Nàng khen một hồi liền khen cho Thương Thục Thanh đỏ mặt tới mang tai, ngượng cúi đầu nói nhỏ: “Làm gì có đâu. Đại tẩu đừng trêu chọc Thanh nhi nữa."

Phượng Nhược Nam rất thân thiết với nàng, tới gần nắm tay của nàng hỏi: "Thanh nhi, ta nghe nói muội và Đạo gia rất tốt?"

Thương Thục Thanh càng thêm ngượng ngùng hơn: “Đại tẩu, tỷ đừng nghe người khác nói lung tung, không có đâu."

Phượng Nhược Nam nghiêm mặt nói: "Thanh nhi, chuyện như vậy không thể đàu được đâu. Rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy Đạo gia cùng muội chàng chàng thiếp thiếp. Thương thị chúng ta là người trong gia đình trong sạch, phải làm gương cho dân chúng nước Yến, nếu để chuyện này không minh bạch truyền đi sợ rằng không thích hợp. Cuối cùng có chuyện gì xảy ra đều phải làm cho rõ ràng. Thanh nhi, muội nói cho đại tẩu biết rốt cuộc Đạo gia có ý gì với muội?"

Thương Thục Thanh xấu hổ, cũng thấy khó xử nên cúi đầu lắc đầu: “Muội không biết."

"Quạ quạ!" Ngoài cửa, Ngân Nhi lại ném xương gà lên trên nóc nhà.

Phượng Nhược Nam quay đầu liếc nhìn và than thở: “Nha đầu tham ăn này." Nàng quay đầu lại hỏi: "Thanh nhi, lẽ nào Đạo gia chưa nói gì với muội sao?"

Nghe Thương Triều Tông nói một lúc, Phượng Nhược Nam cũng khẩn trương. Đây chính là vấn đề quyết định quyền sở hữu thiên hạ này, liên quan tới lợi ích thật sự quá lớn, quan hệ đến tương lai của một đám người Nam Châu bên này, ngay cả nàng muốn không để ý cũng không được.

Thương Thục Thanh không nói, Phượng Nhược Nam vội nói: "Đại tẩu cũng không phải là người ngoài, đại tẩu đã từng hại muội chưa? Ở đây không có người ngoài, chỉ có hai chung ta nói riêng. Muội yên tâm, đại tẩu sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào biết."

Thương Thục Thanh do dự một lát: “Ta cũng không biết, Đạo gia chỉ nói sẽ cho ta một câu trả lời."

Phượng Nhược Nam: "Trả lời thế nào?"

Thương Thục Thanh lắc đầu: “Không biết."

Phượng Nhược Nam suy nghĩ một lát lại hỏi: "Thanh nhi, vậy muội nói cho đại tẩu biết, muội có bằng lòng ở cùng Đạo gia không?"

Thương Thục Thanh lập tức lại ngượng ngùng: “Đại tẩu, Thanh nhi đi đường dài bôn ba nên mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Phượng Nhược Nam thật sự bị đẩy ra cửa, nàng do dự một lát lại vội vàng đi gặp Thương Triều Tông, hai vợ chồng bàn bạc suốt đêm.

...

Sơn trang Mao Lư, Ngưu Hữu Đạo gọi Viên Cương, Quản Phương Nghi, Vân Cơ đến trước mặt.

Thấy hắn có vẻ lạ dùng, Quản Phương Nghi tò mò hỏi một câu: “Chuyện gì vậy?"

Ngưu Hữu Đạo trịnh trọng nói cho biết: “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ bế quan một hai tháng, chuyện trước mắt sẽ giao cho ba người tới xử lý, cứ làm theo phân phó của ta là được."

Bế quan một, hai tháng? Viên Cương và Vân Cơ còn tốt, chỉ thấy nghi ngờ, ánh mắt Quản Phương Nghi lại lập tức sáng lên: “Ngươi cuối cùng cũng muốn bế quan đột phá à?"

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười gật đầu.

Viên Cương và Vân Cơ lập tức hiểu ra. Vị này muốn bế quan đột phá Nguyên Anh kỳ. Tất cả đều lập tức gật đầu đáp ứng, phân chia tốt công việc cho nhau thay phiên trấn thủ sơn trang cũng hộ pháp cho Ngưu Hữu Đạo.

Bọn họ vừa bàn bạc thỏa đáng, bốn người chợt lần lượt quay đầu nhìn về phía xa. Phía chân trời, chỉ thấy có một đám mây đen bay tới.

Quản Phương Nghi vui: “Chắc là quận chúa tới."

Không sai, Thương Thục Thanh thật sự đang đến đây. Còn có đám người Triệu Hùng Ca, Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam ngồi trên mấy con phi cầm tọa kỵ đến nữa.

Chẳng những Phượng Nhược Nam tới, Phượng Nhược Nam thậm chí đưa cả nhi tử của mình - Thương Triệu Dân đến luôn.

Hai bên gặp mặt, người tới ngoại trừ Triệu Hùng Ca ra, những người khác không tránh được phải hành lễ.

"Đạo Đạo." Ngân Nhi không để ý nhiều quy củ như vậy, lập tức chạy đi kéo tay áo Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt rất nghiêm túc nói cho biết: “Đói!"

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả, ánh mắt lại rơi vào trên gương mặt của Thương Thục Thanh một lát làm nàng ngượng ngùng đỏ mặt.

