Chương 285 : Ứng chiến, phong ba

Edit : Luna Huang.

Ba người lưng tựa nhau cực độ khẩn trương, tựa hồ như đã không còn lựa chọn nào khác, liều mạng phản kháng sao? Liều chạy ra ngoài? Dám sao?

“Tử Xuân, phải xem ngươi rồi.” Một tên nam tử buông kiếm ở trong tay xuống.

“Tử Xuân, chúng ta tin tưởng ngươi.” Một tên nam tử khác cũng buông vũ khí xuống, không tin cũng không được, không có lựa chọn nào khác.

Rất hiển nhiên, hai tên nam tử cũng đã đáp ứng chính mình làm con tin.

Đôi mắt Huyền Tử Xuân lộ ra vẻ bi phẫn nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, cắn răng chấp nhận, nàng vội vã tìm tới tận cửa như vậy, không phải liền là vì hi vọng có một ngày chính bản thân cũng có thế lực giống như Ngưu Hữu Đạo này sao, cũng có thể ở trên cao nhìn xuống, cũng có thể vênh váo hung hăng như vậy?

“Tốt!” Huyền Tử Xuân lớn tiếng nói: “Một lời đã định, ta đáp ứng! Buổi sáng ngày mai, tại Bắc Sơn Phi Bộc Đài ngoài thành chiến một trận, có dám phó ước?”

“Quyết định như vậy!” Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, khua tay nói: “Thả nàng đi!”

Người vây quanh mở ra một con đường, Huyền Tử Xuân đi ra khỏi vòng vây, lại xoay người lại,  vừa xem đồng bạn của mình vừa từ từ lui lại.

Người vây quanh trực tiếp tiến lên bắt giữ, tước binh khí của hai tên nam tử, trực tiếp hạ cấm chế trên thân hai người, đem hai người giữ lại làm con tin.

Hai nam nhân này cũng không có phản kháng, nếu đã đáp ứng làm con tin, cũng không cần thiết lại phản kháng, cả hai cùng đưa mắt nhìn Huyền Tử Xuân lui lại.

Cuối cùng, Huyền Tử Xuân dứt khoát quay đầu, bước nhanh rời đi.

Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái nhìn nhau, làm sao có cảm giác là lạ, cảm giác trận khiêu chiến này hình như đã thay đổi vị trí, rõ ràng là Huyền Tử Xuân đến đây khiêu chiến, làm sao cảm giác giống như biến thành Ngưu Hữu Đạo bức Huyền Tử Xuân phải khiêu chiến ý.

Phong Ân Thái mở miệng nói: “Ngươi đáp ứng người này, sẽ còn có kế tiếp, sợ là sẽ bị khiêu chiến mãi không dứt a!”

Ngưu Hữu Đạo: “Không đáp ứng thì vẫn không ngừng có người tìm tới tân cửa.”


Lệnh Hồ Thu: “Nhưng ngươi cũng không thể tiếp nhận khiêu chiến mãi như vậy được?”

“Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết được, ta cũng không cần ra ngoài lăn lộn.” Ngưu Hữu Đạo ngoài cười nhưng trong không cười nói, chợt đưa tay lên ra hiệu một cái, để đám người đang áp giải hai nam nhân kia đi ngừng lại.

Đám người dừng bước lại nhìn xem, không biết hắn lại có phân phó gì.

Bất ngờ Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Đem đầu hai người bọn hắn chặt xuống, ngày mai tiện thể đưa tới cho Huyền Tử Xuân kia đi!”

Đám người sững sờ.

Hai tên nam tử bị áp giải đi chấn kinh.

Một người gầm thét: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi nói không giữ lời!”

Một người khác kinh hô: “Ngưu Hữu Đạo, lật lọng chính là kẻ tiểu nhân!”

Vừa mới la lên, liền bị người xuất thủ điểm huyệt cho câm họng, tại đó liều mạng giãy dụa cũng vô dụng, quả thật là liều mạng vùng vẫy giãy chết.

Mặt Ngưu Hữu Đạo không biểu tình, hững hờ bưng chén rượu chậm rãi thưởng thức từng hớp, không có để ý gì nữa.

Thế là đám người xác nhận ý tứ của hắn, không phải hù dọa xuông, mà là muốn giết thật!

Hai tên nam tử lập tức bị đẩy tới hoa viên phía trước, hai vệt sáng lạnh lẽo tuôn ra, giơ tay lên chém xuống, máu tươi cuồng phún ra đầy bụi hoa, nhánh hoa bị máu tươi nhuốm đỏ lay động, máu giọt tích tách, hai viên đầu lâu rơi xuống đất.

Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái nhìn nhau im lặng, còn tưởng rằng lưu lại hai người là thật sự muốn dùng làm con tin, ai ngờ lại là muốn đầu hai người bọn họ, mà hai người này ngay cả có muốn phản kháng đều không cách nào phản kháng, lưu lại, cái mất mạng, chỉ đơn giản như vậy!

Trước đó còn nói ‘đánh nhau’ sẽ kinh động pháp sư thủ hộ kinh thành gì gì đó, giờ thì căn bản liền chẳng có cái chuyện đánh nhau này, Ngưu Hữu Đạo nói dăm ba câu liền nhẹ nhàng ‘hái’ được đầu của hai người, không mảy may dậy nổi tí gợn sóng nào.

Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái xem như hôm nay đã lĩnh giáo qua thủ đoạn ngoan độc không cần tốn nhiều công sức của vị này, chân chính là một tên giết người không chớp mắt, ra tay còn không dính chút máu nào.


Cũng đều có nhận thức mới đối với Ngưu Hữu Đạo, lại nhìn xem người ta tuổi còn trẻ, nhưng trên tay giống như đã dính qua không biết bao nhiêu chuyện huyết tinh.

Không biết sao trải qua việc này đều có cảm giác, tên Ngưu Hữu Đạo này tựa hồ không có tồn cái gì thiện niệm, ai dám chọc hắn, hắn sẽ không khách khí, hắn sẽ giết người!

Lệnh Hồ Thu liếc mắt nhìn ra bên ngoài đang thu thập hiện trường, nhàn nhạt nhắc nhở: “Lão đệ, ngươi giết hai người bọn họ, ngày mai làm sao giải thích với Huyền Tử Xuân kia ?”

“Ta với bọn hắn không oán không cừu, bọn hắn lại chạy đến tìm ta gây phiền phức, dám làm liền phải sẵn sàng chuẩn bị tâm lý .” Ngưu Hữu Đạo nâng chén mời hắn, cười hỏi: “Cần phải giải thích sao?”

Hắc Mẫu Đơn lặng lẽ nhìn Ngưu Hữu Đạo nhiều thêm, trong lúc vô hình nàng cũng bị chấn nhiếp một phen!

Đoàn Hổ đưa Huyền Tử Xuân rời đi, trở về nhìn thấy một màn hiện trường đang thanh lý xác, có bao nhiêu sững sờ, bất quá vẫn là bước nhanh đi vào trong đình, lại dâng lên một tờ thiếp, “Đạo gia, lại có người tới khiêu chiến.”

Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái nhìn nhau lắc đầu, cười khổ.

“Không xem.” Ngưu Hữu Đạo không có tiếp nhận tấm thiếp, ngược lại cầm tờ thư khiêu chiến trên bàn lên đưa cho Đoàn Hổ, “Ta không có lòng dạ thảnh thơi đi ứng phó bọn hắn, cầm thư khiêu chiến này đi ra cửa cản khách. Nếu như lại có người đến, liền nói cho bọn hắn biết, ta đã đáp ứng Huyền Tử Xuân, ngày mai ở Bắc Sơn Phi Bộc Đài ngoài thành chiến một trận rồi. Lại muốn khiêu chiến, chờ ta đánh với Huyền Tử Xuân xong rồi lại nói, bảo bọn hắn đừng có gấp, từng người từng người một đến!”

“Vâng!” Đoàn Hổ dạ, tiếp lấy thư khiêu chiến của Huyền Tử Xuân rời đi.

Phong Ân Thái hỏi: “Ngươi thật muốn ứng chiến từng người từng người một sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần có người đến khiêu chiến.”

Phong Ân Thái: “Vậy ngươi còn có thời gian quan tâm đến việc chiến mã sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Gặp núi mở núi, gặp sông bắc cầu, giải quyết vấn đề từng cái một, có sốt ruột cũng không được.”

Lệnh Hồ Thu im lặng, trên đường đi đã chậm rãi đi dạo rồi, bây giờ còn có lòng dạ thảnh thơi đi ứng phó từng cái khiêu chiến, vị này có giống như là đến đây để mua sắm chiến mã sao? Không hiểu rõ đến tột cùng tên này muốn làm gì, làm sao miệng hắn lại kín vô cùng, chuyện gì mà không muốn nói, ngươi có gặng hỏi cũng bằng không.


