mới, duỗi tay xốc chăn trên người Muộn Du Bình.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Muộn Du Bình xoay người hung hăng quật ngã cô y tá xuống giường, làm cô y tá hoảng sợ khóc ra tiếng.

Thảm, tiểu tử này khi ngủ sẽ tự động chuyển sang trạng thái phòng ngự.

Tôi vội vàng tiến lên ôm lấy cổ y, "Tiểu Ca, đừng quậy, không có việc gì không có việc gì, chúng ta đang ở bệnh viện." Tôi nổ lực vươn tay cố gắng lấy đi vũ khí của người này ra khỏi cô y tá.

Cô y tá khóc đến hoa lê đái vũ*, nếu là tôi tên xử nam ngàn năm chưa thoát ế của vài năm trước, thấy được cảnh này khẳng định sẽ rung rinh một phen.
*Hoa lê đái vũ: hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả vẽ đẹp của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Cô y tá một bên khóc một bên nhanh chóng chạy đi, nghiêng ngã lảo đảo tìm y tá trưởng, để lại tôi một mình ôm Muộn Du Bình mà da đầu tê dại.

Muộn Du Bình ngây ngốc nhìn cửa, lại quay đầu nhìn tôi.

Lòng tôi thầm mắng, em gái đều bị anh dọa cho chạy mất, còn ở đây bán manh cái gì, về sau phỏng chừng không còn cô y tá nào dám ghé thăm phòng bệnh chúng tôi đâu.
Muộn Du Bình vẫn còn mơ mơ màng màng nhìn tôi, tôi nhìn chậu nước trên bàn, thầm nghĩ đến 84 liều thuốc khử trùng.

Chỉ có thể tự mình động thủ, tôi vớt khăn lông trong chậu nước lên, nói với y: "Ngồi xuống, đừng nhúc nhích." Sau đó lau lên người tên mãnh thú này.
Nghĩ đến đại đanh Tiểu Tam gia nhà họ Ngô của mình, thôi quên đi, cứ xem như đang giặt gối đi.


Phải nói dáng người Muộn Du Bình không có chỗ nào có thể chê được, một thân cơ bắp kiện mỹ bao bộc lấy xương cốt cân xứng, mấy cái vết sẹo nông nông sâu sâu ẩn hiện trên lớp da.

Tôi thầm nghĩ, nếu mình là phụ nữ, đối với thân thể này, nếu được một khắc xuân tiêu thì dù có làm thiêu thân lao vào biển lửa thân bại danh liệt tôi cũng bằng lòng.

Rất tiếc tôi lại là nam nhân.
Sau khi lau xong thân trên, Muộn Du Bình đột ngột quay đầu liếc nhìn tôi một cái, trong đôi mắt đen sâu giống như lóe ra tia lửa, sau đó, nằm xuống...!Tôi ngu người, mẹ, này là muốn tôi phục vụ luôn phía dưới? Tiểu gia tôi với anh kiếp trước là oan gia đúng không? Tôi xốc chăn lên, vỗ nhẹ khăn lông lên bụng Muộn Du Bình: "Anh chờ tôi một chút! Y tá! Đổi nước!"
Sau lần đầu làm mẩy thành công, Muộn Du Bình hoàn toán bám chặt lấy tôi.

Thứ nhất thằng nhãi này thật sự không muốn để người khác đến gần mình, thứ hai sau sự kiện lau người được truyền bá rộng rãi, mấy cô y tá bước vào phòng chúng tôi đều hận không thể mặc thêm áo chống đạn.

Vì thế mỗi ngày lau mình đút nước đi vệ sinh mẹ nó đều là một mình tiểu gia phục vụ! Tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ yêu cầu bác sĩ phụ trách đổi phòng, kết quả đối phương chỉ để lại một câu: "Lười đến." Hiện tại giường bệnh thiếu thốn, chúng tôi có thể đọc chiếm một gian ICU đã là không tồi.

Tôi đành phải cắn răng lăn lộn cùng tên sinh vật vô liêm sĩ này hàng đêm.

Còn may cô y tá nọ vì báo đáp đã cho tôi bộ quần áo bệnh nhân, hai người rốt cuộc cũng không cần ngày ngày "thẳng thắng" thành khẩn gặp nhau.
Sau khi giải quyết đủ chuyện lông gà vỏ tỏi hàng ngày, chỉ còn lại thế giới hai người của tôi và Muộn Du Bình.

Tôi không có việc gì làm đành bồi y cùng nhìn trần nhà, trong lúc buồn chán, tôi dần dần thích nói chuyện phiếm câu được câu không với anh.

Tôi nói với y tất cả những chuyện tôi có thể nghĩ đến, những câu chuyện thời thơ ấu của tôi, những cuốn sách tôi đã đọc, những ngôi trường tôi đã được học.

Lúc bắt đầu tôi cho là anh sẽ không kiên nhẫn nghe, bởi vì anh không có đáp lời, nhưng mà mỗi khi tôi cho rằng anh đã ngủ mà dừng lại, tôi luôn nghe thấy anh "Ừm?" một tiếng.


Khi ngẩng đầu nhìn xem sẽ thấy anh chăm chú nhìn tôi, chờ đợi câu chuyện bên dưới.