Nhìn thấy Ngân Nhi và Thương Thục Thanh, hắn không nhịn được nghĩ tới tình cảnh khi nhìn thấy tia ý thức của Ly Ca. Lúc đó, vấn đề mà hắn còn muốn truy hỏi thật ra có liên quan tới Ngân Nhi. Hắn muốn hỏi Ly Ca, có phải ánh mắt Ngân Nhi có công năng đặc biệt hay không.

Sau khi nhìn thấy gương mặt Ly Ca, hắn hình như đã hiểu rõ tại sao Ngân Nhi lại thân thiết cùng Thương Thục Thanh như vậy.

Viên Cương cũng nhìn thẳng vào gương mặt Thương Thục Thanh, trong đầu cũng hiện ra bóng dáng của Ly Ca.

Ngưu Hữu Đạo cố nén tâm sự, quay đầu cười nói: "Vương gia công vụ bề bộn, có việc cứ đưa tin liên hệ là được, không cần phải tự mình tới một chuyến như vậy."

Thương Triều Tông vội nói: "Đạo gia di chuyển tu sĩ trong thiên hạ đã chấn động thiên hạ, bản vương không biết nên phối hợp như thế nào mới ổn thỏa, nên đặc biệt tới trước mặt Đạo gia xin chỉ thị."

Tới cũng đã tới nên Ngưu Hữu Đạo không nói thêm gì nữa, ánh mắt lại rơi vào trên người Thương Triệu Dân: “Tiểu vương gia cũng tới à."

Phượng Nhược Nam cười nói: "Trước đó nó không nhớ việc, đợi đến khi có thể nhớ người thì Đạo gia rời đi, đến nay nó còn không biết dáng vẻ của Đạo gia ra sao. Cho nên, chúng ta đặc biệt cho nó tới gặp Đạo gia." Nàng vừa dứt lời lập tức đẩy con trai từ sau lưng ra: “Triệu Dân, đây là Đạo gia, tên của con còn do Đạo gia tự mình đặt cho đấy. Đạo gia đặt tên cho con như vậy là mong con có thể có tiền đồ, còn không mau bái kiến đi."

Lúc này Thương Triệu Dân tiến lên: “Dân Nhi bái kiến Đạo gia, cám ơn Đạo gia ban tên cho. Dân Nhi nhất định sẽ không phụ mong đợi của Đạo gia, tương lai còn dài nhất định sẽ dụng tâm vì dân."

Ngưu Hữu Đạo nghe xong cười ha ha: “Tốt, tốt, tốt, quả nhiên là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi." Hắn vui mừng xoa đầu đứa trẻ.

Thấy con làm Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam nhìn nhau, cũng âm thầm mừng rỡ.

Tiếp theo, Thương Triệu Dân lại bái kiến đám người Viên Cương, lời nói và việc làm nho nhã lễ độ, nói có hình có dạng, lộ vẻ thông minh ngoan ngoãn và đáng yêu, khiến cho mấy đại nhân đều rất cao hứng.

Thật ra có mấy lời, đều do phu thê Thương Triều Tông đã dạy hết lần này đến lần khác trước khi tới đây rồi.

Đợi một đám người hàn huyên xong, Triệu Hùng Ca ho khan một tiếng và nghiêng đầu ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo hiểu ý, bảo đám người Quản Phương Nghi chiêu đãi khách, mình cùng Triệu Hùng Ca đi ra ngoài.

Biết hai người có việc muốn nói riêng một chút, phu thê Thương Triều Tông nghẹn một bụng cũng chỉ có thể nhịn xuống, không dám quấy rầy.

Ra khỏi sơn trang, hai đệ tử trước kia của Thượng Thanh Tông đứng sóng vai ở bên mép núi, Triệu Hùng Ca mở miệng trước: “Chuyện di chuyển tu sĩ trong thiên hạ vào vực thứ năm cũng bao gồm cả Thượng Thanh Tông sao?"

Ngưu Hữu Đạo đã biết y tới là muốn nói chuyện này: “Đúng vậy! Chúng ta cũng phải đi."

Triệu Hùng Ca quay đầu nhìn về phía hắn: “Ngươi thậm chí không buông tha cho Thượng Thanh Tông sao?"

Ngưu Hữu Đạo: "Ngươi chắc hẳn đã nghe tin đồn, không có gì là buông tha hay không buông tha cả, sau khi linh khí lưu thông năm giới bị chặt đứt, Thượng Thanh Tông tiếp tục ở lại nhân gian thì chắc chắn phải xuống dốc, ngươi không phải vẫn muốn chấn hưng Thượng Thanh Tông sao?"

Triệu Hùng Ca: "Thoát khỏi nhân gian, ta cũng không biết chấn hưng Thượng Thanh Tông có ý nghĩa gì nữa. Không thể không đi sao? Lại không có cách nào khác để giải quyết à

Ngưu Hữu Đạo nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào y: “Ta nói này Triệu sư thúc, chuyện lời đồn năm đó Ninh vương muốn làm là thật, Đông Quách lão nhi và Đường Mục âm thầm trợ giúp là vì cái gì? Ta chỉ là đang hoàn thành tâm nguyện của đám người Đông Quách lão nhi để lại thôi. Lúc này Thượng Thanh Tông đáng thương, nhưng một khi thành thế lực tu hành duy nhất của nhân gian, ngươi dám cam đoan sẽ không thay lòng à?"

Triệu Hùng Ca: "Chỉ cần có ta ở đó, ta sẽ không cho phép."

Ngưu Hữu Đạo: "Nực cười! Ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự có thể vô địch thiên hạ sao? Ta có thể đẩy ngã chín Thánh, lại có người có thể hại chết ngươi. Ngày phòng đêm phòng, bên trong Thượng Thanh Tông khó phòng.