Phong Ân Thái cũng buồn bực, nhìn chung quanh một chút, hỏi: “Nơi này còn có chỗ nghỉ lại sao? Nếu còn liền cho ta một chỗ.”

Thiên Ngọc môn bên kia đưa tin cho hắn, nói Ngưu Hữu Đạo này vẫn là có chút năng lực, việc quan hệ đến lợi ích của Thiên Ngọc môn tới toàn bộ Nam Châu, chỉ cần có thể lấy được chiến mã, dặn hắn, dưới tình huống cần thiết thì phối hợp với Ngưu Hữu Đạo.

Kết quả chờ hoài không thấy tới, mãi cho đến khi tới, lại nhìn mà vẫn không hiểu, hắn muốn ở lại xem coi, tên này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì.

“Có.” Ngưu Hữu Đạo cười nói với Hắc Mẫu Đơn: “Ngươi an bài cho Phong lão ca một chút.”

Với hắn mà nói, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, bên người có thêm nhiều chút cao thủ đảm bảo, cũng không phải là chuyện gì xấu.

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ. . .

Không ngoài sở liệu, quả nhiên liên tục có người đến khiêu chiến, bên này liên tục lấy Huyền Tử Xuân ra làm cớ từ chối, tin tức lập tức truyền ra khắp tu sĩ ở kinh thành, gây nên trận sóng gió to lớn.

“Có nghe nói gì chưa, tên Ngưu Hữu Đạo kia vừa đến đã tiếp nhận khiêu chiến, buổi sáng ngày mai liền ứng chiến ở Bắc Sơn Phi Bộc Đài ngoài thành.”

“Nghe rồi, Huyền Tử Xuân, nữ nhân kia ta có biết, lúc trước kia nghe nói muốn đầu nhập vào phủ tướng quân nào đó, bị tu sĩ phủ tướng quân đó nhục nhã rất khó chịu.”

“Ta nghe được chút tin đồn, cũng tranh thủ chạy tới ném thư khiêu chiến, ai ngờ đã chậm một bước, thế mà bị nữ nhân này chiếm được tiên cơ.”

“Ta nói các ngươi liền chắc chắn tên Ngưu Hữu Đạo đó dễ trêu chọc như thế? Tên kia có thể giết chết sứ thần Yến quốc ngay tại trong một đám tu sĩ, còn có thể xử lý Trác Siêu, nào có dễ đối phó như vậy sao?”

“Có ai nghe qua hắn là dùng vũ lực chưa? Có quỷ mới tin hắn có thể xử lý được Trác Siêu, trong đó tất nhiên là có nguyên nhân khác.”

“Nếu không phải hắn giết Trác Siêu, còn không có ai đi tìm hắn, tu vi bất quá chỉ Trúc Cơ kỳ, loại cơ hội này rất hiếm có, có cơ hội ai không muốn đi thử một chút chứ?”

“Huyền Tử Xuân kia sợ là hôm nay phải ẩn trốn đi, nếu không, làm không tốt có người muốn chặn đường nàng, muốn ‘làm thịt’ nàng ta.”

“Ở trong khu vực kinh thành phồn hoa đó, ai dám động thủ lung tung? Bất quá chắc hẳn là cũng biết tránh đầu gió.”

“Ta nói các ngươi a, coi như Huyền Tử Xuân kia đánh bại Ngưu Hữu Đạo rồi thì phải làm sao đây? Nàng liền không sợ quay đầu lại có người tìm nàng khiêu chiến ư?”

“Nói nhảm, giết Yến sứ chính là Ngưu Hữu Đạo, giết Trác Siêu cũng là Ngưu Hữu Đạo nốt, đánh bại Ngưu Hữu Đạo cùng đánh bại Huyền Tử Xuân, một cái gián tiếp cùng một cái trực tiếp có thể giống nhau sao? Lại nói, Ngưu Hữu Đạo là Trúc Cơ kỳ, Huyền Tử Xuân là Kim Đan kỳ, ngươi nói đánh tên nào sẽ có nắm chắc hơn? Không phải liền là khi dễ tu vi của Ngưu Hữu Đạo không cao, nên mới có người đi khiêu chiến đó sao?”

“Ta vẫn là cảm thấy Ngưu Hữu Đạo kia không dễ dàng đối phó như vậy, không tin ngày mai nhìn xem là biết.”