Kết quả là đêm nào tôi cũng nói đến mệt lã rồi dựa vào người y thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại liền phát hiện đã cùng y da thịt cần kề, hàng đêm đều là như vậy.
Những ngày bình đạm cứ như vậy an nhàn trôi qua, chuyện duy nhất khiến tôi bất an là, thương tích trên chân của Muộn Du Bình vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Tôi thì cơ bản đã khôi phục, Muộn Du Bình vết thương cũng hồi phục không kém, chỉ có vết thương ở chân là vẫn luôn khiến bác sĩ phụ trách nhíu mày.

Màu sắc vết thương chuyển từ đỏ sang tím, rồi lại từ tím chuyển sang đen, bác sĩ phụ trách liên tục thay đổi thuốc kháng sinh cũng không thấy hiệu quả.

Lòng tôi so với bất kỳ ai đều rõ ràng hơn, hình xăm kỳ lân trên người Muộn Du Bình đã như ẩn như hiện.

Thỉnh thoảng vào ban đêm tôi sẽ bị đánh thức bởi tiếng rên rỉ đau đớn của y, nên tôi thường đứng dậy và dùng nước lạnh giúp y hạ nhiệt.

Tiểu Hoa nhìn cũng không giúp được liền cùng Hắc Nhãn Kính hồi Bắc Kinh, tìm Tú Tú thương lượng.

Lòng tôi lo lắng khó hiểu, dự cảm bất hảo vẫn luôn quanh quẩn không tan.
Đương nhiên trong thời gian này Bàn Tử cũng lấy sức con gián mà hồi phục nhanh chóng, hành lang thường xuyên vang lên những tiếng la hét chói tai của y á và tiếng chửi bậy: "Tên mập chết tiệt ngươi là tên sâc lang! Y tá trưởng tôi muốn từ chức!!" Tôi và Muộn Du Bình tận lực giả bộ không quen hắn.
Ước chừng vào một buổi tối hai tuần sau, tôi nói chuyện và rồi ngủ thiếp đi trong khuỷu tay của Muộn Du Bình.

Chiều hôm đó Muộn Du Bình vẫn luôn sốt nhẹ, trong đầu tôi chỉ toàn lo lắng cho y.

Trông cơn mê, tôi như đang mơ, tôi mơ thấy cánh tay và lòng ngực mát lạnh của y, mơ thấy y lấy tay vuốt tóc tôi.

Tôi nhìn ánh mắt như hắc hỏa của Muộn Du Bình, và chúng tôi dường như đang trở về cái ngày chạy trong hang tối đó.
"Ngô Tà, tôi đi đây." Muộn Du Bình đưa miệng đến bên tai tôi.
Đi nơi nào? Trong giấc mộng, tôi muốn hỏi nhưng không thể thành tiếng.

"Nhớ rõ tôi." Thanh âm kia, thê lương nói không nên lời, chuyện gì đang xảy ra, trông mờ mịt, đôi môi mỏng của Muộn Du Bình áp lên trán tôi.

Ở khoảnh khắc đôi môi chạm vào trán, tôi từ cơn mộng mị tỉnh dậy, mở to đôi mắt đến tròn xoe.

Đạp vào mắt tôi chính là gương mặt hoảng loạn vì bối rối của Muộn Du Bình, y ăn mặc chỉnh tề đứng trước giường, một bàn tay vẫn đang đặt trên đầu tôi.
Phản ứng đầu tiên của Muộn Du Bình chính là bật lại lui về sau một bước, xoay người chạy đi.

Tôi không chút nghĩ ngợi nhào qua ôm lấy eo y, Tiểu Ca nhất quyết tránh kéo tôi rớt xuống từ trên giường, các loại dụng cụ loảng xoảng rơi đầy đất, đụng đến chân bị thương của Muộn Du Bình làm y hít hà một hơi, té lăn ra đất, tôi thuận thế ngồi lên eo y.
Y tá trưởng hổn hển đẩy cửa vào: "Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?" Sau đó nhìn thấy tư thế của chúng tôi, bà sửng sốt một chút rồi yên lặng bước ra đóng cửa lại.
Muộn Du Bình từ trên mặt đất ngồi dậy, đẩy tôi lại lên giường, sau đó xoay người cũng ngồi bên cạnh.

Hai chúng tôi song song ngồi, đều trầm mặc.

Tôi không biết nên nói cái gì, tuy rằng đã quen y đi không từ giã, nhưng ở lúc này, tôi cảm thấy không giống.

Hai chúng tôi cứ ngồi như vậy, hơn mười phút.
Bỗng nhiên Muộn Du Bình kéo chăn, ôm tôi vào lòng, nói: "Ngủ."
Tôi không biết vì cái gì, nhưng lần này tôi vòng tay ôm lấy eo y, hai người quấn quít nhau đến lạ thường.

Mặt tôi bị anh ám vào lòng ngực, cảm nhận rõ ràng nhịp tim của anh, anh vì sao phải rời đi, nỗi lòng của anh bao giờ tôi mới có thể rõ ràng đây.
Hôm sau, tôi rốt cuộc biết vì cái gì Muộn Du Bình lại muốn rời đi.

Rạng sáng, bác sĩ ra thông báo bệnh tình nguy kịch, Muộn Du Bình là không muốn chết trước mặt tôi.

Truyện Truyện Teen
6/4/2022.