Trong thành, một khu vực đồi núi, trên sườn núi có một tòa tửu lâu, đường đi lên không dễ, người đến nơi này phần lớn là tu sĩ, nơi này cũng là chỗ tu sĩ kinh thành tụ tập giao lưu, người ở đây lúc này đang còn nghị luận ầm ĩ.

Bạch Vân gian, Tần Miên từ hoa viên đi vào sâu bên trong viện, đi vào một nơi u tĩnh sau hậu viện, bước nhanh đi vào khuê phòng của Tô Chiếu.

Trong thùng tắm nóng ấm, Tô Chiếu đang còn tắm rửa, Tần Miên đóng cửa đi tới gần, cười nói: “Đông gia, không ngoài sở liệu, quả nhiên có người tiến tới khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo.”

Tô Chiếu quay đầu lại hỏi: “Hắn có ứng chiến không?”

Tần Miên cười khanh khách nói: “Có ứng chiến, người của chúng ta bên kia luôn một mực nhìn chằm chằm, người đầu tiên tới cửa đưa thư khiêu chiến, Ngưu Hữu Đạo liền tiếp. Đằng sau lần lượt còn có người tới khiêu chiến, Ngưu Hữu Đạo bên kia bèn công khai nói, đừng gấp, từng người từng người đến!”

Tô Chiếu có chút hưng phấn, xoay người lại, hỏi: “Thực lực người khiêu chiến như thế nào?”

Tần Miên hơi trầm tư, “Là một tán tu  tên Huyền Tử Xuân, tu vi cũng không yếu, tu vi Kim Đan kỳ,  về phần thực lực, xem như tầng thấp dưới, cũng không có bao nhiêu thực lực.”

Tô Chiếu cười, “Xem ra người muốn mượn danh tiếng của Ngưu Hữu Đạo cũng có không ít, không có thực lực cũng không sao, không phải còn có người khiêu chiến tiếp nữa đó sao?”

Tần Miên: “Đông gia, ta thế nào cảm giác tên Ngưu Hữu Đạo này có chút không đúng, người ta vừa tới cửa khiêu chiến, hắn đáp ứng liền luôn, có phải hay không đáp ứng quá sảng khoái chút? Nên phát tin tức cho Thiệu công tử hay không, để xem hắn nói thế nào về chuyện này?”

Tô Chiếu nâng lên cánh tay ướt đang chà xát thân thể lên khoát từ chối, “Việc này chúng ta không có trực tiếp tham dự vào, không liên quan gì đến chúng ta, không có chuyện gì, đừng nói cho hắn, bằng không hắn rất có thể sẽ đi ngăn cản, một chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần hắn phí công. Lại nói, chờ đến khi Kim Sí đi tới Bắc Châu rồi về, hai người này đã sớm phân ra thắng bại rồi, để ngày mai yên lặng theo dõi kỳ biến đi. Ngươi an bài một chút, ngày mai ta cũng muốn đi nhìn xem, vừa vặn thuận tiện xem coi tên Ngưu Hữu Đạo kia là dạng gì.”

Ban đêm, hoàng cung, to lớn, tĩnh mịch.

Trên lầu các một vài đình đài, hoặc là chỗ tối, có không ít tu sĩ ẩn giấu, cảnh giác đề phòng, thủ hộ cho hoàng cung an bình.

Chỗ sáng, thỉnh thoảng từng đội binh sĩ mặc chiến giáp, tay cầm đao thương đi tuần sát qua lại, đề phòng sâm nghiêm.

Trong một chỗ đình viện đèn đuốc sáng choang, một nữ tử trẻ tuổi, người mặc phục sức dân tộc du mục, cầm trong tay kiếm, đầu bím tóc vung lắc, từ trong nhà vọt ra.

Một nữ tử đuổi theo ở phía sau hô lên: “Công chúa, công chúa, người không thể đi ra ngoài!”

Một vị phụ nhân mặc tố y, thân hình lóe lên, ngăn ở cửa ra vào, vẻ mặt nghiêm lại khiển trách hỏi: “Công chúa, đã trễ thế này rồi, người còn muốn đi đâu hả?”

Nữ tử trẻ tuổi làn da sứ trắng mịn màng, con ngươi trầm tĩnh, xinh đẹp chói mắt, làm lòng người ta rung động, vẻ xinh đẹp mang theo cao quý, bờ môi múp míp chúm chím vểnh vểnh lên, vừa nhấc cái cằm lên cao ngạo vừa hỏi, “Tam nương, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngoài cung đã phát sinh ra chuyện gì thú vị hay không, có phải ngươi là đang cố ý giấu diếm ta đúng không?”